• 1,148

Chương 363: Bắt một con ma thú về làm màu chơi



Khuyên người một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Ta đã tốt bụng để các ngươi sống.



Ta muốn...


8
Nếu các ngươi vẫn cứ hồ đồ ngu xuẩn, ta cũng không ngại tiễn một đoạn đường!

của Lôi Thần điện rất cao, không nên để lộ ra.

Ấy, không ngờ lại lấy được một viên ngọc phế.
Đội Trưởng Nam Cung đầy vẻ ưu thương, nhìn ngọc độc đang tỏa sáng lấp lánh trong sương mù.

Uổng công ông đây quá.
Bạn học Trung Cổ Lục cũng hơi nóng nảy, sờ mặt mình một cái theo bản năng. Mặt khá nhức, không biết cái thứ độc kia có biến đi được không. Y vội vàng gọi ra một tấm gương bằng nước,

... Vị tiến hữu này.


3Còn viên Nguyên Giải châu này, các ngươi đừng mơ mộng nữa, cứ coi như chưa từng thấy đi.


Thật ra thì...

9

Nghĩ như vậy, các ngươi sẽ dễ chấp nhận hơn đấy.


Đại ca!
Đám người kia cuối cùng cũng có động tĩnh, một nữ tiên kêu lên, giọng đầy vẻ sợ sệt, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn năm người trên mặt đất:
Mấy người... mấy người giết hẳn rồi!


Cho xin đi!
Chúc Dao liếc mắt nhìn cô ta một cái, nếu thật sự lo lắng đến vậy, sao vừa nãy không cứu người:
Bọn ta đã làm gì đâu?


Ngươi... ngươi đã sớm biết Nguyên Giải châu có độc, sao không nói sớm?
Nữ tiên nghiến răng nói.
Gã đưa một tay lên không trung, cầu cứu đồng đội, đưa ra một nửa, tay đã biến thành xương, chỉ chốc lát đã tan ra hoàn toàn. Quá trình ấy cực kỳ nhanh, tất cả chỉ diễn ra trong vòng không đến năm giây, trong đám
sương mù đã không còn bóng người đàn ông, chỉ còn lại âm thanh tuyệt vọng quanh quẩn trong không trung. Còn các đồng đội của gã, ai cũng không dám nhúc nhích, tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
Chúc Dao nhíu mày một cái, thế mới nói... nhân vật phản diện chết là do nói lắm.

...
Gã kia vừa rồi còn đắc ý, liếc mắt sang nhìn một cái:
Ngươi nói... ách...

Mặt gã biến sắc, đột nhiên thân thể tím đen lại, không ngừng co quắp, ngã thẳng xuống chỗ con ma thú kia vừa biến thành sương. Bỗng chốc, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình gã bắt đầu biến dạng, cũng
không còn dấu vết của pháp lực:
Cứu... cứu ta...
.

Việc này không nên chậm trễ, mau mang Nguyên Giải châu đến hồ nước đi, đội trưởng Hoàng!
Chúc Dao vẫy vẫy tay, rồi quay về phía Trung Cổ Lục bên cạnh:
Đúng rồi, Tiểu Thanh, phiền người dùng pháp thuật hệ
Thổ đưa viên ngọc đi, làm chuyên nghiệp một tí.

Nam Cung Trừng:
...
Đã nói tên ta là Nam Cung Trừng rồi mà.
Lúc này, nữ tiên mới khẽ cắn răng, không xông lên nữa. Cô ta hung hăng lườm Chúc Dao một cái, miễn cưỡng đi theo đám người kia.
Lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Ngôn nhíu mày một cái, cầm tay cô nặng nề nói:
Không cần lo lắng, ta...


Ta biết.
Chúc Dao cười hì hì, thực ra nếu muốn so thực lực, dù số lượng bên cô không chiếm ưu thế, nhưng chỉ riêng sư phụ đã bằng mấy người Thượng Tiên, bên mình chắc thắng. Chỉ là ở nơi này, giá trị căm hận

Đông Phương, muội định làm gì?
Tiểu đội trưởng Nam Cung sốt ruột nhìn cô:
Muội cũng vừa thấy, viên ngọc này có kịch độc, không thể chạm vào được.


Ta có ý này, đội trưởng Nam Cung Hoàng.


Tên ta là Nam Cung Trừng!
Lật bàn, sao lần nào có ý tưởng cũng gọi sai tên hắn ta!?
Chúc Dao cũng nhíu mày một cái, tìm báu vật dễ dàng, bảo vệ nó lại khó khăn. Lần trước cũng vì viên ngọc có độc, người ta mới đi, còn giờ thì Nguyên Giải châu không còn độc nữa. Một khi tin tức bị truyền ra, không
biết sẽ đưa đến bao nhiêu người, tu vi của bọn họ có cao hơn nữa cũng không chịu nổi biển người này.

Hấy, giờ có một bí cảnh chưa tìm được Nguyên Giải châu, lại không thể đi ra ngoài luôn được.


