• 1,148

Chương 85: Vũ trụ nhỏ bùng nổ


Thế nhưng sau đó lại ngấm ngầm liên lạc với Duệ Ngọc.

Không, có lẽ từ khi về môn phái hắn đã bắt đầu suy tính chuyện cướp lấy Thủy linh, chỉ là giờ đây bất ngờ phát hiện Mộc linh đã từng nằm trong tay cô, nên mới bắt cô, muốn lấy được cả hai thứ.

Nhưng rõ ràng cô đã thả Thủy linh đi, Phượng Dịch cũng tận mắt chứng kiến.

Tiêu Dật có vẻ vẫn nghĩ thứ đó còn trong tay cô.

Chẳng lẽ Phượng Dịch không nói chuyện này cho Tiêu Dật:
Ngươi đừng mơ tưởng đến chuyện có người cứu.
Hắn có ý gì? Tiêu Dật cười lạnh nói:
Ngày người mất tích, có vài kẻ tà tu xông vào phái Khâu Cổ, tuy chúng đều đã bị bắt, nhưng chuyện kỳ lạ là ngày đó Ngự Thú Phong có một vị Tương Du trưởng lão mất tích, người cảm thấy mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Chúc Dao mở to hai mắt, đậu má, thứ vô ơn bội nghĩa.

Hắn muốn vu khống có kết cấu với lũ tà tu.


Vì thế...

Không ai đến cứu ngươi đâu, cho dù có, cũng là tới để giết kẻ phản bội mà thôi.
Má nó, loại này chết đi là vừa! Duệ Ngọc đưa tay nghịch tóc cô, nói một cách uy hiếp:
Biết điều thì giao vật đó ra đây, ta có thể ban cho ngươi cái chết dễ chịu một chút.

Thủy linh và Mộc linh, ta đều thả đi rồi.
Chúc Dao thành thật nói:
Nếu không tin, ngươi cứ việc hỏi sư phụ mình, ngài ấy tận mắt chứng kiến.
Tiêu Dật sững người kinh ngạc, hắn nghĩ ngợi một chút, hình như cũng bị cô thuyết phục, rồi hỏi ngược lại:
Vậy còn bảo pháp đoạt xác của ngươi đâu?
Chúc Dao đột nhiên cười thành tiếng:
Thứ này ngươi cũng muốn cướp đi?
Quang minh chính đại cái gì chứ, nói cho cùng không phải cũng là ăn cắp sao? Tiêu Dật tự xưng chính phái, cho dù coi Duệ Ngọc là đồng bọn, ấy vậy mà vẫn nghĩ mọi điều mình làm đều là đúng đắn, cây ngay không sợ chết đứng.

Cố ý đặt bẫy để bắt cô đến nơi này, còn kiên quyết nói Mộc linh và Thủy linh vốn thuộc về mình, dùng danh nghĩa đòi lại thứ bị mất.

Thể còn việc hỏi cô chuyện đoạt xác, vậy phải giải thích thế nào đây?

Quả nhiên, Tiêu Dật quay mặt đi với vẻ lúng túng, phất tay áo một cái rồi bỏ đi.

Chột dạ rồi à? Rõ ràng là kẻ ti tiện bỉ ổi, còn cứ nhận mình là quân tử chính nghĩa.

Chúc Dao đang định chế nhạo thêm vào câu thì đột nhiên thấy cơ thể đau đớn kịch liệt, cô cảm giác như mạch máu trên người đều sắp vỡ nát, không kìm được phun ra mấy ngụm máu.


Ta đã nói rồi, chúng ta không thiếu kiên nhẫn.
Duệ Ngọc cười ha ha nói.

Chúc Dao dứt khoát nhắm mắt giả chết, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên chết, cô đã quen rồi, chúng có gan thì giết chết cô đi.

Duệ Ngọc và Tiêu Dật hành hạ cô tròn ba ngày, mỗi lần như thế cô đều cảm tưởng như mình sắp chết, nhưng mở mắt ra vẫn thấy mình còn ở đây.

Duệ Ngọc quả thực là ác ma, cô ta có vẻ rất am hiểu việc tra tấn, trước kia đã từng làm cả trăm ngàn lần, xem ra cô ta từng ngược đãi rất nhiều người.


Không muốn chịu khổ nữa thì thành thật nói ra, người dùng pháp bảo gì để đoạt xác? Hơn nữa còn giữ được tu vi?
Duệ Ngọc gằn giọng hung ác nói:
Ngươi đừng hòng giả chết lừa bọn ta, ta biết ngươi có pháp bảo đoạt xác, sao có thể thả cho người chết đi rồi đoạt xác lần nữa? Nói thật với người, trên dây xích này đã có pháp chú tỏa hồn, dù có chết linh hồn ngươi cũng không thoát được đâu.
Đệch mợ, sao hai kẻ này có thể ác độc đến mức này? Còn định khiến cô hồn phi phách tán sao?
Thế nên, tốt nhất là nói ra sớm sớm một chút, nếu người vẫn cố chấp không chịu nói, vị huynh đệ bị bắt cùng với người rất có thể sẽ...
Bị bắt cùng cô, cậu nhóc kia! Chúc Dao đột nhiên mở to hai mắt:
Các ngươi làm gì thằng bé rồi?

