• 92

Chương 12 : Tiểu Long Nữ


Thời gian tới giữa trưa.


Ánh mắt như bắt đầu chói chang khiến cho nhiệt độ bên ngoài vô cùng đáng sợ,đám cận vệ kia như không chịu nổi cái nóng này mà tất cả đều chui vào bên trong,hưởng thụ cái mát từ điều hòa mang lại.


Nhưng bên ngoài,vẫn còn 1 người,chính là Lâm Thiên,hắn là người tu luyện võ công,nên cũng không sợ cái nóng này cho lắm,có khi càng nóng thì hắn lại càng tăng lên tốc độ tu luyện chân khí của mình.


-Cái tên dở hơi đó bị gì vậy,ngồi bên ngoài như vậy mà không thấy nóng hay sao?


1 tên trong đám cận vệ nhìn Lâm Thiên ngồi bên ngoài,hắn như đang ngồi thiền vậy,khiến cho bọn chúng thấy khó hiểu.


-Kệ đi,đúng là tên ngu ngốc....


Dương Dũng cười nhạt nhìn Lâm Thiên nói.


Bên trong tòa nhà,trên tầng cao nhất chính là phòng chủ tịch,Nhược Băng ngồi bên trong,nàng lúc này cũng như Lâm Thiên,đang ngồi trong phòng mà tu luyện chân khí,trước mặt nàng là 1 quyển sách có phần cũ nát.


-Cửu Âm Thần Trảo...


Bỗng Nhược Băng vung tay lên,chỉ thấy bàn tay của nàng hóa trảo,kình khí hiện lên đánh thẳng tới 1 hình nộm trước mặt.


Thứ nàng tu luyện là Cửu Âm Thần Trảo trong quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh,nhưng nhìn trảo thủ đánh vào hình nộm,rõ ràng là nó không giống với Cửu Âm Thần Trảo.


-Lại là Bạch Cốt Trảo sao!


Nhìn xuống trảo thủ của mình,lại nhìn lên cái hình nộm mà nàng vừa đánh lên,chính giữa đầu hiện lên vài cái lỗ nhỏ ứng với những ngón tay của nàng,Nhược Băng vẻ mặt có chút tức giận.


Nàng tu luyện võ công này đã lâu,nhưng mỗi lần kình trảo đánh ra,đều là Cử Âm Bạch Cốt mà trong phải Cửu Âm Thần Trảo.


-Hay là phải có thêm cả quyển thượng nữa?


Nhược Băng thu lại quyển sách,vẻ mặt suy nghĩ,trong tay nàng là quyển hạ,tung tích của quyển thượng nàng cũng đã biết,và sẽ gặp mặt người sở hữu nó vào ngày mai,nhưng liệu nó có thay đổi được trảo thủ mà nàng tu luyện hay không?


-Kệ đi,chuyện tới đâu thì tới...


Nhược Băng vẻ mặt buông bỏ,nàng hướng mắt nhìn ra bên ngoài,nhìn xuống thì không thấy bất cứ 1 tên cận vệ nào,vẻ mặt hồ nghi,nàng nhanh chóng nhấc điện thoại lên.


-Mấy người bên ngoài đâu rồi,còn tên kia thế nào rồi?


Nàng nhanh chóng gọi xuống phòng nhân sự.


-Chủ tịch yên tâm,mọi chuyện đúng như ngài sắp xếp,còn những tên bên ngoài thì do nhiệt độ cao quá,đám đó vào bên trong ngồi điều hòa rồi...


Trưởng phòng nhanh chóng trả lời.


-Vậy sao....


Nhược Băng suy nghĩ 1 hồi.


-Có chuyện này,ngươi đi làm cho ta...


Nàng nhanh chóng phân cho 1 chuyện.


-Chủ tịch,như vậy liệu có ổn hay không?


Nghe xong chuyện mà nàng phân phó,tên trưởng phòng vẻ mặt có chút chần chừ,dù sao chuyện mà chủ tịch phân cho hắn không phải là việc của công ty,mà là việc riêng,lại có liên quan tới tên mới tới sáng nay.


-Không sao,cứ làm như vậy,nhớ nhắc nhở những tên kia,bảo chúng đừng có can thiệp..


Nhược Băng không quên nhắc nhở.


Thấy vậy tên trưởng phòng cũng nhanh chóng đi làm,chỉ thấy lão đi ra bên ngoài,kiếm 1 nơi nào đó vắng người,lão lôi điện thoại ra,như đang gọi cho ai đó,sau đó lão nhanh chóng trở lại.


-Dương Dũng,có chuyện,nghe kỹ đây...


Tên trưởng phòng nhanh chóng bắt liên lạc với Dương Dũng,nói vào đó vài câu rồi cúp máy.


-Anh em,tý nữa....


Dương Dũng cũng nhanh chóng kể lại cho những tên khác,những tên khác nghe xong,đều là nụ cười đầy vẻ hèn mọn nhìn Lâm Thiên.


1 lát sau.


-Chết tiệt,sáng nay uống phải thứ gì không biết...


