Chương 6 : Lăng Ba Vi Bộ
-
Đô Thị Thần Võ
- nobita_0712
- 1986 chữ
- 2019-08-15 10:49:04
1 lát sau.
Hắc Long lại 1 lần nữa xuất hiện,Lâm Thiên thấy vậy nên liền chui vào trong phòng,hắn lấy cớ nghỉ ngơi để tránh mặt 2 người mẹ nuôi của hắn.
-Sao rồi,cảm thấy thế nào?
Hắc Long nhìn Lâm Thiên vẻ mặt hớn hở,cười nói.
-Tốt lắm,cảm giác cơ thể tràn đầy sức mạnh..
Lâm Thiên vẻ mặt hài lòng nói.
Không chỉ cơ thể mà Lâm Thiên còn cảm thấy,sau khi tập luyện võ công,tinh thần của hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
-Được rồi,cảm thấy ổn là được...
Hắc Long vẻ mặt hài lòng.
-Còn nhớ lúc cuối cùng ta truyền cho ngươi Bắc Minh Thần Công,có nhắc tới 1 loại bộ pháp,ngươi còn nhớ hay không?
Hắc Long nhìn Lâm Thiên nói.
-Còn nhớ,là Lăng Ba Vi Bộ,nhưng ngươi nói bộ pháp này vô cùng khó luyện mà,cũng nhắc ta nếu không có sự chỉ dẫn của ngươi thì tốt nhất đừng có luyện...
Lâm Thiên trả lời.
Lúc cuối cùng mà Hắc Long truyền cho Lâm Thiên Bắc Minh Thần Công,hắn cũng truyền cho Lâm Thiên cách thức tu luyện của 1 loại bộ pháp,là Lăng Ba Vi Bộ,nhưng Lâm Thiên nghe tới cũng cảm thấy khó hiểu,nên hắn tạm thời chưa có tu luyện.
-Được rồi,lúc này là lúc tốt nhất để luyện rồi...
Hắc Long nói.
Ngay sau đó,Lâm Thiên cùng với Hắc Long ra ngoài,hắn cũng tránh không để cho 2 người mẹ nuôi nhìn thấy,hướng 1 con đồi vắng vẻ phía xa đi tới.
Tuy nơi này thuộc 1 thành phố lớn,nhưng từ thành phố tới nơi mà Lâm Thiên ở,mất chừng vài tiếng đi xe,đằng sau những dãy nhà dài cùng chỗ ở của Lâm Thiên,có 1 ngọn đồi vô cùng vắng vẻ,trên đó không có bất cứ 1 ai sinh sống cả,nếu có thì chỉ là người lên đó hái thuốc hay là săn bắt mà thôi,cũng không lo bị phát hiện.
Lâm Thiên đi mất nửa canh giờ,mới đến được địa phương như ý,hắn và Hắc Long lúc này đang ở phía sau sườn đồi,trước mặt là 1 dòng suối vô cùng trong và mát,đảm bảo không lo mệt mỏi hay khát nước.
-Nghe cho kỹ đây.....
Hắc Long 1 lần nữa giảng giải cho Lâm Thiên về Lăng Ba Vi Bộ,đây là 1 bộ pháp khinh công có thể nói là thượng thừa,nếu như so với Bách Biến Quỷ Ảnh hay là Thần Hành Bách Biến,thì chỉ có hơn chứ không kém,nó là thức cuối cùng bên trong tâm pháp Bắc Minh Thần Công,dùng 64 quẻ phương vị mà diễn biến thành,lúc chiến đấu là dựa vào bộ pháp này khiến cho kẻ địch không thể đánh trúng dù là 1 cọng lông.
Tu luyện Lăng Ba Vi Bộ,không chỉ nâng cao khinh công thân pháp mà còn có thể tăng lên nội lực của bản thân,cứ mỗi lần bước ra hết 64 bước sẽ hoàn thành 1 chu thiên,lúc đó nội tức cũng đã hoàn thành 1 chu thiên,và vì thế nội lực sẽ tiến triển thêm 1 chút.