Ồ, xem ra thằng nhãi đó rất quan trọng với người nhỉ?
Duệ Ngọc cười nói:
Không muốn nó chết thì hãy ngoan ngoãn giao đồ cho ta.
Chúc Dao nắm chặt nắm đấm, hận không thể đấm vỡ mặt cô ta, vừa tức giận lại vừa lo lắng.

Cô bị bắt thì thôi đi, sao đến đứa nhỏ cũng không buông tha, nó cũng không thể sống lại.

Hít sâu một hơi, Chúc Dao tự nhủ phải tỉnh táo lại, hồi lâu sau cô mới nói:
Quả thật ta có một thần khí, là do sự phụ ta ban tặng.

Nhưng thần khí này nhận chủ, các ngươi có được nó cũng vô dụng.
Thì ra là thần khí, Duệ Ngọc sáng mắt lên.

Tiêu Dật cũng lập tức xuất hiện, kìm nén sự hưng phấn trong lòng rồi mới nói:
Có thể là thần khí nhận chủ thật, nhưng đó là thứ sư phụ ngươi ban cho, đương nhiên phải có cách khiến nó nhận chủ khác đúng không?


Chúc Dao không nói gì.

Tiêu Dật cho là cô ngầm thừa nhận, lại lấy Vương Từ Chira uy hiếp cố.

Chúc Dao lúc này mới nói:
Các ngươi thả ta ra, cho ta gặp Vương Từ Chi, nếu không ta sẽ không nói cho các ngươi.

Không được!
Duệ Ngọc kiên quyết từ chối.


Thả ta ra thở một chút được không? Sau khi được thả ta sẽ đưa thần khí cho ngươi, sau đó các ngươi dẫn ta đi gặp Vương Từ Chi.
Duệ Ngọc và Tiêu Dật nhìn nhau một lúc, hơi do dự nhưng rồi cũng quyết định buông lỏng sợi xích đang giam cầm cố.

Chúc Dao đặt chân lên mặt đất mới nhận ra hai kẻ kia hành hạ cô nặng nề đến đâu, cô vẫn luôn xem thường Tiêu Dật, cứ cho rằng dù thế giới quan của hắn sai lệch nhưng tốt xấu gì vẫn còn biết giới hạn.

Thì ra cái giới hạn của hắn đã biến dạng từ lâu, hoàn toàn vặn vẹo, tự ảo tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, vì đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Chữ
BUG
trên mặt hắn đã rất nhạt rồi, Chúc Dao dám chắc, một khi không còn Kim linh, hắn sẽ không còn là BUG với số mệnh nghịch thiên nữa.


Thần khí ở đâu?
Tiêu Dật sốt ruột hỏi.

Chúc Dao cười với hắn, cô hít sâu một hơi, dồn hết sức lực toàn thân kêu một tiếng:
Vừng ơi mở ra!
Một tiếng gào lớn vang lên, một tia chớp màu trắng đánh xuống đất rồi biến thành một con yêu thú to lớn.

Duệ Ngọc cùng Tiêu Dật biến sắc.


Yêu thụ cấp chín.
Tiêu Dật sững sờ:
Không ngờ người vẫn còn sức triệu hồi linh thú khế ước.
Linh thú và chủ nhân có con đường giao tiếp đặc biệt, lúc cấp thiết có thể cưỡng chế triệu hồi.

Chẳng qua nơi giam giữ cô có trận pháp ngăn cản nên cô mới tìm mọi cách cầu xin được thả xuống.


Hừ, người cho rằng chỉ với một con yêu thú cấp chín có thể chống lại hai người bọn ta?

Không, đây không phải là yêu thú cấp chín.
Sắc mặt Duệ Ngọc tái nhợt, nhìn chằm chằm con yêu thú trước mắt:
Con yêu thú này...

là cấp mười một.

Ồ, đúng rồi.
Hạt Vừng đắc ý vung đuôi trả lời.

Sau đó nó hét lớn một tiếng, nhào tới chỗ hai kẻ đang xanh mặt sợ hãi.

Grào...

Grào...

Dồn sức đuổi theo cắn hai người, yêu thú mạnh mẽ uy thể nhìn như đang chơi đùa họ vậy.

Duệ Ngọc dù đã là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, cô ta không thể đánh lại một con yêu thú tương đương với Phi Thăng kỳ.

Dù có Tiêu Dật bên cạnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thôi.


Ngươi không muốn cứu Vương Từ Chi sao?
Tiêu Dật thấy mình đã bị đẩy xuống thế hạ phong, lớn tiếng hét về phía Chúc Dao.

