• 1,148

Chương 65: Lúc tiến hành kết anh


Huống hồ tu sĩ từ cấp Nguyên Anh trở lên đều không thể tiến vào trong.

Cậu nói như thể là đang làm khó cho người khác rồi.
Vương Từ Chị siết chặt nắm đấm, dường như đang cật lực kìm nén gì đó, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ của cô, một lúc lâu sau mới chắp tay nói với Ngọc Ngôn:
Nếu vậy, xin thứ cho đệ tử mạo phạm.

Đệ tử tới đây chỉ là muốn xác nhận Chúc Dao tỷ đã trở về chưa, giờ xem ra...

Thái sư thúc tổ cũng không có cách tiến vào bí cảnh, vậy đệ tử sẽ tự đi tìm.

Đệ tử xin cáo lui!


Dường như cậu ta đã quyết định gì đó, nét mặt càng thêm cương quyết, không chần chừ nữa, lập tức xoay người rời đi.

Chúc Dao trông thấy nét mặt kia, trong lòng run lên.

Thằng nhóc thối này không định cưỡng ép xông vào Thức Vân Khải đấy chứ? Kết giới bên ngoài bí cảnh đó có thể ngăn cản được cả tu sĩ Hóa Thần kỳ, cậu ta chỉ có tu vi Kim Đan, nếu cô đột nhập sẽ tan xương nát thịt!

Đột nhiên cô có dự cảm mơ hồ, tiếng ngăn cản không kìm được buột khỏi miệng:
Thằng nhóc thổi kia, m nhà cậu chứ, quay lại đây cho ta!


Vương Từ Chi đang định đi thì nghe cô nói vậy, lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại với vẻ mặt không thể tin nổi.


...
Ài, giờ đổi ý có kịp không?
Chúc Dao...

tỷ?
Quả nhiên không kịp nữa rồi.

Sư phụ nào đó cũng quay sang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu.

Ài...

Sao cô không sửa được cái tính xấu lỡ miệng vậy chứ?
Chúc Dao tỷ, tỷ...

Sao tỷ có thể...
Vương Từ Chi chạy vọt đến như một cơn gió, quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.


Đừng hỏi ta, ta muốn yên tĩnh.
Cậu mà hỏi
yên tĩnh
là ai thì ta đánh chết cậu.

Vương Từ Chi dừng tầm mắt ở ngực cô, giơ tay đến gần muốn chạm vào.

Chúc Dao đánh vào tay cậu một cái, lại đưa tay gõ đầu cậu:
Thằng nhóc thối, để làm cái gì đấy?

Không...

Không phải, để chỉ...

chỉ là, Chúc Dao tỷ, tỷ...

sao lại biến thành...
Có lẽ bị shock vì sự thật trước mắt, nên Vương Từ Chi bắt đầu nói năng lộn xộn.

Không phải chỉ là đổi hình dạng bên ngoài thôi sao? Khó chấp nhận đến vậy à? Vương Từ Chi càng nói càng loạn, càng nói càng sốt ruột:
Đệ...

Đệ không tìm thấy tỷ trong bí cảnh, sau khi ra ngoài cũng không tìm thấy, tỷ...

tỷ trở về rồi...

cuối cùng cũng trở về rồi...

Khóc cái gì?

Đệ không khóc!
Vương Từ Chi dụi mắt thật mạnh, câu này lại nói cực kỳ trôi chảy.


Còn bảo là không à!
Chúc Dao thấy cậu nhóc càng nói càng rối lên lại còn khóc rưng rức, cũng cảm thấy hơi đau lòng.


Ta không sao, ta là kim cương bất tử, chỉ đổi một hình dáng khác thôi mà.
Cô xoa nhẹ chỗ vừa bị đánh cho cậu, hóa ra thằng nhóc thổi này còn đi tìm cô, coi như có lương tâm, không uổng công mình thương nó bao nhiêu năm như vậy.


Hình dáng? Chúc Dao, bây giờ tỷ thật sự là...

Đúng, ta là đàn ông!

...
Vương Từ Chi mở to hai mắt, tay run run chỉ vào cô.

Chúc Dao vỗ vai cậu một cái, hứng thú bắt nạt người khác lại nổi lên.


Giờ ta thành đàn ông rồi, liệu đệ có ghét ta không?



Đương nhiên là không!
Vương Từ Chi lớn tiếng trả lời.


Đúng là chỉ có đệ ngoan!
Chúc Dao giả vờ cảm động, đưa tay lên lau khóe mắt, sau đó đá lông nheo với thằng nhóc:
Thằng nhóc thối, ta còn nhớ ngày bé đệ nói, nhất định sẽ cưới ta.

Ta cảm thấy chúng ta đều đã lớn rồi, đến lúc thực hiện lời hứa rồi đấy, đệ hãy lấy ta đi.

Nếu không thì để ta cưới đệ cũng được.



Hả? Hả?
Vương Từ Chi đột nhiên lui về phía sau, nhìn cô với vẻ bối rối.

