Chương 81: Thật ra ta thích đàn ông
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2083 chữ
- 2021-12-31 05:29:35
Ta...
ta có gì tốt đâu, sao người lại thích ta chứ?
Làm ơn đi, tuy cái vỏ ngoài của cô là đàn ông, nhưng cô là phụ nữ hàng thật giá thật, lại còn thẳng tưng nữa đó.
Phượng Dịch quay sang, tư thế muốn tiến đến đỡ Chúc Dao dậy,lại trả lời đầy kiên định:
Huynh chỗ nào cũng tốt.
Ta sửa hết, có được không?
Chúc Dao lại lùi về phía sau một bước lớn, khóc không ra nước mắt, chị gái, chị đừng đùa em nữa.
Huynh thật sự ghét ta như vậy sao?
Phượng Dịch tuyệt vọng, nước mắt ở khoé mắt thi nhau rơi xuống.
Người đừng khóc mà! Cảm giác tội lỗi trong Chúc Dao tuôn trào, bỗng cảm thấy mình không phải là người nữa:
Ta không có ý đó, haizzz, chúng ta...
chúng ta ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu.
Tại sao?
Phượng Dịch chất vấn, trông giống cô gái mới biết yêu lần đầu, không còn phong phạm cao quý lạnh lùng như xưa nữa:
Nếu huynh đã ghét ta như vậy, tại sao lại nhiều lần không tiếc mạng sống cứu ta, hơn nữa còn ngày đêm lo nghĩ cho ta?
Ta lo nghĩ cho người lúc nào?
Cứu Phượng Dịch thì cô nhận, còn chuyện ngày đêm lo nghĩ cho cô ta thì ở đầu chui ra vậy?
Huynh giúp ta cứu đồ đệ, hơn nữa mỗi khi ta có chuyện đến tìm huynh, huynh cũng chưa từng từ chối hay chậm trễ.
Đó là bởi vì cô muốn làm biếng việc của mình!
Thậm chí...
có lúc đêm khuya ta tới tìm huynh, huynh cũng không ngại khác biệt giới tính, vẫn nghe ta nói.
Làm ơn đi, đây là việc làm cơ bản của chị em tốt với nhau thôi.
Mỗi lần chị em tốt của cổ ở thời hiện đại thất tình, cũng thích gọi điện thoại cho cô vào nửa đêm, cô cũng đâu bóp chết cô ấy.
Nếu như trong lòng huynh không có ta, sao lại đối xử tốt với ta đến vậy?
Dừng!
Chúc Dao hít một hơi thật sâu, ngăn cản Phượng Dịch tiếp tục hoang tưởng:
Tôn giả, ta thật sự không có bất cứ suy nghĩ không nên nào với người cả.
Thật đấy!
Chị phải tin em!
Ta không tin!
Phượng Dịch đập vỡ hy vọng của Chúc Dao, khuôn mặt đầy đau khổ nhìn cô:
Nếu như không có, chúng ta là đồng môn, tại sao trước nay huynh chưa từng gọi ta một tiếng sư thúc?
Ặc...
Bởi vì ta là sư muội của tỷ đó, lời này cô có thể nói sao?
Sao huynh lại muốn phủ nhận? Nếu như huynh cảm thấy chưa đến lúc, ta có thể đợi.
Phượng Dịch nhìn cô với vẻ mặt quyết không hối hận:
Nhưng...
xin huynh đừng đẩy ta đi.
Nếu hôm nay huynh không cho ta một lý do, ta sẽ không đi đâu.
Lý do, lý do,má nó, cô đi đâu tìm lý do đây? Bây giờ cô đang là đàn ông đấy, cho dù cô lột hết quần áo ra cho Phượng Dịch xem, cô ta cũng sẽ không tin đâu.
Thật ra...
Chúc Dao hít sâu một hơi, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất:
Ta đã có người mình thích rồi.
Phượng Dịch kinh ngạc, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Chúc Dao.
Lúc đồ đệ xông đến, Ngọc Ngôn còn đang ngồi thiền.
Xa xa đã cảm nhận được hơi thở của đồ đệ ngốc, một lát sau cô đã như một con trâu chọi nhào tới, nằm bò trong lòng hắn giả vờ khóc lóc.
Ngọc Ngôn cứng đờ người, phân vân không biết nên dùng trạng thái gì để ném đồ đệ ra ngoài mới khiến cô ngã cho bớt ngốc.
Sư phụ...
Con không muốn sống nữa.
Chúc Dao cọ lung lung, ý đồ bôi hết nước mắt nước mũi lên quần áo sư phụ, đầu thể để một mình bị giày vò được:
Hức hức hức...