Nhưng có vẻ như,mọi chuyện không giống với suy tính của Nhược Băng,Lâm Thiên bộ dạng ôm bụng rồi chạy ra bên ngoài,nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của đám người Dương Dũng và CTV.


-Đâu rồi,người đâu?


Tên trưởng phòng bên trong,nhìn vào màn hình theo dõi trước mặt,nhưng lại không thấy Lâm Thiên ở đâu cả.


Xè...xè....


Không biết được là,lúc này hắn đang làm bạn với thiên nhiên rồi.


-Diệt cỏ luôn hả!


Nhìn xuống chỉ thấy bên dưới,nơi mà hắn gần gũi thiên nhiên,nguyên 1 thảm cỏ như biến sắc rồi,từ xanh mướt cho tới ố vàng,Lâm Thiên nhìn tới cũng giật mình.


-Không có ai,may mà không bị nhìn thấy....


Lâm Thiên liếc mắt nhìn xung quanh,không thấy có ai đang nhìn hắn,hắn nhanh chóng kéo lại cái quần của mình,quay đầu rời đi.


Đi được vài bước thì từ xa,vài tên vẻ mặt không mấy thân thiện đi tới,chắn trước mặt Lâm Thiên.


Lâm Thiên có ý tránh,nhưng có vẻ tên này lại có ý chặn,khiến cho Lâm Thiên tức giận.


-Không có mắt hả....


Lâm Thiên tức giận hét lớn 1 tiếng.


-Đang lúc buồn bực,lại có tên không biết sống chết,lên cho ta...


Đám người vẻ mặt nhìn Lâm Thiên,ngay sau đó không thèm nhiều lời,tất cả đều nắm quyền hướng Lâm Thiên lao tới.


-Các ngươi đụng nhầm người rồi,đúng lúc ông đây cũng đang buồn chán,tự nhiên các ngươi dẫn mình tới.


Lâm Thiên nhìn đám người lao tới,chỉ thấy dưới chân của hắn,như vô cùng biến ảo,chỉ thấy ngón chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất vài cái,đã thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người rồi.


Nhìn thấy Lâm Thiên rõ ràng tránh được những quyền của bọn chúng,cứ từng quyền đánh ra,cứ ngỡ là đánh trúng nhưng không ngờ lại đánh vào hư không.không chỉ như vậy,Lâm Thiên cứ như là 1 bóng ma đang đùa giỡn bọn chúng vậy.


-Tất cả tránh ra...


Nhìn Lâm Thiên như đang trêu đùa mình,tên cầm đầu không nhìn được nữa,chỉ thấy hắn lôi ra 1 khúc côn bằng kim loại,hướng Lâm Thiên vụt tới.


Kình phong ù ù,1 côn này mà đập vào đầu con trâu chỉ sợ cũng chết chứ đừng nói là người,nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi,1 côn đánh tới vẫn bị Lâm Thiên né tránh 1 cách nhẹ nhàng.


-Lượt các ngươi đã hết,giờ đến ta rồi...


Lâm Thiên dừng lại,nhìn đám người trước mặt đang thở dốc nói.


Ngay sau đó,hắn lại dụng ra Lăng Ba Vi Bộ,lại như lúc nãy,như 1 bóng mà luồn lách khắp đám người mà không trúng bất cứ 1 quyền nào,lúc này chỉ thấy hắn vung tay lên,từng đầu ngón tay cứ lướt qua 1 người lại điểm vào 1 chỗ,những tên bị điểm đều vô lực ngã xuống,cơ thể không chút sức lực.


Rất nhanh thôi,tất cả đều gục,trận chiến này chắc chỉ mất 2 đến 3 phút mà thôi.


-Nói.là ai sau các ngươi tìm ta gây chuyện?


Lâm Thiên nhìn tên cầm đầu nằm dưới mặt đất,vẻ mặt hung ác nói.


-Hừ,đừng tưởng thắng được chúng ta là ngon,muốn biết sao,trừ phi ta chết....


Tên cầm đầu vẫn còn cứng miệng trả lời.


-Vậy sao,không cần ngươi nói ta cũng biết,lần này chỉ là quà gặp mặt mà thôi,nếu còn lần sau,đảm bảo quà mà các ngươi nhận được sẽ không tưởng được đâu.


Lâm Thiên cười gằn 1 tiếng.


Sau đó hắn rời đi,nghĩ thôi cũng biết chắc mụ vợ không yên thân kia làm ra,là để kiểm tra hắn,nếu không phải đúng lúc hắn muốn gần gũi với đất mẹ thì có lẽ đã bị phát hiện rồi.


-Ngươi đi đâu?


Lúc này trở lại,thấy tên trưởng phòng nhân sự và đám người Dương Dũng đang nói gì đó,Lâm Thiên xuất hiện,tên trưởng phòng chạy tới,hắn nhìn khắp nơi 1 hồi rồi mới hỏi Lâm Thiên.


-Có chút buồn tè,đi giải quyết thôi,chả nhẽ như vậy cũng bị trừ lương hay sao,ta nghèo lắm,đại ca nên có lòng thương người đi.