Sắc mặt từ đó chuyển thành trắng, rồi lại chuyển xanh, rất đặc sắc, khiến người xem được mở mang tầm mắt.


Được rồi.
Có vẻ vị sư phụ nào đó không chịu nổi kiểu nghìn dặm tìm người thân chán ngắt này của hai người họ, tỏ ra rất khó chịu, lạnh lùng liếc Vương Từ Chi:
Ta sẽ không so đo chuyện người tự ý xâm nhập vào Ngọc Lâm Phong, đi đi!
Đồ đệ của kẻ khác mau cút đi, đừng làm hư đồ đệ nhà ta!

Vương Từ Chi nhìn Chúc Dao, có vẻ băn khoăn như gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn, muốn đi lại không nỡ.


Sau này có cơ hội, ta sẽ nói rõ với đệ.
Chúc Dao híp mắt, kề sát vào tai cậu nhấn nhá từng từ:
Chuyện, kết, hôn, của, ta, và, đệ.

..
Vương Từ Chi suýt ngã ngửa, chạy như bay khỏi Ngọc Lâm Phong.

Chúc Dao cười đến đau cả bụng, thật sự không hề sợ hãi.

Việc cố biến thành nam khó chấp nhận đến vậy sao? Nhìn sư phụ bình tĩnh thể nào kìa.

Chẳng những không ngại, mà còn đi đến lột đồ nữa.

Không đúng, hình như đây không phải chuyện gì đáng mừng.

Ngày thứ hai trở về, sư phụ nào đó vì phòng ngừa đồ đệ của người khác lại đột nhiên xông vào Ngọc Lâm Phong ảnh hưởng xấu đến đồ đệ nhà mình, nên âm thầm mở trận pháp của Ngọc Lâm Phong ra.

Vương Từ Chi không thể vào được, trò tiêu khiển duy nhất của Chúc Dao cũng không còn nữa rồi.

Nhưng dường như ông trời cố ý không cho cô nhàn rỗi.

Sáng sớm hôm nay, cô cảm thấy là lạ, toàn bộ bầu trời của phái Khấu Cổ đều có vẻ âm trầm, giống như chuẩn bị có bão.

Ngay cả tiên hạc trên Ngọc Lâm Phong cũng bị chấn động, bắt đầu kêu lên.

Dường như có gì đó khiến chúng thấy bất an.

Bầu không khí đè nén rất khó chịu, Chúc Dao không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, cô có dự cảm dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cô ngẩng đầu nhìn trời đã thấy mây đen cuồn cuộn, bên trong tầng mây dường như có gì đó đang nổi lên.

Theo lý thuyết, phải Khâu Cổ ở nơi đất lành, từ trước đến nay luôn là cảnh xuân tươi đẹp, sắc trời âm u trên phạm vi lớn như vậy thực sự hiếm thấy.

Chúc Dao chăm chú nhìn mây, lại thấy trong lòng buồn bực, luôn cảm thấy trong đó có thứ khiến cô thấy rất thân thiết.


Có người kết anh.
Ngọc Ngôn cau mày nhìn lôi vẫn trên trời.


Thiên uy lớn như vậy, xem ra không lâu nữa lôi kiếp sẽ đánh xuống.

Lối kiếp?
Chẳng lẽ là Tiêu Dật? Nhưng mà hắn vừa mới kết đan, dù có ẩn núp tự mình tu hành thì cũng không thể đạt đến Kim Đan đại viên mãn sau một tháng, trừ phi..

Chúc Dao đột nhiên nghĩ tới Kim linh bạo động kia, mặc dù nó đã ngừng lại, nhưng vẫn hấp thu lượng lớn Kim linh khí.

Nếu nó cứ thế mà quay về bên Tiêu Dật thì cũng có thể khiến hắn lập tức kết anh.

Xem ra thật sự là hắn kết anh rồi?

Chúc Dao nhất thời cảm thấy hơi bực bội, hình như cô lại vô tình giúp hắn đạt được thành tựu.

Cô ngẩng đầu nhìn đám mây đen kịt, đột nhiên nhớ tới lần kết đan trước của Tiêu Dật, nói đùa:
Sư phụ, lần này thiên lôi sẽ không đánh xuống chỗ chúng ta nữa chứ?
Ngọc Ngôn sửng sốt, có vẻ như nghĩ tới điều gì, chợt quay đầu nhìn đồ đệ, ánh mắt sáng ngời.


Sư phụ?
Sư phụ cô sao vậy?
Đi theo ta.
Ngọc Ngôn phất tay gọi phi kiểm tra, quay đầu nhìn đồ đệ còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu, có vẻ ghét bỏ động tác chậm chạp của cô, liền xách cổ áo đồ đệ bay lên.

Thân hình cả hai nhoáng lên một cái sau đó lập tức bay về phía Đông.