Con vừa làm tổn thương một trái tim thiếu nữ thuần khiết.
Nhưng con thật sự bị dọa rồi, cô ấy lại muốn con lấy cô ấy, à không, là cô ấy muốn lấy con!
Ngọc Ngôn đang muốn hất tay cô ra, nghe vậy thì lửa giận trong lòng liên nổi lên.
Là kẻ nào?
Là tên không sợ chết nào lại dám đến giành đồ đệ với hắn.
Chuyện đó không quan trọng.
Chúc Dao phiền muộn:
Người nói xem, con cứu cô ấy một lần, đối tốt với cô ấy một xíu xiu, sao có thể khiến cô ấy để ý đến con chứ? Con không muốn giành hậu cung của người khác đâu.
Dù rằng hậu cung của Tiêu Dật nhiều vô kể, thiếu một hai người hắn cũng không để ý.
Ngọc Ngôn nhíu mày, đoán người mà đồ đệ đang nói là ai, suy nghĩ xem có cần phải đi nhắc nhở đối phương đừng tìm đến đồ đệ nhà mình nữa hay không.
Sư phụ, con muốn biến về hình dạng cũ, thân phận này gây rắc rối quá! Giờ con mới phát hiện, con sắp không nhìn thấy tương lai của mình nữa rồi.
Chúc Dao nước mắt nước mũi lem nhem:
Người nói xem, nếu con
cùng phụ nữ, con sẽ là bách hợp.
Nếu ở cùng đàn ông thì lại là đam mỹ.
Kiểu gì cũng không thoát khỏi nhóm gay được!
Ngọc Ngôn nhíu mày,nói lung tung cái gì đó?
Sư phụ, người nói thật đi!
Chúc Dao hung hăng gạt nước mắt:
Có phải người cũng cảm thấy dáng vẻ của con bây giờ rất không bình thường, rất biến thái đúng không?
Ngọc Ngôn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đầu tóc như tổ quạ, mắt sưng như bong bóng, còn có chiếc mũi đỏ ửng không ngừng sụt sịt, càng nhìn càng thảm hại, nhưng vẫn bình tĩnh phun ra một câu:
Rất ổn.
Sư phụ..
Quả nhiên là người thầy tốt của Trung Quốc, cảm động quá.
Ngọc Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài nhíu mày:
Người mà con nói, là cô ta?
Chúc Dao ngây người, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Phượng Dịch không biết đã đến từ bao giờ, lúc này đang đứng bên ngoài, vẻ mặt không thể tin nhìn hai người đang ôm nhau.
Người mà huynh thích, chẳng lẽ là...
Não Chúc Dao nhảy số, bất ngờ nghĩ ra cách có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để, bèn gật đầu như bổ củi:
Đúng vậy!
Để tăng thêm hiệu quả, cô còn quay sang giữ chặt đầu sư phụ, hôn chụt chụt.
2 Người ở phía dưới phút chốc hoá đá.
Phượng Dịch bị đả kích, thân hình lảo đảo suýt ngã, nhìn hai người một lần nữa, hai mắt ngấn lệ bay đi.
Giải quyết xong, Chúc Dao âm thầm gào lên
yes
một tiếng, mặc dù cũng cảm thấy hơi có lỗi với Phượng Dịch, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, để đối phương mong đợi không bằng nhân lúc còn sớm giúp cô ta tỉnh táo lại.
Phượng Dịch kiêu ngạo như thế, nếu cô tìm người bình thường, nhất là các em gái, chắc chắn cô ta sẽ không tin, là nữ tu Hoá Thần kỳ duy nhất của giới tu tiên, chắc chắn không có nữ tu nào có thể sánh với cô ta được.
Nhưng nếu là đàn ông thì lại khác, nhất là người đàn ông mạnh hơn cô ta như sư phụ cô đây.
Đương nhiên lần này phải cảm ơn sự phối hợp diễn xuất của sư phụ, Chúc Dao quay đầu ôm Ngọc Ngôn một cái thật chặt:
Cảm ơn sự phụ! Chuyện đã giải quyết xong rồi, con đi trước đây, yêu người lắm ý!
Lúc này Chúc Dao mới trở về Ngự Thú Phong.
Mà người nào đó, vẫn giữ nguyên tình trạng hoá đá như cũ, mãi không động đậy.
Vô thức sờ sờ khoé miệng mình, cảm giác tê dại đó nhất thời khiến hắn bối rối, ngay cả trái tim cũng đập loạn lên, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không lẽ đồ đệ đã thi triển pháp thuật kỳ lạ gì với hắn sao? Những đồ đệ ngốc như vậy, có thể sao? Nếu là thật, đây là loại pháp thuật gì, lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác lạ lùng như thế, hơn nữa tâm trí còn không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng ban nãy, giống như ma chướng vậy.