Tiếp tục đi đánh ma thú thôi.
Hắn trầm giọng nói.
Mọi người hơi ngạc nhiên, chợt hiểu ra ý hắn:
Biện pháp tốt đấy!
Mặt Nam Cung Trừng đầy vẻ hưng phấn:
Chúng ta giấu Nguyên Giải châu trong ao, ba ngày sau, ma thú kia sẽ tự sống lại, chúng ta sẽ giả vờ không
lấy được Nguyên Giải châu rồi đi tấn công ma thú, chỉ cần chúng ta không giết nó, nhất định sẽ không bị người khác hoài nghi. Đợi đội cuối cùng liên lạc, chúng ta sẽ cùng nhau xông ra! Đúng là biện pháp tốt.

xem!?

Ấy...
Sao tự dưng lại thấy vẻ mặt của Đông Phương muội muội khủng khiếp thế này?
Để giấu chuyện đã lấy được bảo vật, lại thêm chuyện ma thú vẫn chưa sống lại, mọi người suy nghĩ một chút, liền dứt khoát trở về thành một chuyến. Trước đã có một tiểu đội biết chuyện họ giết được ma thú, chắc

Tiên hữu Bắc...
Nam Cung Trừng càng nghĩ càng thấy khả thi, sáng mắt nhìn về phía Ngọc Ngôn, không ngờ nhìn hắn lạnh như băng, mà lại có ý kiến hay thể. Hắn ta đang định bày tỏ sự ngưỡng mộ, Chúc Dao đột
nhiên chen vào, gạt phắt tay hắn ta xuống.

A a, đội trưởng Hoàng, hay là chúng ta nghĩ một chút, xem ba ngày tiếp theo phải làm thế nào để lừa người ta đi?
Chúc Dao cười, mặt đầy vẻ hòa ái thân thiện, dám dùng móng vuốt ấy đụng vào sự phụ ta một lần
cẩn thận kiểm tra lại.

Chưa chắc!
Chúc Dao cười hì hì, bắt quyết thi triển pháp thuật hệ Phong, mất nhiều công sức mới thổi được tổng sương mù dày đặc kia đi, nhanh chóng kết trận, cho Nguyên Giải châu bắn ra ngoài. Nó như một viên
đạn, lộc cộc lăn mấy vòng rồi lăn đến chân cô. Khói độc hợp lại thành một luồng, bị khói độc dày đặc ảnh hưởng hai lần, viên ngọc vừa rồi còn đỏ hồng, giờ một nửa đã biến thành màu đen.
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái:
Ngươi bị bại não à? Các ngươi tới cướp đồ của ta, ta còn phải tắm sạch chở ráo nước cho các ngươi tới cướp sao?


Ngươi!
Cô gái kia giận dữ.

Ngươi cái gì mà ngươi!?
Lửa giận của Chúc Dao lại bị khơi dậy:
Các ngươi rốt cuộc còn muốn cướp Nguyên Giải châu nữa không? Dù sao cũng chỉ là một viên ngọc độc, nếu các ngươi muốn, bà đây đưa luôn cho các
chắn sẽ có người không từ bỏ ý định, trở về kiểm tra. Vậy thì thà rằng về thành một chuyển, tạo cảm giác tồn tại. Cứ như vậy, dù người khác có nghi ngờ, cũng sẽ phải bác bỏ phỏng đoán đó. Vì để Nguyên Giải châu có
tác dụng, trở về thành một mình không có hiệu quả, phải là năm viên cùng một lúc.
Quả nhiên, lần về thành này, bọn họ lại nhận được vô số ánh mắt đồng cảm, hoặc cười trên sự đau khổ của người khác, ngược lại, chỉ có bọn Chúc Dao là không có phản ứng gì? Nam Cung và Trung Cổ là người quen ở
(cấp 2):
Chờ một chút!
.

Ngươi cản ta làm gì?


Nếu đã là vật vô dụng, cần gì phải tranh đoạt vô nghĩa.
Người đàn ông trầm giọng nói.
ngươi. Nào, lấy hay không? Nếu các ngươi thật sự muốn đánh thì đừng có thách nhà giàu húp tương tưởng bọn ta sợ ngươi chắc. Chẳng qua là cá chết lưới rách, lấy mạng đổi mạng! Mau quyết định đi, bọn ta còn vội đi
đánh chỗ khác.


Ngươi! Việc này...
Sắc mặt nữ tiên tái xanh, đang định tiến lên thì bị một người mặc đồ xanh, họa tiết mây trắng cản lại. Đây cũng là người duy nhất trong đám đó có một câu viết trên đầu: Tiên nhân không rõ tên

Không cần để ý tiểu tiết thể dâu


...
Nhưng hắn ta để ý, có được không? Yên lặng nhìn nam tiên mặc đồ trắng bên cạnh, quản lý đồ đệ nhà người cho tốt vào.
Người đó mặt lạnh tanh, biểu cảm không thay đổi, chỉ cần đồ đệ không tìm đường chết, ta không quan tâm.

