• 1,148

Chương 58: Vừng ơi mở ra



Vậy chẳng phải là trong cái rủi có cái may hay sao?
Lục Sát chế giễu, sau đó như nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt cô ta đột nhiên tỏ vẻ oán hận:
Các vị sư huynh của Khí Phong rõ thật là, ta đã nói cái chết của sư huynh Triệu Tiểu Bàn không hề liên quan gì tới ta, nhưng bọn họ khăng khăng không chịu tin, còn ra tay với ta nữa.
Nhìn người đẹp khóc như hoa lê đọng mưa, Tiêu Dật đau lòng vô cùng:
Lục muội muội chớ có đau lòng, lẽ phải ở trong lòng người, muội cần gì phải nói lý lẽ với những kẻ không biết phân biệt đúng sai kia chứ.

Thế nhưng...

ta cũng rất đau lòng về cái chết của Triệu sư huynh mà.
Lục Sát lau nước mắt:
Cho dù cái chết của huynh ấy không liên quan gì đến ta, nhưng dù sao mọi người cũng là sư huynh muội, sao họ lại không tin ta cơ chứ?



Đừng khóc, còn có ta đây, ta sẽ không cho phép người khác tổn thương tới muội đâu.

Thật không? Tiêu ca ca?

Đương nhiên rồi, muội muội tốt của ta.


Chúc Dao nhìn cảnh hai người chim chuột với nhau, không nén được ném một ánh mắt khinh bỉ về phía đó, rõ ràng là hai kẻ này bị Khí Phong truy sát mới rơi vào nơi này.

Cô sớm đã hiểu rõ bản chất ngựa giống của Tiêu Dật, không ngờ rằng cô nàng Lục Sát kia cũng là loại người kinh tởm như vậy.

Triệu Tiểu Bàn yêu cô ta say đắm, hy sinh tính mạng để cứu cô ta, cô ta không nhớ ơn thì thôi, giờ còn nhào vào lòng Tiêu Dật ôm ôm ấp ấp, mở miệng nói mọi chuyện không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta.

Chúc Dao thậm chí còn nghi ngờ rằng khi đặt tên cho Lục Sát, cha mẹ cô ta đã quên viết một chữ lên trên hộ tịch.


Biểu!
Biểu của Lục Trà Biểu
!

Lục Trà Biểu (Green Tea Bitch): Chỉ những cô gái bề ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng bản chất thì thối nát, để tiện.

Lục Trà và Lục Sát phát âm giống nhau, Cô bắt đầu cảm thông với Triều Tiểu Bàn, chỉ mong kiếp sau năng lực nhìn nhận người khác của cậu ta không tệ hại như vậy.

Chúc Dao cũng không có hứng thú nhìn cảnh hai người ân ân ái ái, quay người tiến sâu vào trong cung điện.

Nếu ở chung với bọn họ, không biết chừng sẽ có lúc hai kẻ dị hợm này ở sau đâm cho cô một đao, trong lòng nghĩ rằng cô bị như vậy cũng là đáng đời.

Ngọc Ngôn đương nhiên không dị nghị điều gì, tính cách của hắn vô cùng lạnh nhạt, trừ đồ đệ của mình ra thì không có hứng thú với bất kỳ người nào khác.

Ngọc Ngôn dùng thần thức dò xét xung quanh, tình hình toàn bộ cung điện lập tức xuất hiện trong đầu.

Chỉ có khu vực trung tâm là hắn không thể thấy rõ, dường như nơi đó được sắp đặt thứ gì để che chắn.


Dường như ở nơi sâu nhất trong cung điện có thứ gì đó.


Chúc Dao kinh ngạc quay đầu nhìn sang sư phụ phiên bản mini ở trên vai:
Sư phụ, người là radar hình người hả?


Radar hình người? Đó là thứ gì?
Nơi này không rộng, con dùng thần thức dò xét là biết được mọi chuyện.


Nơi này mà không rộng? Chúc Dao câm nín không nói gì.