Nhưng mà...
không hề đáng ghét.
Sờ sờ khoé miệng của mình lần nữa, đáy lòng trào lên một rung động nhè nhẹ, Ngọc Ngôn nhớ lại những gì đã từng nghe từng thấy trong mấy vạn năm qua, cũng không tìm được một câu trả lời hợp lý.
Quả nhiên vẫn phải đi tìm đồ đệ hỏi thử mới được.
Từ sau ngày Phượng Dịch ở Ngọc Lâm Phong khóc lóc bỏ đi, Chúc Dao cũng không gặp lại cô ta nữa.
Chúc Dao tự kiểm điểm lại bản thân, vẫn không nghĩ ra mình đã bật đèn xanh cho cô ta lúc nào để khiến cô ta cảm thấy cô có ý với cô ta vậy.
Tuy hiện giờ cô đang ở trong hình dạng đàn ông, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ngoài lúc ở cùng Vương Từ Chi và sư phụ là cô không kiêng dè ra, thì đối với người khác cũng không có gì khác biệt mà.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Chúc Dao mới khẳng định, có lẽ là lần ở Man Hoang đó.
Vì để trị thương cho Phượng Dịch, hình như cô từng cởi quần áo của cô ta.
Trong giấc mơ báo trước của cô, hình như cô ta cũng vì trị thương cho Tiêu Dật mà đối diện nhau không mặc gì, cho nên mới phải lòng Tiêu Dật, chỉ là lần này lại đổi thành cô.
Chúc Dao càng nghĩ càng thấy hợp lý, chẳng trách lúc đó cô ta lại không chút phân vân, vui vẻ cho cô Thuỷ linh như thế.
Hoá ra là vì nguyên nhân này.
Chúc Dao tỷ, Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi huơ huơ tay trước mặt Chúc Dao.
Sao?
.
Tỷ sao thế? Có nghe thấy đệ nói gì không?
Đây đã là lần thất thần thứ ba trong ngày rồi, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đệ nói gì cơ?
.
Vương Từ Chị thở dài rồi lặp lại một lần:
Đệ nói là, phu nhân của chưởng môn có thai rồi.
Cái gì? Kẻ nào làm?
Vương Từ Chi cạn lời.
Ặc...
thật ngại quá, phản xạ có điều kiện thôi.
Chúc Dao xấu hổ gãi đầu:
Thật sao? Không ngờ sư phụ của đệ lớn tuổi thế rồi mà vẫn...
anh dũng như thế.
Hai chữ
anh dũng
này, có thể dùng bậy bạ như vậy sao? Vương Từ Chi lắc đầu, vẻ mặt bất lực:
Đích thân sư phụ nói với đệ, chắc là không bao lâu nữa, đệ sẽ có một tiểu sư đệ hoặc là tiểu sư muội đấy.
Vương Từ Chị thật sự vui vẻ, trong mấy đệ tử nhập thất của chưởng môn, cậu là nhỏ nhất, lần này cuối cùng cũng có thể làm sư huynh rồi.
Hơn nữa người tu hành tu vi càng cao thì càng khó có con nối dõi.
Lão già tu vi Nguyên Anh như Tử Mộ vẫn có thể sinh được hậu thế, còn khó hơn trúng độc đắc nữa.
Khi nào thì sinh vậy? Ta cũng đi góp vui.
Vẫn còn sớm mà!
Vương Từ Chi nói:
Sư mẫu mới mang thai gần ba tháng, phải đợi đến sang năm.
Sao? Chỉ cần mang thai một năm thôi à?
Chúc Dao hỏi.
Vương Từ Chi kỳ lạ nhìn cô:
Mang thai mười tháng, quy luật từ xưa đến nay mà.
Ặc...
Ngại quá, cô bị Na Tra nhập rồi, còn tưởng người tu tiên tuổi thọ dài nên thời gian mang thai cũng dài theo.
Từ Chi, hôm nay để chạy đến đây không phải chỉ để nói với ta chuyện này thôi đấy chứ?
Hai ngày trước còn nổi giận, hôm nay lại như không có chuyện gì.
Sắc mặt Vương Từ Chi khẽ thay đổi, mãi mới lặng lẽ móc ra một chồng sách đưa cho cô.
Thứ tỷ nhờ đệ sửa đệ đã làm xong rồi, cho nên...
đến đưa cho tỷ.
Chúc Dao liếc nhìn, hoá ra mấy ngày trước cậu nhóc bận làm mấy thứ này nên mới không đến.
Thế mà cô còn tưởng cậu nhóc giận dỗi nữa chứ.