Tay ngươi không có vấn đề gì sao?


Tay ta... c6ái gì?
Gã đàn ông sửng sốt một chút.
Chúc Dao nhẹ nhàng chỉ vào viên ngọc trong tay gã:
Ý ta là... người cầm 5viên ngọc đó lâu như vậy, không có vấn đề gì sao? Vừa nãy ta còn thấy có kịch độc dư lại trên đó...


Chờ đã!
Người vẫn luôn lạnh mặt, trừ với đồ đệ của mình, Ngọc Ngôn đột nhiên lên tiếng, ánh mắt băng lãnh quét qua mọi người một vòng, cuối cùng nhìn vào đổ đệ bên cạnh, trở lại ấm áp:
Bày trận là được.

Hắn cũng không quan tâm xem những người khác có hiểu không, dứt khoát bày ra trận pháp ẩn nấp và phòng ngự xung quanh hồ. Nguyên Giải châu trong hồ đã được thanh lọc một nửa, bóng người và cả khí độc vẫn
chưa thanh lọc xong đều dần dần biến mất. Trận pháp kia cực kỳ khéo léo, thậm chí tiên khi chập chờn cũng ẩn đi.

Ngươi nói sẽ có phương pháp thanh trừ loại độc này?
Mắt hắn ta sáng lên.

Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, ngươi thấy hồ Tịnh Thanh thế nào?


Đúng nhỉ!
Hắn ta vỗ đùi, giờ mới nhớ tới hồ Tịnh Thanh phía sau, nếu hồ nước kia có thể xua tan độc khí, thì việc tiêu trừ thứ độc này cũng không phải không thể
được đối thủ. Xem ra bây giờ chúng ta vẫn chưa ra khỏi bí cảnh được.


Chẳng lẽ cứ chờ như vậy?
Trung Cổ Lục hơi sốt ruột:
Có lẽ chỉ một ngày là độc tính trên ngọc Nguyên Giải này sẽ được giải trừ, đến lúc đó, nhất định sẽ có người tới cướp bảo vật, lần này sẽ không may mắn như lần
trước đâu.


Đội trưởng Hoàng, ta thấy viên ngọc này không phải phế phẩm.


...
Sao giờ lại đổi thành đội trưởng Hoàng thế này?
Viên ngọc đó dính kịch độc, không thể chạm vào được, làm sao có thể đưa ra khỏi bí cảnh?
Hít thở sâu nào, hắn ta là một vị đội trưởng có nguyên tắc!

Ma thú này bất tử, chắc chắn đã bị người ta khiêu chiến quá nhiều lần, tu sĩ có cấp bậc cao vào đây nhiều như vậy, chắc hẳn không chỉ riêng đội chúng ta gặp phải vấn đề này.

Trung Cổ Lục:
...
Tiểu Thanh là cái quỷ gì?
Ý tưởng của Chúc Dao không sai, khi Trung Cổ Lục ném viên ngọc vào hồ, độc khí trên ngọc bắt đầu tan ra, mặc dù tốc độ chậm hơn xua tan độc khí rất nhiều, nhưng cuối cùng đã bắt đầu khôi phục lại màu đỏ vốn có.

Ta đã liên lạc với các đội khác trong bí cảnh.
Tiểu đội trưởng Nam Cung thở dài một cái, nói:
Tình hình bây giờ là bổn bí cảnh khác, chỉ có ba tìm được Nguyên Giải châu, một bí cảnh còn lại tạm thời chưa đánh bại
đây nên có nhiều mối quan hệ, họ nhận được một đống lời thăm hỏi đến từ người qua đường, trong đó không thiếu những kẻ giậu đổ bìm leo.

Hai người bày sẵn vẻ mặt buồn rầu ủ rũ, tạo nên hình tượng nam thanh niên xui xẻo đau buồn hoàn mỹ.

Chúc Dao, sư phụ và Nguyệt Ảnh thì chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn họ diễn.

Ba ngày sau, khi họ tuyên bố sẽ quay lại bí cảnh lần trước, gây chiến với con ma thú cũ, không một ai nghi ngờ, ngược lại còn thân thiện tặng họ thêm một tràng cười cợt chế giễu, chống mắt nhìn họ vào bí cảnh.

Chiến đội sổ năm mươi lăm dễ dàng trở lại bên cạnh ma thú, Nguyên Giải châu vẫn còn nằm yên tĩnh trong hồ nước. Mấy người thương lượng xong, cách mỗi giờ lại ra ngoài trêu chọc con ma thú xui xẻo kia làm màu,

ứng phó với đám tiên nhân vây xem. Dĩ nhiên là trừ Trung Cổ Lục ra, độc khí lần trước đã để lại bóng ma trong lòng y, sống chết cũng không chịu đi ra, mỗi ngày chỉ đứng cạnh hồ nước, cầm gương nước soi mặt mình,

rất sợ bị trúng độc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.