Chương 6: Bái sư ngọc lâm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 776 chữ
- 2021-12-31 05:29:25
Trên mặt cô gái áo đỏ lộ rõ vẻ kinh ngạc, tiến lên một bước nói:
Thái sư thúc, cả đời chỉ được thu một đệ tử thân truyền mà thôi, cho dù cô ta mang linh căn hệ Lôi khó gặp nhưng tuổi tác thì… hình như không ổn cho lắm?
Người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía cô gái áo đỏ, gương mặt lạnh như băng, nói với giọng nghi hoặc:
Liên quan gì tới ngươi?
…
Cô gái áo đỏ kia nghẹn họng, đành phải chuyển hướng trừng mắt với Chúc Dao đứng ở bên cạnh. Người nào đó thầm cảm thấy đau thương, chuyện này có liên quan gì tới cô đâu chứ? Trong khoảnh khắc này, cô có ảo giác mình đã xông nhầm vào bệnh viện tâm thần.
Bái sư!
Người đàn ông lạnh lùng nào đó đổi hướng súng, tiếp tục
nã đạn
vào Chúc Dao.
Chúc Dao khẽ nhíu mày:
Đại… đại ca ơi, hai ta thương lượng chút nào. Tại sao ta nhất định phải bái ngươi làm thầy chứ?
Bởi vì con có linh căn hệ Lôi!
Ngọn núi băng
lạnh lùng trả lời.
Ồ thế hả!
Chúc Dao gật đầu:
Xin hỏi có bộ luật nào quy định linh căn hệ Lôi nhất định phải bái ngươi làm thầy không?
Cặp lông mày của
ngọn núi băng
kia càng nhíu chặt hơn, nhưng vẫn lắc đầu theo đúng sự thật.
Vậy ngươi lấy đâu ra tự tin mà bắt ta nhất định phải bái ngươi làm thầy?
Có tin tôi phun đầy nước ga mặn lên mặt anh không?
Ngọn núi băng
kia dường như bị vấn đề này làm khó, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
Chỉ có Ngọc Lâm Phong của ta mới có công pháp tu hành cho người có Lôi linh căn, cho nên con nhất định phải gia nhập vào Ngọc Lâm Phong.
Hắn cúi đầu nhìn cô chằm chằm:
Điều này thì liên quan gì tới chuyện ta có tự tin hay không?
…
Hít thở sâu, vì một xã hội văn minh hơn, cô tuyệt đối không được cắn người:
Vì sao ta phải tu hành môn công pháp này?
Hắn trả lời một cách hiển nhiên:
Muốn thành tiên thì nhất định phải tu luyện công pháp này.
Ha ha ha!
Chúc Dao rút cánh tay mình lại, cười lạnh đáp:
Thật ngại quá, ta không muốn thành tiên, cảm ơn, tạm biệt!
Ngọn núi băng kia dường như rất kinh ngạc vì ý nghĩ của cô, sững sờ đứng ngây tại chỗ. Chúc Dao nhân cơ hội này chạy thật nhanh, đáng tiếc còn chưa chạy được hai bước thì ngọn núi băng kia đã đuổi theo. Thực sự thì không phải do phe mình không cố gắng, chỉ là quân địch quá hùng mạnh. Cho dù Chúc Dao đã chạy vắt chân lên cổ nhưng ngọn núi băng kia lại như một cơn gió, đuổi kịp cô chỉ trong nháy mắt. Hắn ta không nói nhảm gì thêm nữa, giữ chặt lấy Chúc Dao bay lên trên trời, hướng về phía đỉnh núi cao nhất.
Chúc Dao cảm thấy choáng váng đầu óc, cái đầu lại húc phải ngọn núi băng kia, trên đầu nhanh chóng mọc lên cục u thứ ba.
Lúc lấy lại bình tĩnh thì cô đã đứng trên mặt đất cỏ mọc xanh mướt, ngọn núi băng kia vẫn đang đứng trước mặt cô.
Bái sư.
Băng đại ca ơi, ngươi có thể đổi sang dùng từ khác được không.
Ngọn núi băng kia ngừng lại một chút mới nói:
Ta thu đồ đệ!
...
Có khác nhau sao?
Ta họ Ngọc, không phải họ Băng.
...
Tên ta chỉ một chữ Ngôn. Con đã gia nhập Ngọc Lâm Phong đương nhiên phải theo họ của ta. Ta ban cho con một chữ… Vượng.
Dục Vọng muội muội ngươi!
Ai cần anh ban tên cho chứ, bà đây không muốn tu tiên.
Trong tiếng trung, Ngọc Vượng và Dục Vọng phát âm như nhau.
Ngọc Vượng là tên con, ta đã nói ta không có muội muội.
...
Đến quỳ mất thôi, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy tiếng phổ thông khó để hiểu như vậy. Chúc Dao khóc không ra nước mắt, nói:
Đại ca, ta xin ngươi đó, ngươi tha cho ta đi mà. Ta không muốn tu tiên, thật đấy, xin ngươi cho ta cút về chốn cũ đi!
Ngọc Ngôn ngẩn người, trả lời với giọng lạnh lẽo như băng:
Ta thu con làm đồ đệ chứ không nhận con làm muội muội, con phải gọi ta là sư phụ, không phải đại ca.
...
Xin hãy nói cho tôi biết vách núi gần nhất ở đâu đi.