Sư phụ có gì từ từ nói.
Có nhất thiết phải xách cô lên như vậy không? Ngọc Ngôn không nói gì, chỉ bay thẳng đến bên rìa mây đen mang theo lối kiếp, rồi dừng lại trên một hòn đảo nhỏ cách xa phái Khâu Cổ.

Hắn buông Chúc Dao xuống, cũng chưa giải thích, mà lập tức bay khắp đảo bố trí các loại trận pháp như con ong chăm chỉ.

Mặc dù Chúc Dao không hiểu nhiều về trận pháp nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra được, hắn đang bày các trận pháp có liên quan đến ẩn giấu.


Sư phụ?
Cho con một lời giải thích đi! Sau nửa khắc, Ngọc Ngôn mới ngừng lại, quăng ra một câu như lựu đạn:
Kết anh ở đây.

Hả?
Tình huống gì đây? Đừng nói là Lôi linh khí, ngay cả linh khí trên cái đảo này cũng rất mỏng manh, sư phụ đang đùa gì thể không biết? Ngu xuẩn, Ngọc Ngôn lắc đầu, chỉ kiếp lỗi trên trời cao:
Con có cảm ứng được Lôi linh khí trong những đám mây sét kia không?
Chúc Dao gật đầu, nào chỉ có cảm ứng được, cô còn cảm thấy dường như trong mây có thứ gì đó cứ hướng về phía cô, như thể có mối ràng buộc vô hình.


Sau khi kiếp lôi đánh xuống, con cố hết sức dẫn nó qua hòn đảo này.



Sư phụ, ý của người là...
Rốt cuộc Chúc Dao cũng hiểu ra, hắn muốn cô hấp thu tối linh khí của kiếp lôi để kết anh, còn có thứ gì nhiều Lôi linh khí hơn kiếp lôi chứ? Sư phụ thật thông minh, bấm like cho sự phụ:
Con biết rồi.



Vi sư sẽ dùng thuật dẫn lôi, giúp con dẫn kiếp lôi qua đây, con hãy dốc toàn lực để kết anh đi.

Vâng!
Chúc Dao lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, bình tâm tĩnh khí, chăm chú cảm nhận kiếp vân bên kia, mơ hồ có thể nhìn thấy tia chớp cuồn cuộn giữa tầng mây.

Bầu trời đã tối hẳn, đột nhiên có một tiếng ầm vang, một tia chớp trắng thoáng hiện giữa tầng mây.

Chúc Dao lặng yên suy nghĩ, mau tới đây, mau tới đây,mau tới đây.

Tia chớp kia lại bổ thẳng xuống, một chút nữa thôi sẽ đánh lên người ứng kiếp trong phái Khâu Cổ, nhưng đột nhiên lại tạt ngang chạy về phía hòn đảo này, đánh lên người Chúc Dao một cách chuẩn xác.

Một lượng Lôi linh khí lớn dũng mãnh đi vào trong cơ thể Chúc Dao, cơn đau không thể diễn tả bằng lời dâng trào khắp toàn thân, đau đến mức khiến cô gập cả người lại, đặc biệt là nơi đan điền như muốn vỡ tung ra.

Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được thế nào là vỡ đạn.

Nỗi đau giống hệt như trước khi cô chết trong Thức Vân Khải, sau khi sống lại không có linh khí, cô tất nhiên không cảm nhận được sự đau đớn khi đan vỡ.

Hiện giờ đột nhiên phải tiếp nhận cảm giác đau đớn này, thống khổ như trái tim đang sống sờ sờ bị bóp nát, khiến cô gần như không thể chịu nổi.


An thần tĩnh trí, dẫn linh khí đi vào thần thức.
Chúc Dao lập tức tỉnh táo hơn nhiều, cô dồn sức dẫn dắt Lôi linh khí bạo loạn trong cơ thể vào thần thức, thế nhưng lại đón lấy sự đau đớn còn kinh khủng hơn.

Nếu như vỡ đan chỉ là nỗi đau về thể xác, thì bây giờ chính là đau đớn về linh hồn.

Nhưng cô vẫn không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng dẫn linh khí tinh luyện thân trí của mình, Chúc Dao thật sự rất muốn chửi thề.

Hiện giờ cô vẫn còn tỉnh táo tuyệt đối là kỳ tích.

Lúc cô tưởng rằng mình có thể gắng gượng vượt qua, thì luồng thiên lôi thứ hai không có cô dẫn dắt đã đánh xuống, linh khí trên người cô lại tăng vọt.

M kiếp, có cần phải nhanh như vậy không? Chúc Dao chỉ có thể điên cuồng dẫn Lôi linh khí vào thần thức, mặc cho sự đau đớn tăng nhanh.

Ngay sau đó, luồng thứ ba, thứ tư lại đánh tới, lần sau mạnh hơn lần trước.

Dường như những tia sét này mọc mắt, càng lúc càng lệch về phía bên này, cuối cùng còn tiết kiệm cả bước đánh xuống phái Khâu Cổ, trực tiếp đánh thẳng đến chỗ cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.