Chương 45: Cái gọi là chế độ vô địch
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1642 chữ
- 2021-12-31 05:29:30
Nhưng hai người luôn liên lạc qua mạng, chưa bao giờ gặp nhau.
Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện rất nhiều điều khả nghi, ví dụ như cô từng mời anh ta vào công ty để cùng làm việc trong bộ phận kỹ thuật nhưng anh ta đã từ chối, lý do là anh ta không thể.
Không phải là không muốn, hay không thích, mà là không thể.
Hơn nữa, thời điểm cô xuyên không hình như đúng vào khoảnh khắc cô đồng ý giúp anh ta xử lý BUG, ngay sau đó cô liền xuất hiện tại thôn nhỏ trong núi đó.
Vì thế, cô không thể không nghi ngờ anh ta là một
Đấng
nào đó của thế giới, anh ta kéo cô tới để nhằm sửa chữa lỗ hổng của thế giới này.
Những chuyện xảy ra với Tiêu Dật đã nói lên một điều rất rõ ràng, Tiêu Dật chính là BUG! Nếu ngẫm nghĩ kỹ càng lại, tuy giấc mộng đó không chân thật nhưng kịch bản đoạn đầu đúng là đã xảy ra với Tiêu Dật, gần như giống y hệt.
Nếu cô không đoán nhầm, Tiêu Dật không đơn giản chỉ vừa mới kết đan, tu vi của hắn lúc này chính là Kim Đan hậu kỳ, sắp lên tới bậc đại viên mãn luôn rồi.
Cô chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, lấy cái gì đấu với hắn bây giờ? Chúc Dao suy sụp không có nổi một tí tinh thần nào, còn chuyện gì buồn hơn chuyện mình xuyên vào nhân vật phản diện đâu chứ.
Ơ khoan đã! Trong giấc mộng hình như cô hoàn toàn không nhìn thấy bản thân mình? Tựa như cô chưa từng tồn tại trong thế giới này vậy.
Ngay cả sư phụ và Vương Từ Chi cũng không thấy xuất hiện.
Nhưng rõ ràng cô và bọn họ có tồn tại, hơn nữa đã từng tiếp xúc với Tiêu Dật.
Vậy cô có thể suy ra sự xuất hiện của mình thực ra là một chuyện ngoài ý muốn không? Nghĩ kỹ lại thì nếu như không có cô, thầy thuốc Vương sẽ không đưa Vương Từ Chi đến tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của tiên nhân, tất nhiên cậu ta sẽ không vào được phái Khấu Cổ.
Sự phụ thì do không tìm được đệ tử có linh căn thuộc tính Lôi nên chỉ đành chọn lựa phi thăng, tất nhiên cũng không thể xuất hiện ở tu tiên giới.
Cô xuất hiện như một cánh bướm thay đổi mọi thứ thành tình thế như hiện nay.
Nghĩ như vậy, đúng là cô...
giỏi cái bíp! Chẳng phải Tiêu Dật vẫn lấy được
Kim linh
đấy sao, đầu Chúc Dao nhức nhối không thôi.
Nếu Tiêu Dật là BUG thì cô là cái gì đây? GM à? Con khỉ! Cô chỉ là nhân viên kỹ thuật trò chơi, bình thường sửa vài lỗi BUG trong trò chơi thì được, nhưng bảo cổ sửa BUG trong thế giới này thì thứ lỗi tại hạ vô năng! Hơn nữa cho dù là GM, tốt xấu gì cũng phải có vài đặc quyền gì đó trong trò chơi chứ, kiểu như vô địch chẳng hạn.
GM: Game Master là người quản lý game.
Chúc Dao bỗng nhớ tới màn sống lại kỳ dị và cả thông báo trở về điểm hồi sinh sau khi chết, chẳng phải cô cũng có thể sống lại vô số lần sao! Nhưng đặc quyền này thì được tích sự quái gì chứ, không đánh lại, chết cho kẻ địch xem à? Má nó, cô hoàn toàn không muốn có chế độ vô địch kiểu này đâu nhé! Khỉ thật.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, Chúc Dao chán nản suy sụp tinh thần suốt ba ngày, lẳng lặng thắp nhang đốt nến cho cái số phận chó ghẻ của mình phải đối đầu với người mang vầng sáng của nhân vật chính.
Ba ngày sau, Chúc Dao lấy lại tinh thần, cô là cô gái luôn lạc quan, tin tưởng cuộc đời không có chướng ngại nào không vượt qua được, ông bà ta nói rất đúng:
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên.
Nhân vật chính thì sao, dù gì đi nữa cô cũng là GM bật chế độ vô địch (Tuy không ưng chế độ này lắm).
Nói tóm lại, bảo bối mạnh nhất của Tiêu Dật chính là năm loại
linh
mang thuộc tính ngũ hành, sự biến mất của năm loại linh này chính là nguyên nhân dẫn đến thế giới vỡ nát.
Hiện nay trong tay Tiêu Dật đã có Kim linh, vậy tuyệt đối không thể để hẳn lấy được bốn loại linh còn lại.
Sư phụ, mười năm sau có phải là lúc bí cảnh Thức Vân Khởi
mở cửa không?