Chúc Dao muốn phun thẳng vào mặt hắn, lúc nào rồi mà còn định uy hiếp cô, trong mắt hắn cô ngu ngốc đến mức nào chứ?
Cho dù có thể các ngươi ra, các ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết, vì thế ta sẽ tự mình đi tìm.
Thấy không ngăn được cô, sắc mặt Tiêu Dật tối sầm lại, rồi đột nhiên hắn bật cười ha hả.


Ngươi cho rằng sẽ tìm được nó sao?
Chúc Dao sững sờ:
Ngươi có ý gì?

Ngươi rất coi trọng thằng nhóc kia đúng chứ?
Tiêu Dật cười nói:
Khi mới nhập môn, ngươi còn thay nó tính toán lo liệu hết mọi việc.

Chỉ tiếc là...

dù ngươi có che chở nó đến đâu đi nữa cũng vô ích.

Nó đã chết lâu rồi! Cùng ngày bọn ta bắt được ngươi.
Chúc Dao nghe thấy âm thanh cong ong trong đầu, có gì đó như đang sụp đổ.

Cảnh vật trước mắt cứ mờ đi.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại một câu nói:
Cậu nhóc chết rồi...

cậu nhóc chết rồi...

cậu nhóc...
Sao cậu nhóc có thể chết được? Không phải cậu ta vẫn luôn khiến cô phải bận tâm sao?

Không, đây không phải sự thật.


Người lừa ta!

Hừ, bọn ta dám đến phái Khấu Cổ bắt ngươi, sao có thể để nó tiếp tục sống?

Không! Không đâu!
Chúc Dao lẩm bẩm nói, nhưng càng nói, hy vọng càng trở nên mong manh xa vời, cô niệm một nghìn câu thì đáy lòng có đến mười nghìn âm thanh đang nhắc nhở cô đây là sự thực.

So với hình phạt thể xác, điều này còn đau đớn hơn gấp bội.

Nỗi đau nhanh chóng lan ra toàn thân cô, nước mắt không kìm được mà trào ra, trước mắt đều là bóng dáng của cậu.

Mười tuổi, cậu kiêu ngạo nói tuyệt đối sẽ không lấy cô.

Thiếu niên mười lăm tuổi, nói sẽ bảo vệ cô.

Sau khi kết đan, còn nói sẽ thay cô báo thù.

Còn có ngày cuối cùng ấy, cậu đưa cô một chén trà.

Cô nhớ rõ ràng đến thế cơ mà? Thậm chí cô còn nhớ rất rõ lời Vương đại phu nói với cô:
Hôm nay trên trấn có tiên nhân đến chọn đồ đệ, phiền cháu dẫn thằng nhóc nhà ta đi một chuyến.


Cô rõ ràng đã đồng ý với Vương đại phu sẽ trông chừng cậu.

Tại sao cậu lại biến mất? Một đứa trẻ như vậy, cô nhìn cậu lớn lên, cô che chở cho cậu.

Một đứa bé hiểu chuyện, còn rất nghe lời.

Bản thân cô còn không nỡ đánh mắng.

Sao giờ đã không còn nữa...?

Tại sao!? Chúc Dao chỉ thấy tức giận khác thường, hình như có gì đó đang bùng nổ.

Đáy lòng chỉ có một suy nghĩ, thế giới như thế này, dù cứu vớt nó thì cũng có tác dụng chó má gì? Trong khoảnh khắc ấy, ngọn núi chấn động dữ dội, toàn bộ bắt đầu sụp đổ, biến thành một hố sâu to lớn.

Ngọn núi mới đây còn sừng sững giữa đất trời, chỉ còn trong quá khứ.

Dường như ngày tận thế đang ập đến, chim chóc bay tán loạn, sấm sét màu tím từng đợt đánh xuống, giận dữ bổ ngang mặt đất, cuồng phong nổi lên, mây đen kéo đến như sóng cuộn.


Chủ...

chủ nhân!
Hạt Vùng cũng bị dọa sợ hết hồn, yêu thú trời sinh đã có trực giác nhạy, nó cảm nhận được sắp có chuyện rất kinh khủng xảy ra, không khí chết chóc đang bao phủ toàn thế giới.

Quay đầu nhìn sang một bên, Chúc Dao đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất, như đã mất đi ý thức.

Linh khí hùng mạnh vây quanh toàn thân, không phải Lội kinh khí cần cho linh căn của cô, mà là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ hành ghép lại thành linh khí hỗn độn.

Còn Chúc Dao thì ở giữa trung tâm.


Chủ...

chủ nhân...
Hạt Vừng đứng yên không dám động đậy, hiện tượng này cứ như ngũ hành linh khí bạo động.

Duệ Ngọc cũng bị hiện tượng kỳ quái này dọa sợ, kỳ thực bọn họ nói chuyện Vương Từ Chi chết chỉ là để làm Chúc Dao rối loạn, chặt đứt liên hệ giữa cô và yêu thú mà thôi.

Nhưng bây giờ, đây rốt cuộc là...

Tiêu Dật thấy lồng ngực đau đớn, một chân quỳ trên mặt đất, Kim linh như nhận được mệnh lệnh gì đó mà muốn lao ra khỏi cơ thể hắn, hắn sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.