• 1,148

Chương 95: Gặp nhau không bằng hoài niệm


Câu nói đen tối quá đi mất! Rốt cục chỗ đó của người lớn đến cỡ nào...

Khụ khụ, lại nghĩ tới mấy chuyện xấu xa mất rồi.

Cô là đứa trẻ trong sáng, bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh! Cuối cùng cô cũng hiểu rõ lý do tại sao ba chữ BUG trên mặt củ cải nhỏ lại nhạt như vậy.

Hóa ra BUG chân chính không phải là củ cải nhỏ, cô bé chỉ là vỏ bọc chứa BUG mà thôi.

Năm hai mươi tuổi củ cải nhỏ sẽ bị cướp đoạt thân xác, khi đó vở kịch mới được mở màn.

Không được, tuyệt đối phải ngăn chuyện này.

Giờ củ cải nhỏ là đồ đệ của cô, nếu như không thể bảo vệ nổi thân thể của đồ đệ, thì sao có thể lăn lộn trong giới tu tiên được?! Sau khi đưa ra quyết định, Chúc Dao gọi Ngọc La tới phòng mình vào giữa đêm.

Hiện giờ củ cải nhỏ đã trở thành củ cải lớn.

Ở thế giới này, cô gái mười bốn tuổi đã được coi là trưởng thành.

Hiện giờ cô bé đã bớt đi vẻ hoạt bát hiếu động trước kia, thêm vài phần chững chạc, có lẽ trong quá trình trưởng thành, tính cách mỗi đứa trẻ đều sẽ thay đổi ít nhiều.


Ngọc La này.
Chúc Dao trịnh trọng, nghiêm túc nói:
Vi sư đã bốc cho con một quẻ, phát hiện năm hai mươi tuổi con sẽ có một kiếp nạn lớn.
Khóe miệng trên khuôn mặt bình tĩnh của Ngọc La đột nhiên giật giật, thở dài cảm thán:
Sư phụ, người đừng đùa con nữa đi.

Người muốn ăn khuya món gì ạ? Để con đi làm.



ặc ặc...
Chúc Dao sững sờ, nhíu chặt mày, cố gắng giữ vững vẻ lạnh lùng.


Vớ vẩn, vi sư đang nói chuyện nghiêm túc với con.

Chẳng lẽ ta là người vì ăn khuya mà nửa đêm quấy rầy con ngủ hay sao?
Ngọc La nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thôi được rồi, cô chính là người như vậy! Haiz, quả nhiên là đồ đệ...

đồ đệ cái gì nhỉ? À, càng lớn càng không nghe lời! Đúng là trò lớn không thể giữ trong nhà mà! Trước đây củ cải nhỏ ngoan ngoãn rất nghe lời, sao càng lớn lại càng phản nghịch như vậy.

Con bé chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Mất hứng quá! - ( ),
Ta có chuyện quan trọng tìm con!
Chúc Dao ho khan hai tiếng, cố gắng vớt vát lại thể diện của người làm sư phụ.


Sư tổ con từng dạy ta về thuật bói toán.
Vẻ mặt Ngọc La trở nên nghiêm túc.

Tốt quá, quả nhiên dùng danh nghĩa của sư phụ có tác dụng hơn cô nhiều.


Cuộc đời mỗi người chỉ có thể dùng thuật bói toán này một lần.

Ta vừa gieo quẻ cho con, phát hiện năm hai mươi tuổi con sẽ gặp một kiếp nạn lớn, có nguy hiểm đến tính mạng.
Ngọc La trầm mặc.


Củ...

Ặc, Ngọc La, con có muốn mạnh hơn không?
Cô bé lập tức hồ hởi đáp:
Mỗi giây mỗi phút con đều muốn vậy, thế nhưng linh căn...

Nếu đã như thế!
Chúc Dao ngắt lời:
Vậy hãy cho ta nhìn thấy quyết tâm của con.
Trải qua chín năm ròng rã làm thí nghiệm, có nhiều thứ nên dạy cho cô bé biết rồi.