Cho dù thần thức của cô có thể nhìn rõ những vật trong phạm vi vài dặm, nhưng tất cả thứ gì hiện lên trong mắt cô bây giờ chỉ là mấy bức tường mà thôi.

Sao sư phụ có thể làm được vậy nhỉ?
Bên phải!
Ngọc Ngôn nhắc nhở.

Chúc Dao quay người rẽ vào lối đi bên phải, chắc chỗ sư phụ nói tới là vị trí của Mộc linh.

Cho dù Tiêu Dật có vầng sáng của nhân vật chính thì cũng sao đấu lại nổi mình sở hữu thiết bị gian lận hình người là sư phụ chứ.

Nếu đấu với Tiêu Dật, mình nhất định có thể lấy được Mộc linh trước cậu ta.

Khi nghĩ đến điều này, cô rảo bước đi nhanh hơn.

Điều thần kỳ chính là cô không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường, đi thẳng một mạch tới nơi sâu nhất.

Sau đó dừng lại trước một cánh cửa khổng lồ.

Đó là một cánh cửa đặc biệt, bên trên khắc một con yêu thú kỳ lạ.

Nó dường như đang sống vậy, không ngừng bơi qua bơi lại trên cánh cửa.

Trên cánh cửa còn hiện lên những gợn sáng bạc, dù nói đây là cửa nhưng lại không thấy khe cửa đâu, cũng không hề có tay nắm gì cả, chỉ có thể đẩy vào.


Sư phụ?
Chúc Dao chỉ biết xin thiết bị gian lận của mình giúp đỡ.

Ngọc Ngôn cũng đang nhíu mày quan sát cánh cửa đặc biệt này.

Hắn chỉ vào con yêu thú bơi bên trên, nói:
Trên cánh cửa này có phong ấn dị thú thời thượng cổ, chắc hẳn là do chủ nhân của cung điện cố tình dùng trận pháp cầm tù nó ở đây nhằm mục đích bảo vệ đô vật được cất giấu bên trong.



Vậy phải làm cách nào mới đi vào được?
Chúc Dao khẳng định chắc chắn Mộc linh đang ở trong đó.


Trận pháp này rất phức tạp, bên trong có ba ngàn trận pháp nhỏ.
Ngọc Ngôn nhíu mày nói:
Nếu như tự tiện chạm vào sẽ kích hoạt con dị thú ở trên, nó sẽ ăn thịt người đó.

Trừ khi có khẩu quyết hoặc chủ nhân của trận pháp tới đây thì mới mở được cánh cửa này.

Không có biện pháp khác sao?

Chỉ có cách mạnh mẽ phá giải, nhưng trận pháp này phức tạp như vậy, muốn phá giải cũng cần rất nhiều thời gian.
Hắn quay đầu nhìn Chúc Dao.

Chúc Dao thở dài một tiếng, hiểu ý của sư phụ.

Chỉ e khi bọn họ phá giải trận pháp này xong thì đám người Tiêu Dật cũng đã đến.

Xem ra muốn không gặp mặt bọn họ là chuyện không thể vầng sáng nhân vật chính chết tiệt.

Dù sao cũng phải chờ Tiêu Dật nên Chúc Dao không vội vã gì nữa, ngồi phía trước cẩn thận quan sát cánh cửa này.

Hình dáng con dị thú bên trên vô cùng kỳ lạ, mắt xanh nanh vàng, thân hình giống báo, trên đầu mọc hai chiếc sừng dài, móng vuốt giống như chim ưng nhưng cái đuôi tai to như rắn.

Điểm đặc biệt hơn chính là nó có cánh, hơn nữa có tận ba cặp không giống cánh chim mà có vài phần tương tự với cánh dơi.

Thân hình to lớn của nó chiếm quá nửa cánh cửa, vụng về bơi bên trên.

Chúc Dao chăm chú nhìn lên cánh cửa suốt ba canh giờ, sư phụ tập trung nghiên cứu trận pháp đột nhiên nhìn về phía cuối con đường, nói:
Tới rồi.
Tiếng bước chân từ xa xa truyền tới, đồng đội heo chậm rãi đến gần.