Ngọc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ:
Bí cảnh Thức Vân Khởi năm trăm năm mới mở một lần, đúng là sắp đến lúc nó mở ra rồi.
Đồ đệ này của hắn luôn không quan tâm đến những chuyện xung quanh, tại sao lại biết chuyện này?
Tất nhiên là Chúc Dao biết, trong mộng, Tiêu Dật đã lấy được Mộc linh trong bí cảnh này.
Cũng không biết có liên quan gì đến linh căn của Tiêu Dật hay không, hắn tìm được hai loại linh tương ứng với linh căn của hắn đầu tiên, đó là Kim linh và Mộc linh.
Chính nhờ thể hắn mới kết đan thành công.
Sư phụ, con cũng muốn tới bí cảnh đó.
Ngọc Ngôn chau mày, Thức Vân Khởi là không gian giới tử của một đấng
Đại Năng
nào đó để lại từ thời thượng cổ, năm trăm năm mới mở ra một lần.
Bên trong tuy có vô tận linh thảo linh dược và bảo vật hiếm quý, nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm, nhất là trong đó còn có linh thú cấp mười.
Không được, bí cảnh đó quá nguy hiểm, hơn nữa con cũng chưa kết đan.
Bí cảnh đó quy định chỉ có tu sĩ tu vi Kim Đan kỳ mới có thể bước vào, Kim Đan trở xuống hoặc trở lên đều sẽ bị trận pháp ở lối vào tự động ném ra khỏi bí cảnh.
Con sẽ kết đan trong vòng mười năm!
Chúc Dao rất tự tin vào khả năng lĩnh ngộ của mình.
Đôi mày của Ngọc Ngôn càng nhíu chặt hơn:
Cho dù con kết đan cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nhỏ nhoi thôi, bên trong bí cảnh Thức Vân Khởi tuy có rất nhiều cơ duyên, nhưng đó là dựa trên cơ sở con có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Hắn đã từng tới bí cảnh này, lúc đó tu vi của hắn đang là Kim Đan đại viên mãn.
Cho dù có tu vi như thế nhưng hắn cũng phải trầy trật te tua trong đó.
Cho dù chỉ là vòng ngoài bí cảnh cũng đã tụ tập rất nhiều linh thú sáu bảy cấp, càng đi vào trung tâm lại càng nguy hiểm.
Chưa bao giờ có người có thể bước vào vành đai khu trung tâm.
Ít nhất cô cũng phải đạt đến tu vi Kim Đan đại viên mãn rồi mới có thể bước vào thử.
Chờ lần sau mở ra đi, lúc đó vi sư sẽ không cản con!
Sư phụ, con phải đi.
Lần sau, lần sau sẽ không còn lần sau nữa, bởi vì Chúc Dao biết rõ một chuyện, sau khi Tiêu Dật mang Mộc linh ra ngoài thì cả bí cảnh này sẽ sụp đổ, từ đó về sau không bao giờ còn
Thức Vân Khởi
nữa.
Con có lý do riêng của con, chỉ là không tiện nói với bất cứ ai vào lúc này, mong sư phụ cho phép con thực hiện nguyện vọng.
Ngọc Ngôn im lặng một lúc lâu, con bé đồ đệ ngốc nghếch này rất ít khi nghiêm túc cầu xin hắn.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô cầu xin là vì muốn xin một pháp bảo phòng ngự cho thằng nhóc nhà Tử Mộ, lúc đó hắn không đồng ý, kết quả cô không bao giờ trở về nữa.
Ngọc Ngôn đột nhiên cảm thấy lo lắng, có khi nào lần này không đồng ý cô lại không về nữa không? Chúc Dao lẳng lặng chờ đợi Ngọc Ngôn, nhưng đã thẩm quyết định trong lòng, dù Ngọc Ngôn có cho phép hay không cô cũng sẽ đi, cùng lắm là lén chuồn đi một lần nữa thôi.
Một lúc lâu sau, Ngọc Ngôn bỗng đứng dậy, lấy gì đó từ trong nhẫn không gian chứa đồ, tay hắn lúc này đang nắm chặt một tia sét màu tím vẫn đang lấp lóe tia lửa điện, làm thế nào mà sư phụ có thể lấy được cái thứ quái quỷ này vậy? Chúc Dao trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, sư phụ đang làm gì vậy? Có giận cũng không cần phải lấy sét đánh đó chứ?
Đi theo ta!
Ngọc Ngôn ra hiệu cho Chúc Dao đi theo, hắn quay người đi về phía hàn đàm trên đỉnh núi.
Hồ nước lạnh.
Khi tới bên hồ, Ngọc Ngôn phất tay thi triển một pháp thuật chắn nước, mặt hồ bao phủ hơi nước lạnh lẽo đột nhiên như bị thứ gì đó cắt đôi, nước hồ dạt về hai bên, để lộ một vùng đen kịt tối tăm sau không thấy đáy.
Ngọc Ngôn không hề dừng lại, hắn bước lên con đường lộ ra khi tách nước rồi đi thẳng xuống dưới.
Lúc này Chúc Dao mới phát hiện, không ngờ trong hồ lại có từng bậc thang kéo dài xuống tận đáy hồ.
Sư phụ cũng đang bước trên những bậc thang đó, Chúc Dao không còn do dự nữa, vội chạy theo sự phụ mình.