Ngày mai con sẽ Trúc Cơ!


Hôm nay ánh nắng ngập tràn, trời trong gió nhẹ, là ngày tốt lành để Trúc Cơ.

Dù củ cải nhỏ cảm thấy hoài nghi khi sư phụ đột nhiên muốn mình Trúc Cơ, nhưng cô bé luôn tin tưởng vào sự phụ, sáng sớm đã ngoan ngoãn theo cô đến bên bờ hàn đàm trên đỉnh núi.

Chúc Dao tiện tay bố trí trận pháp dẫn dắt linh khí, sau đó cho củ cải nhỏ ngồi ở giữa trận.

Trận pháp dẫn dắt linh khí này khá đặc biệt, cô đã thay đổi một vài chi tiết nhỏ bên trong, sẽ chỉ dẫn dắt hệ linh khí nồng đậm nhất gần đó, mà ở dân nước thì đương nhiên linh khí hệ Thủy là nhiều nhất rồi.

Trong mấy năm này, cô đã đọc hết tất cả các thẻ ngọc về trận pháp được sư phụ để lại, cho dù chưa thấu hiểu đạo lý nhưng vẫn đủ khả năng bố trí vài loại trận pháp đơn giản.

Lại thêm cô đã lập kế hoạch từ lâu, vì vậy muốn điều chỉnh hay sửa chữa những chi tiết nhỏ cũng rất dễ dàng.

Hơn nữa, những chỉnh sửa này thường giúp trận pháp ổn định và phù hợp hơn.

Nhưng những trận pháp cỡ lớn như trận pháp bảo vệ núi (hộ sơn đại trận) thì cô chưa nghiên cứu hiểu thấu được, chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong trận pháp cỡ lớn này bao gồm ngàn vạn trận pháp nhỏ, hỗ trợ bổ sung lẫn nhau, từ đó có thể tự mình vận chuyển mà không cân sức người.

Thông thường nếu trận pháp không dựa vào linh lực của người lập trận thì sẽ phải dựa vào linh thạch để duy trì, đặc biệt là trận pháp cỡ lớn như trận pháp bảo vệ núi, lượng linh thạch tiêu hao là một con số khổng lồ.

Những trận pháp của phái Khấu Cổ lại không cần, dường như chẳng cần quan tâm gì tới nó, nó cũng tự vận hành được.

Chúc Dao đoán rằng bên trong đó nhất định có vô số trận pháp tự hấp thu linh khí để bổ sung, như vậy mới có thể tiết kiệm tiền.

Dù sao trong túi chứa đồ của sư phụ cũng không có nổi một viên linh thạch.


Khi Trúc Cơ chắc là sẽ hơi đau đó, đừng bối rối, con cứ hấp thu linh khí, dẫn chúng vào trong cơ thể như trước.
Chúc Dao dặn dò vài câu theo kinh nghiệm của mình, cẩn thận nhớ lại những điều sư phụ dặn trước kia

xem có bỏ sót gì không.

Chẳng có cách nào cả, ngày xưa cô Trúc Cơ trong cơn mơ màng, căn bản không có mấy kinh nghiệm để truyền lại cho củ cải nhỏ, chỉ đành để cô bé tự mình lĩnh ngộ mà thôi.

Chúc Dao quăng cho củ cải nhỏ một cái nhìn
ta tin vào con đó đồ đệ
, rồi ngồi xuống bên cạnh để hộ pháp.

Ngọc La nhắm mắt lại, bắt đầu hút linh khí vào người.

Chúc Dao nhìn những điểm sáng xanh lam xung quanh bắt đầu di chuyển dần về phía cô bé, sau đó lảo đảo tiến vào trong cơ thể, dường như đã thương lượng xong mọi chuyện, không xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy gì hết.

Chúc Dao đột nhiên nhớ tới mỗi lần mình hấp thu linh khí, chúng đều liều mạng chui vào trong thân thể như chỉ hận không thể khiến cô no vỡ bụng thì lại thẩm thở dài ngao ngán, người so với người quả nhiên là tức chết đi mất.