Ồ, đã lâu không gặp!
Chúc Dao ngồi dưới đất dùng một tay chống cằm, lên tiếng chào hỏi.

Khi Ngọc Ngôn phát hiện bọn họ sắp tới thì lập tức quay vào trong mặt dây chuyền ngọc.

Tiêu Dật và Lục Sát sững người, trên khuôn mặt mang đủ các sắc thái, có lúng túng khó xử, có kinh ngạc, cũng có phần không cam lòng không thể che giấu được.


Sao muội lại ở đây?
Lục Sát chần chừ một lúc mới mở miệng, nụ cười trên khuôn mặt có phần miễn cưỡng.


Nghiệt duyên đó!
Chúc Dao cười tươi như hoa, vẫy tay với bọn họ, nói những lời chân thành từ tận đáy lòng:
Khi ta bị con yêu thú kia đuổi theo đã biết mấy người nhất định sẽ tới tìm ta, chuyện này tuyệt đối không phải là vô tình gặp nhau đâu.


Vẻ mặt Tiêu Dật và Lục Sát càng lúng túng hơn nữa, Chúc Dao cố ý nói ra là vì vậy.

Lục Sát không thèm quan tâm tới cả Triệu Tiểu Bàn đã chết vì mình, sao có thể tới cứu cô được, nói không chừng bọn họ còn đang thầm chửi cô ngu ngốc nữa đó.


Muội không sao thì tốt rồi.
Tiêu Dật không hổ là nhân vật chính lập tức quay về trạng thái bình tĩnh.

Hắn quan sát đánh giá Chúc Dao, phát hiện cô sạch sẽ chỉnh chu, hoàn toàn không hề bị thương gì cả, trái ngược hẳn với chính hắn và Lục Sát.

Sau khi đi vào trong cung điện, hắn đã gặp phải rất nhiều cơ quan và trận pháp trên đường đi, trầy da tróc vảy mới vượt qua được, vì vậy trong lòng liên nảy sinh nghi ngờ.


Bánh bao sư điệt, sao muội trốn thoát được?


Bánh bao em gái nhà mi ý! Chúc Dao cố kìm nén sự kích động muốn trợn trừng mắt, nửa thật nửa giả bịa ra một câu chuyện:
Ta cũng không biết nữa.

Ta bị con yêu thú kia đuổi vào một động núi, sau đó dường như dẫm phải thứ gì đó rất giống trận pháp, khi tỉnh lại thì đã ở bên trong cung điện này.

Địa hình trong cung điện vô cùng phức tạp, ta chôn chân bên trong suốt mười ngày nhưng vẫn không thể tìm được đường ra.


Hóa ra cô ta đã ở đây từ hơn mười ngày trước, khó trách không hề thấy vẻ chật vật của cô ta, lúc này Tiêu Dật mới yên tâm.


Bánh bao sư điệt có biết sau cánh cửa này là gì không?
Tiêu Dật cũng nhìn ra vẻ quỷ dị của cánh cửa kia, hỏi.

Chúc Dao lắc đầu:
Ta cũng không biết nữa.

Chỉ là trên cánh cửa này đầy rẫy trận pháp, không dễ mở ra.

Một cánh cửa kỳ lạ quá.
Lục Sát cũng chuyển sự chú ý của mình lên trên cánh cửa, giơ tay chạm vào.


Đừng chạm vào!
Chúc Dao lớn tiếng ngăn cản, thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn, bàn tay của Lục Sát đã chạm lên trên.

Toàn bộ cung điện bắt đầu rung chuyển, dường như có loại cơ quan nào đó bị kích hoạt, trên cánh cửa tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn.

Con dị thú bên trên giãy giụa mạnh, chẳng mấy chốc là sẽ phá cửa xông ra.

Chúc Dao kích động tới nỗi muốn xông lên bóp chết Lục Sát, trừng mắt nhìn về phía kẻ gây ra mọi chuyện, đúng là đồng đội ngu như bò! Lục Sát biết mình đuối lý, yếu ớt núp sau Tiêu Dật, tủi thân nhìn về phía cô giống như cô mới là kẻ làm sai vậy.

Con bitch trời đánh thánh vật! Hiện giờ muốn truy cứu trách nhiệm cũng không còn tác dụng gì nữa, Chúc Dao cố đứng vững, nín thở chờ đợi những chuyện sắp xảy ra.

Đừng có kích hoạt con dị thú kia mà.

Một lúc sau mới ngừng chấn động.

Hào quang trên cánh cửa cũng dần mờ đi, nhưng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả, ba người đều thở phào một hơi.

Vào lúc này, con dị thú trên cánh cửa đột nhiên thò đầu ra, giống như thoát ra khỏi cánh cửa vậy.

Nó mở cái miệng to lớn như một chiếc chậu máu, hét lớn một tiếng.

Âm thanh nó phát ra sắc bén, không thể nói rõ nó là tiếng hát của loài gì, nhưng bên trong mang theo hơi thở giết chóc nồng nặc.

Khi tiếng rồng này truyền vào trong tai, người nghe lập tức đầu choáng mặt hoa.

Hai con mắt như chuông đồng của con dị thú quét qua ba người, sau đó tập trung vào Chúc Dao đứng gần nhất:
Khẩu lệnh?
Chúc Dao ngẩn người ra, khẩu lệnh? Khẩu lệnh quái gì? Có quỷ mới biết được! Khi nãy người chạm vào cửa không phải là cô, sao lại hỏi cô chứ? Thấy cô mãi không chịu trả lời, cái đầu thú áp sát lại gần, cái miệng chậm rãi mở ra.

Chúc Dao ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc ngợp trời ập tới, chỉ trong nháy mắt là sẽ cắn trúng cô.

Khẩu lệnh, khẩu lệnh, dù như nào thì cũng không phải...


Vừng ơi mở ra!
Chúc Dao bất thốt.

Có tác dụng mới là chuyện lạ! Cái đầu thú kia sững lại, trợn mắt nhìn cô với vẻ hung hãn.

Cái miệng nó lập tức khép lại, đầu rút vào trong cánh cửa.

Tiếng nổ ầm vang, cánh cửa khổng lồ bên trái chậm rãi mở ra.

Á đù, có tác dụng kìa!? Chẳng lẽ con dị thú này tên là Alibaba sao? Chúc Dao còn chưa kịp kinh ngạc thì có một luồng gió mạnh đột nhiên xuất hiện phía trong cửa, hút hết ba người từ bên ngoài vào trong.

Chúc Dao không phòng bị gì, cùng với Tiêu Dật và Lục Sát bị luồng gió xoáy kia cuốn vào trong.

Trước mặt tối sầm lại, cô như bị rơi vào trong một vực sâu không đáy, không ngừng rơi xuống.

Một luồng uy áp mạnh mẽ đánh tới, Chúc Dao cảm thấy trái tim như muốn nổ tung, đan điền như sắp vỡ vụn.

Luồng uy thế kia mạnh mẽ tới mức không thể phản kháng lại! Đau chết mất! Ngay cả ý thức của cô cũng đã bắt đầu mơ hồ.


Tập trung tinh thần, nín thở, bảo vệ đan điền.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến, áp lực trên người cô lập tức giảm xuống, cuối cùng cũng đã vượt qua.

Sư phụ...

Chúc Dao lập tức điều động linh khí, bảo vệ đan điền, giữ ý thức tỉnh táo, hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ bọn họ đang ở một khu vực hoang sơ, xung quanh chỉ có ánh sáng mờ mịt.

Tiêu Dật và Lục Sát đang nằm gần đó, chắc hẳn là bị luồng uy áp khi nãy đánh ngất.

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.


Lão phu chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đã chờ được người có duyên tới đây.
Một ảo ảnh màu trắng đột nhiên bay tới phía trước, đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt mọc đầy râu ria nên không thể nhìn thấu được cảm xúc của lão, chỉ có đôi mắt bé xíu híp lại thành một đường kẻ, dường như đang vô cùng cao hứng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.