Ngộ tính của Lâm Thiên cũng không nói là cao,nhưng cũng không thấp,còn có thêm Hắc Long chỉ điểm,khiến cho không bao lâu sau,Lâm Thiên đã bắt đầu bước ra được vài bước rồi,cứ thế này thì không lâu nữa,hắn có thể thành thục mà sử dụng,không biết có thể bước ra hết 64 bước hay không nhưng cũng đủ để tránh né đòn tấn công của địch thủ rồi.
-Khoan...ta cảm thấy bộ pháp này có chút quen thuộc,hình như ta đã thấy nó ở đâu rồi...
Lâm Thiên sau khi tu luyện 1 hồi,cũng coi như là nắm vững cách thi triển và luyện tập,bỗng nhiên vẻ mặt của hắn có chút khác lạ,hắn càng tu luyện,càng cảm thấy bộ pháp này quen thuộc.
-Không cần suy nghĩ,là bộ pháp mà lão già kia đã sử dụng lúc bị đám người kia truy sát và lúc lão ta leo lên trên những tòa nhà...
Hắc Long nhắc nhở cho Lâm Thiên nhớ.
-Thì ra là vậy...nói vậy thì lão già kia....lão kia....
Lâm Thiên lúc này mới ngớ người ra,nếu như lời Hắc Long là đúng,vậy không phải lão già kia cũng được Hắc Long truyền thụ võ công hay sao.
-Đúng vậy,lão già đó có thể coi như chủ nhân đời trước của ta,lão ta cũng biết những công phu mà ngươi tu luyện,nếu như nói lúc trước,thì lão già đó đã là 1 người có nội công đạt tới Cực thiên rồi...
Hắc Long nói.
-Lợi hại như vậy....
Lâm Thiên vô cùng ngạc nhiên,không ngờ lão già vô sỉ kia lại lợi hại như vậy,chả trách đám người vài chục tên cũng bị hạ trong nháy mắt.
-Tiếc là lão ta chết rồi...
Lâm Thiên gương mặt hơi cúi xuống,thanh âm khác lạ...
Hắc Long thấy vậy chỉ cười không nói.
-Hắc...hắc,ta thích nhất là như vậy đó....
Nhưng thanh âm tiếp theo của Lâm Thiên khiến cho Hắc Long ngã ngửa,nó không ngờ tên này lại thích nhìn người khác gặp chuyện như vậy.
-Chết đi,thể loại như ngươi sao còn chưa bị diệt chủng vậy?
Hắc Long 1 cước đạp thẳng vào mặt Lâm Thiên.
Cùng lúc đó...
-Ai,điều tra xem ai đã gây ra chuyện này?
Ở 1 nơi cách khá xa chỗ mà Lâm Thiên sống và ngọn đồi nơi hắn đang đứng,xuất hiện 1 đám người,đám người vẻ mặt vô cùng hung ác,nhìn thôi cũng biết không phải dạng tốt lành gì,cầm đầu là 1 tên trung niên,hắn đội 1 cái mũ đen,che đi 1 phần con mắt,nơi con mắt đó có 1 vết xẹo khá dài từ trên xuống.
Lúc này nhìn thấy đống thi thể trước mặt,khiến cho lửa giận trong mắt hắn bùng phát.
-Bang chủ,đám người này chết 1 cách vô cùng ghê sợ,nếu như ta đoán không nhầm,thì đám thuộc hạ này chết dưới Nhất Dương Chỉ và Tôn Minh,hắn chết dưới Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
1 tên thuộc hạ đi lên,vẻ mặt cung kính nhìn tên trung niên nói.