Cô nghĩ Trúc Cơ chỉ cần ngồi một lúc là xong, dù sao khi cô Trúc Cơ cũng chỉ cần ngồi một đêm.

Thế nhưng đồ đệ ngoan lại ngồi suốt ba ngày, Chúc Dao cảm thấy mình sắp mọc nấm tới nơi rồi nhưng củ cải nhỏ vẫn không hề có dấu hiệu thăng cấp xong, chẳng phải bảo rằng chớp mắt một cái là xong ư? Sớm biết vậy thì cô đã không ngồi đây hộ pháp.

Chúc Dao đang suy tính chuyện có nên lén lút trốn đi hay không, chờ sau khi đồ để bắt đầu Trúc Cơ mới quay lại thì đột nhiên phát hiện ra trận pháp trên Ngọc Lâm Phong có dấu hiệu lỏng lẻo.

Chỉ trong thoáng chốc cô đã có mặt dưới chân núi.

Nhưng bốn phía không có một bóng người, chẳng lẽ là ảo giác của cô? Chúc Dao đi đến vị trí trận pháp dao động, phát hiện ra ở nơi đó có dấu vết bị thay đổi.

Cô nhíu chặt mày, ngồi xổm xuống điều chỉnh lại trận pháp về vị trí cũ.

Cô đang suy nghĩ xem tên nào to gan lớn mật lại dám tiến vào Ngọc Lâm Phong thì có một tiếng gọi vô cùng tình cảm đột nhiên vang lên từ phía sau.


Tương lang...


Chúc Dao quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt chan chứa tình cảm dịu dàng, hai chân lập tức khuyu xuống, suýt thì ngã sấp mặt.

Đó là Phượng Dịch.


Phượng Dịch...

sư tỷ.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hiện giờ cô không phải là Tương Du, Phượng Dịch không thể nhận ra được.

Ừm, vẻ cao ngạo lạnh lùng của cô đâu rồi, treo lên nào.

Ngay khi Chúc Dao quay đầu lại, vẻ dịu dàng và niềm vui tột cùng trên mặt Phượng Dịch lập tức tắt ngúm, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, thậm chí có phần chết lặng.


Chúc sư muội.
Cô khẽ thở dài, dường như đang rất hụt hẫng.


Sư tỷ, sao người lại rảnh rỗi đến Ngọc Lâm Phong của muội vậy?
Sắc mặt Phượng Dịch trầm xuống, dường như đang đè nén điều gì đó.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, thì thầm:
Ta cũng không biết nữa, có lẽ là vì nếu như chàng vẫn còn, chắc sẽ muốn tới nơi này nhất nhỉ?
Trái tim Chúc Dao run lên,
chàng
trong lời Phượng Dịch nói không phải là cô đó chứ.

Oh no! Đừng mê luyến chị đây chứ, tên của chị đây đã nói rõ lắm rồi, chị đây chỉ là một người qua đường mà thôi! Phượng Dịch khẽ cười tự giễu:
Nhất định là chàng không muốn thấy ta, dù sao cũng vì đồ đệ của ta nên chàng mới bị hãm hại...


Trên khuôn mặt cô ta tràn ngập sự cô đơn và áy náy, Chúc Dao thấy vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Phượng Dịch không nghĩ rằng mình chết là do cô ta hại đó chứ?
Sống chết có số, sư tỷ không cần phải nhớ nhung mãi như vậy.
Mau đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai đi, hôn nhân đồng giới sẽ không có hạnh phúc đâu.

Phượng Dịch đưa mắt nhìn cô, nở nụ cười cay đắng:
Ta chỉ...

chỉ muốn gặp chàng một lần thôi.

Nếu...

nếu như ta sớm biết kết cục sẽ như vậy, thuở ban đầu ta sẽ không...

Haiz, nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Ngươi là nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, con m nó, ta thì sinh không thể yêu đây này bà chị! Ta cắn rơm cắn cỏ lạy ngươi đó, đừng như vậy nữa mà.