Lâm Thiên vẻ mặt buồn bã nhìn tên trưởng phòng.


-Vậy sao!


Tên trưởng phòng ngó nghiêm 1 hồi,nhưng vẫn không thấy,lão đang muốn tìm đám người kia nhưng tất cả đều bị hạ rồi.


1 lát vẫn không có động tĩnh,hắn liền lắc đầu quay trở về,Lâm Thiên vẻ mặt nở nụ cười ẩn ý nhìn tên trưởng phòng rời đi.


-Hừ,coi như ngươi may mắn....


Bên trong phòng chủ tịch,Nhược Băng nghe được câu trả lời của tên trưởng phòng,vẻ mặt cười lạnh nói.


Xế chiều...


Lâm Thiên lúc này cũng đã coi như có 1 ngày làm việc mới có thể coi là hoàn hảo,mặc dù bị mụ vợ không yên phận kia hãm hại,nhưng với vẻ đẹp của hắn vẫn có thể an toàn vượt qua mà không bị ai phát hiện.


-Cái gì,ai dám chọc nổ lốp xe ta?


Lúc này Lâm Thiên đi xuống hầm để xe,nhưng cái giá mà hắn nhận được,là bánh xe của hắn không biết bị ai đâm thủng rồi.


-Ta cũng không biết,lúc mang xuống vẫn còn bình thường,nhưng bây giờ lại....


Tên kia là nhân viện của hầm để xe này,thấy xe của Lâm Thiên bị thủng bánh,hắn vẻ mặt đầy lo sợ,cái xe của Lâm Thiên không phải ít tiền,hắn sợ mình còn phải đền tiền cho Lâm Thiên và còn mất việc nữa.


-Không sao,không liên quan tới ngươi...


Lâm Thiên suy nghĩ 1 hồi,chuyện hãm hại này chỉ có mụ vợ kia mà thôi,hắn vỗ vài cái vào vai tiểu huynh đệ đang sợ hãi kia.


-Không cần phải lo,ta không bắt đền ngươi đâu,quay trở lại làm việc đi,coi như nó chưa xảy ra...


-Vậy...vậy...thì cảm ơn đại ca rồi...


Tên kia thấy vậy,vẻ mặt vui mừng,hắn rời đi còn không quên cảm tạ Lâm Thiên mấy câu lận.


Lâm Thiên vẻ mặt khó chịu,lúc này thì về kiểu gì,nhìn cũng biết là mụ vợ kia đã chạy thoát rồi,hắn lôi điện thoại ra,gọi bảo hiểm rồi ngồi đợi.


Không lâu sau,người tới kéo cái xe của hắn đi,hẹn mai là có thể lấy được,Lâm Thiên thấy vậy đành ra ngoài bắt xe,nhưng hắn không bắt được cái taxi nào,chỉ có thể đi xe buýt mà thôi.


-Hê...hê...mỹ nhân này....


Lâm Thiên ngồi cuối cùng trong chuyến xe,lúc này phía trước,chỉ thấy bên ngoài 1 lão già đi lên,cùng với 1 cô gái,hắn vốn không để ý nhưng cô gái xuất hiện,khiến cho hắn giật mình.


Nữ nhân này quay lưng về phía hắn khiến cho Lâm Thiên không nhìn ra được gương mặt của nàng,nhưng trong tay của nàng,lại đang cầm 1 thanh kiếm,điều này cũng không khiến mấy người đi xe thấy lạ,vì nơi này chuyện này rất bình thường,nhưng cái bất bình thường,là dáng vẻ của nàng quá hấp dẫn con mắt người nhìn,tất cả đều chú ý nhưng có vẻ như nàng không để ý chuyện này.


Bỗng sau người nàng,1 lão giả xuất hiện,nhìn bộ dạng của lão,rõ ràng là đang muốn làm chuyện dâm dê.


-Dư...ư.....ư...ừng tay...


Lâm Thiên từ phía sau hô lớn,ngay sau đó chỉ thấy hắn lao tới.


Xoẹt....


Nhưng hắn lại bị trượt chân,khiến cho hắn không làm chủ được mình.


Bộp....


Bỗng hắn ập mặt vào mông nữ nhân này,cảnh tượng khiến cho những người trong xe trừng mắt như muốn lồi ra nhìn Lâm Thiên.


-Sao không?


Nhưng cứ ngỡ hắn phải ăn vài cái tát vào mặt,nhưng không,chỉ thấy nữ tử quay đầu lại,gương mặt tuyệt mỹ xinh đẹp của nàng nhìn Lâm Thiên đỡ hắn dậy,thanh âm ngọt ngào nói.


-Khô....ô...ông sao!


Lâm Thiên hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ,hắn lúc này trong đầu chỉ hiện ra 1 chữ,ĐẸP,chạy khắp đầu hắn,1 nữ nhân vô cùng hoàn mỹ.


-Cứ gọi ta là Tiểu Long Nữ là được...


Nữ nhân nhìn Lâm Thiên cười mỉm,nói.
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đô Thị Thần Võ.