-Nhất Dương Chỉ,Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
Người này không ai khác chính là bang chủ của Hắc Long Hội,chính là Thiên Long mà lời cuối cùng Tôn Minh nói trước khi chết dưới tay đại nương.
-Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,như vậy không phải là đám nữ nhân của Nhược Băng hay sao!
Tên kia lại lên tiếng,hắn là Tạ Kinh,có thể coi như là cánh tay phải của Thiên Long.
-Nghe đồn Cửu Âm Chân Kinh quyển hạ đang nằm trong tay nữ nhân kia,như vậy mọi chuyện có thể dễ dàng đoán ra,là đám người kia muốn gây chuyện với chúng ta.
Tạ Kinh lên tiếng.
-Liễu Nhược Băng,ả nha đầu này lại dám kiếm chuyện với Hắc Long Hội chúng ta,sắp tới công tử của chúng ta sẽ gặp mặt chúng,trao đổi quyển hạ và quyển thượng Cửu Âm Chân Kinh,đến lúc đó chúng ta có thể biết được mọi chuyện rồi,đó cũng sẽ là cái cớ để công tử diệt trừ đám người này...
Thiên Long lên tiếng,thanh âm của hắn ẩn chứa đầy sát khí.
-Bang chủ anh minh!
Đám thuộc hạ phía sau hô lớn.
-Ha..ha...ha...ha khặc...khặc....
-Không ổn,bang chủ bị sắc rồi...
Thiên Long nhanh chóng được đám thuộc hạ đưa đi chữa trị.
Trên con đường dẫn tới khu phố mà Lâm Thiên ở,1 đoàn xe hơi nhìn vô cùng xa hoa đang đi tới,nhìn thôi cũng biết toàn xe mắc tiền,có tới gần chục cái nối đuôi nhau mà đi.
Và chính giữa có 1 cái nổi bật nhất,bên trên mỗi chiếc xa,đều là dấu hiệu của Nhược Băng tập đoàn,đám người này mục đích giống với lời mà đại nương và nhị nương nói,đang trên đường đi đón Lâm Thiên.
-Tiểu thư,người cần gì phải làm như vậy,chỉ là 1 tên dân đen mà thôi,người đâu cần phải quan tâm như vậy?
Bên trong chiếc xe,có 3 thân ảnh,1 người lái xe và đằng sau là 2 nữ tử,1 người ăn mặc vô cùng xinh đẹp,gương mặt của nàng được che bởi 1 cái khăn lụa màu đen,cùng với cái váy đen dài từ trên xuống dưới,không nhìn thấy gương mặt của nàng cũng có thể đoán được,đây là 1 cực phẩm mỹ nhân.
Và không phải ai khác,chính là hôn thê của Lâm Thiên,Liễu Nhược Băng.
Bên cạnh nàng là 1 người có vẻ như là người hầu,ăn mặc có phần đơn giản,gương mặt tuy không nói xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn,lúc này đang ra sức khuyên bảo tiểu thư của mình.
-Không cần nói nhiều,đây là chuyện của ta,cái hôn ước này ta cũng đã đồng ý rồi,ngươi không cần phải nói thêm nữa,cho dù hắn có là rác rưởi đi chăng nữa,cũng là chủ nhân của ngươi đó,đừng có để cho ta mất mặt.
Nhược Băng lên tiếng,thanh âm của nàng vô cùng nhẹ nhàng và dễ nghe,như là tiếng đàn giữa trời thu vậy,vô cùng mê hoặc.
-Hừ...
Người bên cạnh là Tiểu Hoa,là người hầu của Liễu Nhược Băng,thấy tiểu thư của mình cố chấp như vậy,Tiểu Hoa hừ 1 tiếng không nói nữa.
Đến giữa trưa..
Lâm Thiên và Hắc Long đã quay trở lại trước khi 2 mẹ nuôi của Lâm Thiên phát hiện,hắn tu luyện Lăng Ba Vi Bộ cũng có chút hỏa hầu,cũng không quên tập luyện Lục Mạch Thần Kiếm,nhưng có vẻ như không mấy thành công,có lúc được,lúc không được,khiến cho Lâm Thiên có phần buồn bực.