Sư tỷ, mỗi người đều có số phận riêng, chắc người...

người quen đó của tỷ cũng không muốn thấy tỷ đau lòng như vậy đâu.
Chúc Dao khuyên nhủ:
Cuộc đời khổ đau vốn ngắn ngủi, nếu buông được thì hãy buông đi, biết đầu kiếp sau hai người có thể gặp nhau?


Kiếp sau cô cũng không xuyên không nữa đâu, tỷ cứ làm bông hoa cao ngạo lạnh lùng đi.

Phượng Dịch sững sờ, lúc này mới trịnh trọng nhìn cô, dường như đã thông suốt được điều gì, thở dài nói:
Muội nói đúng, chàng chở che cho ta như vậy, nhất định không muốn thấy ta phải đau khổ.
Tỉnh ngộ rồi sao em gái, nửa câu nói trước chỉ là khách sáo, nửa câu sau mới là trọng điểm đó.


Cảm ơn.
Phượng Dịch khẽ gật đầu với cô, sau đó mỉm cười nói:
Tính cách của muội rất giống với chàng đó.
Chuông cảnh báo trong lòng Chúc Dao hú loạn, bà chị đừng dọa tui nữa mà, lần trước cũng có ai đó nói cô giống, sau đó cô bị bại lộ ngay tức thì.

Đúng rồi, ai nhỉ, rốt cục là ai cơ chứ? Haiz, dù sao cũng không quan trọng, lần này dù đánh chết cô cũng không dám để bị lộ nữa.

Ừm, triệu hồi tẩm mặt nạ cao ngạo lạnh lùng.


Hình như sư muội mới tiến vào Hóa Thần không lâu, nếu như có gì không hiểu thì cứ tới Ngự Thú Phong tầm ta.



Khụ khụ, cảm ơn sư tỷ.
Chúc Dao khách sáo hành lễ.

Sư tỷ, gu của tỷ nặng như vậy, đánh chết ta cũng không dám tìm tỷ chém gió đâu.

Cuối cùng Chúc Dao đã nhặt được tẩm mặt nạ cao ngạo lạnh lùng lên, không thèm khách sáo thêm nữa, lấy cớ phải trông nom đồ đệ, ù té chạy.

Phượng Dịch vẫn đứng yên tại chỗ, ngắm trăng than ngắn thở dài hồi lâu mới chịu lưu luyến quay về.

Đầu Chúc Dao tủa đầy mồ hôi lạnh, cô vừa quay về thì phát hiện hơi thở của đồ đệ có phần bất ổn, trên trán đổ mồ hôi, nét mặt có vẻ đau đớn.

Cô bé sắp Trúc Cơ rồi! Chúc Dao lập tức bổ sung thêm vài trận pháp dẫn dắt linh khí giúp cô bé, bảo đảm linh khí luôn đầy đủ.

Nhưng tốc độ hấp thu linh khí của củ cải nhỏ vẫn rất chậm, dường như mỗi khi hấp thu thêm một phần linh khí thì sự đau đớn của cô bé lại tăng thêm một phần, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu co rúm lại, có thể tưởng tượng ra cô bé đang đau đớn đến nhường nào.

Chính Chúc Dao cũng từng trải qua nỗi đau này, nhưng vì tốc độ hấp thu linh khí của cô quá nhanh cho nên chỉ chịu đau một lúc.

Còn củ cải nhỏ hiện giờ lại nhấm nháp từng chút từng chút một, hơn nữa còn không thể dừng lại.

Chúc Dao sốt ruột đứng nhìn củ cải nhỏ đau đớn suốt một ngày dài.

Mãi đến lúc mặt trời lặn về Tây ngày hôm sau, tốc độ hấp thu linh khí của cô bé bắt đầu chậm lại, nhưng khuôn mặt ngày càng đau đớn hơn.

Đây là thời khắc quan trọng nhất, gắng gượng qua được thì Trúc Cơ thành công, nếu không chịu nổi thì kinh mạch bị thương, linh căn bị hủy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.