-Sao rồi,chuẩn bị xong chưa?
Bữa cơm trưa cũng nhanh chóng qua đi,lúc này 3 người đang nghỉ ngơi,nhị nương thấy vậy liền lên tiếng.
-Chuẩn bị cái gì,2 người nói rõ ra xem nào.
Lâm Thiên không thích cái vẻ úp úp mở mở của 2 người này rồi,từ lúc ăn cơm đến giờ,đều thấy 2 người vô cùng khác lạ,hắn lúc nhắc tới chuyện đống tiền mà hắn lấy được từ chỗ lão giả,thì thấy nhị nương là như tránh né,biết chắc nữ nhân này đã mang về giấu đầu giường của mình rồi,Lâm Thiên có chút buồn bực.
Bíp...bíp....
Bên ngoài,tiếng còi xe inh ỏi bắt đầu xuất hiện,đoàn người của Nhược Băng đã tới rồi.
-Đến rồi....
Cả 2 người đại nương và nhị nương nhanh chóng nhận ra,2 người vẻ mặt có chút khác lạ.
-Ồ,toàn siêu xe không à!
Quay lại thì không biết từ lúc nào Lâm Thiên đã đứng bên ngoài rồi,ánh mắt hắn nhìn đoàn siêu xe bên ngoài kia,không khỏi có phần hâm mộ.
-Nếu như người bước ra là 1 mỹ nhân,như vậy thì quá hoàn hảo rồi...
Lâm Thiên nhìn đoàn siêu xe bên ngoài,hắn huýt sáo vài tiếng,sau đó gương mặt bắt đầu mơ mộng.
Đoàn xe dừng lại,cánh cửa cuối cùng cũng mở ra,bên trong đó,1 thân ảnh đi xuống,từ lúc này bước chân ra cho tới lúc đứng bên ngoài,khung cảnh nguyên 1 vùng trời như thay đổi,nơi này vốn vô cùng sơ xác,nhưng từ lúc nàng xuất hiện,nó như thể bù vào tất cả mọi thứ mà nơi này thiếu vậy.
Nhìn người bước xuống,Lâm Thiên cũng phải ngẩn người,hắn đã nghĩ nếu như người xuống là 1 nữ nhân xinh đẹp,như vậy quá hoàn hảo,nhưng người xuống không phải xinh đẹp mà như thể thiên tiên vậy,nhìn cách nàng bước xuống xe,như thể thân tiên trên trời đi xuống,không chỉ hắn mà đám người xung quanh,đến cả nữ nhân cũng phải nhìn nàng mê mẩn.
-Tiểu thư,là tên này sao?
Nhìn mỹ nhân đi tới,Lâm Thiên cứng đờ người không chút phản ứng,thấy 2 người dừng lại trước mặt hắn,hắn vẫn không có phản ứng.
Tiểu Hoa nhìn Lâm Thiên đầy vẻ khinh bỉ nói.
-Mỹ nhân này,không biết tới tìm ta có chuyện gì a?
Lâm Thiên trong 1 hồi trên mây liền rơi xuống,hắn nhanh chóng lại gần nữ nhân váy đen,ánh mắt vô cùng hưởng thụ nhìn mỹ nhân này,tuy không nhìn được hết gương mặt nàng,nhưng với kinh nghiệm xem trộm nữ nhân tắm bao nhiêu năm nay,hắn biết được gương mặt đó vô cùng mỹ miều.
-Đón rể...
Nhược Băng lạnh nhạt nói.
Thanh âm khiến cho cả nơi này bỗng trở nên im lặng,Lâm Thiên cũng vậy,hắn mở mắt trừng lớn,1 bộ dạng không thể nào tin được.
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn