• 29,415

Chương 113: Hãm hại


ta...

dẫu có thể nào...

tương lai cũng đâu hơn được muội.
Dứt lời nàng ta cúi gằm, vừa hay nhìn thấy giày Lâm Phương bị ướt,
Giày Tứ8 muội muội thấm nước rồi kìa, chúng ta mau vào buồng sưởi cho nha hoàn lấy giày da dê tới thay đi.
Tứ Hỉ tán thành ngay:
Cũng phải, tiểu thư qua đó3 trước đi ạ, nô tỳ đi lấy giày.
Lâm Phương liếc nhìn Lâm Uyển, thấy đối phương vẫn mang dáng vẻ khúm núm nhát gan sợ phiền, miệng lí nhí không ra hơ9i như trước giờ, cộng thêm mấy câu nghe mát tại vừa nãy, nàng ta bèn vui vẻ vào buồng sưởi với Lâm Uyển.
Tề Nhị thái thái dẫn tiểu thư Tề gia tới thăm nhánh cả Trần gia, Lâm Di và hai tiểu thư Tề gia cùng nhau chọn chỉ màu thêu thùa.
Tề Ngũ tiểu thư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tề Tam tiểu thư, đưa khăn che miệng cười nói:
Cứ tưởng tỷ tỷ sẽ không bao giờ có ngày hôm nay chứ.
Mấy thứ kim chỉ này ấy à, trước giờ tỷ tỷ nhìn tới chúng liền thấy mệt.
Tề Tam tiểu thư đỏ mặt đánh muội muội.

Ý mẹ là Lâm Di có khả năng tiến cung làm nương nương?

Ai cũng được làm nương nương hay sao.
Điền thị ngồi xuống, chậm rãi hít thở,
Con biết Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu trông thế nào rồi đấy, Huệ phi nương nương còn đẹp hơn muội muội mình gấp ba lần.
Cho nên nhan sắc bình thường mà tiến cung cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Lâm Phương nghe vậy mới hớn hở trở lại,
Con nhất định sẽ hỏi thăm Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cặn kẽ.

Tháng Hai đầu Xuân bằng vàng được treo lên, thí sinh đều là cử nhân các mùa trước, sau khi cửa trường thi đóng lại, trong Kinh bỗng yên tĩnh hằn.
Thường ngày đều là Tề Tam tiểu thư miệng mồm nhanh nhảu, nghĩ gì nói đấy, hôm nay lại đổi tính với muội muội mình.
Tề Ngũ tiểu thư nhỏ giọng mách với Lâm Di:
Sáng sớm hôm nay mẫu thân đã cầu Thần bái Phật rồi, mong có thể song hỷ lâm môn.
Tề Tam tiểu thư nghe tới đó liền gắt muội muội:
Có muốn ta khâu kín miệng của muội không.
Tề Ngũ tiểu thư vội xin tha,
Rồi rồi, là muội nói sai, muội nên nói là mong nhà chúng ta có thể dán được hai cái tên lên bảng vàng.
Lâm Di cười nhìn Tề Tam tiểu thư, xem ra Tề Nhị thái thái đã tìm được mối tốt cho Tề Tam tiểu thư,
Bao giờ hành lễ vậy?
Tề Tam tiểu thư phồng má lên,
Muội cũng theo con bé kia cười ta à, uống cho ta tốt với muội như vậy.
Lâm Di che miệng cười,
Ta có ý tốt thôi, muốn canh thời gian trước ngày xuất giá may váy áo tăng tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đã nói vậy thì ta đỡ tốn công.
Tề Tam tiểu thư đỏ mặt,
Như vậy sao được, mau may cho ta một bộ thật đẹp đi, may không kịp ta sẽ chẳng tha cho muội đâu.
Lâm Di và Tề Ngũ tiểu thư bèn nhìn nhau cười.
Đưa tiễn thái thái và tiểu thư Tề gia ra về xong, lão thái thái nhánh cả tựa lưng trên giường uống trà, nhìn số lễ vật đầy ắp trên bàn,
Có không ít cử nhân do bệnh mà không thể tham gia kỳ thi, Tề gia tới tặng quà cũng là hiển nhiên.
Không biết muội nghĩ thế nào, chứ đó chính là suy nghĩ tận đáy lòng của ta.

Lâm Phương nghe xong, đương nhiên thấy vui vẻ, song ngoài mặt vẫn không có gì khác thường,
Còn Lục muội muội thì sao?

Lâm Uyển đáp như không nghe ra ý chế giễu trong lời Lâm Phương:
Lục muội muội cũng là quý nhân.
Quý nhân...
Nghe vậy Lâm Phương cũng mang máng nhớ lại lúc xưa, mỗi lần được tổ mẫu thưởng đồ, nếu nàng ta thích Lâm Uyển nhất định sẽ không keo kiệt giữ lại.
Lâm Uyển chớp chớp hàng lông mi dài như cánh quạt, nhẹ nhàng nói tiếp:
Ta chỉ mong muội muội được tốt, như vậy ta cũng có thể dựa dẫm, cho nên không có ý định tranh giành gì với muội.
Tương lai sau khi gả ra ngoài, cha mẹ già rồi, cũng chỉ còn tỷ muội chúng ta trông nom đỡ đần cho nhau thôi, có chuyện gì phiền lòng thì tỷ muội cùng nhau giải ưu phiền.
Không có lão thái thái nhánh cả, Lục muội muội gả được ra ngoài hay không còn chưa biết.
Nghe Lâm Phương nói vậy, vẻ mặt của Lâm Uyển dần giãn ra.
Hai tỷ muội nói chuyện thêm một lúc mới thay giày mới, ai trở về phòng người nấy.
Gần về tới phòng, Tứ Hỉ ở bên cạnh Lâm Phương mới nhỏ giọng nói:
Xem ra Tam tiểu thư thật sự muốn dựa vào Tứ tiểu thư.
Lâm Uyển cũng đâu ngốc, thời điểm này đương nhiên sẽ muốn dựa dẫm vào nàng ta, nghĩ tới đây Lâm Phương cười khẩy,
Tỷ ta vốn nhát gan, chưa bao giờ dám đắc tội với người khác, giờ chạy tới ngọt ngào vài câu với ta là vì sợ Lâm Di thôi.
Nàng ta khinh miệt,
Lâm Di thì có gì phải sợ, tương lai...
Lâm Phương chưa nói hết câu, Sở bà tử đang đi tìm người chạy tới, nhìn thấy Lâm Phương thì cười rạng rỡ,
Tiểu thư, phủ Ninh Bình hầu gửi thiệp mời ạ, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mới tiểu thư qua đó dự tiệc.
Lâm Phương liếc nhìn Tứ Hỉ,
Người giúp ta tới rồi.

Ở Lâm gia rình bắt gian lại ngoài ý muốn tóm trúng Thôi Nhị tiểu thư...
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu lại giận tới nghiến răng, nói với Lâm Phương rằng lần sau nhất định phải giăng cái lưới thật to, sau khi bắt được con cá Lâm Di này, để xem con nhỏ đó còn có thể hếch mặt lên trời nữa không.
Lâm Phương vui sướng dẫn nha hoàn đi vào phòng Điền thị,
Mẹ, ngày mai con nên mặc cái gì tới phủ Ninh Bình hầu nhỉ?
Nhị thái thái Điền thị buông kinh Phật xuống, kéo con gái tới ngồi xuống cạnh mình,
Mấy bộ mới may đều rất đẹp, con mặc bộ nào cũng được.
Nói rồi thị bảo ma ma lấy hộp trang sức ra, tự tay chọn một bộ đính ngọc phỉ thúy cho Lâm Phương.
Sau khi nhắc tới Lâm Di, Lâm Uyển căng thẳng nhìn quanh, dường như sợ có người nghe được rồi mách lại cho Lâm Di nghe.
Lâm Phương nhìn thấy càng tức hơn,
Tỷ tỷ có chí tiến thủ thuật, ngồi trong nhà mình mà còn sợ người khác.
Lâm Uyển ngượng ngùng cúi gằm.
Lâm Phương nói tiếp:
Ngay cả Tể gia cũng không thèm cưới Lâm Di về.
Dứt lời nàng ta cười khẩy,
Nữ quyến thể gia ai chẳng khôn khéo, nhiều khi đon đả cũng chỉ là ngoài mặt.
hai chữ này đã chọc trúng chỗ ngứa của Lâm Phương,
Con nhỏ đó mà là quý nhân cái gì, tỷ nghĩ đi, con nhỏ đó trèo lên được người lão thái thái nhánh cả, nhưng Lâm gia rốt cuộc lại chọn tỷ mà không chọn nó, nó có điểm gì tốt chứ?

Lâm Uyển thành thật nói:
Tứ muội muội đừng nói vậy, Lục muội muội cũng...
có danh tiếng tốt mà, ra ngoài người ta khen Lục muội muội, chúng ta cũng được thơm lây đúng không? Nếu không nhờ hai muội muội có thanh danh tốt, Lâm gia đấu chọn ta.
Nhờ có người mẹ chăm chỉ ra ngoài giảng kinh Phật, cộng thêm nàng ta năng nổ kết giao ngâm thơ vẽ tranh với tiểu thư các phủ khác mới đổi lấy được thanh danh tốt đó, dính dáng quái gì tới Lâm Di chứ.
Hai mẹ con bận rộn phối đổ xong, Điền thị mới dặn dò Lâm Phương:
Một mình con ra ngoài dự tiệc, làm gì cũng phải thận trọng biết không?
Lâm Phương gật đầu,
Mẹ yên tâm!
Điền thị lại nói:
Mẹ sẽ để Thẩm ma ma đi theo con, con phải nghe lời ma ma, đừng gây sự lung tung.
Lâm Phương cười tít mắt,
Đâu phải lần đầu con tới phủ Ninh Bình hầu.

Nhớ nghe ngóng xem Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nói thế nào...
Nhị thái thái Điền thị cẩn thận liếc nhìn Thẩm ma ma, Thẩm ma ma liền đích thân ra cửa trông chừng.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang hỏi thăm chuyện Hoàng thượng chuẩn bị thương công thần thế nào.
Điền thị để Lâm Phương đỡ đi dạo trong phòng,
Nhà Ninh Bình hầu là ngoại thích, ít nhiều cũng sẽ nhanh tin tức hơn người khác.

Lâm Phương không hiểu lắm,
Còn có thể thưởng kiểu nào nữa mẹ, nhất định là tiền tài này nọ, có hỏi thăm cũng chỉ được đáp án đó thôi.
Điền thị mỉm cười nhìn con gái,
Không hẳn, Hoàng thượng đang lúc tuổi xuân, tuyển con gái công thần vào cung cũng là một dạng thưởng.
Tuyến con gái vào cung? Lâm Phương mở to mắt, lúc trước chỉ nghe nói chuyện tiểu thư nhà nào đó được chọn tiến cung, nhưng bây giờ mẹ lại nói...
Hai người vào phòng, ngồi xuống trên6 kháng ở gần cửa sổ, để nha hoàn giúp cởi giày ra và rót trà cho mình.
Uống hết bốn năm chén, Lâm Uyển bắt đầu gợi lại chuyện khi còn bé với 5Lâm Phương,
Dưới ta và Tứ muội muội đều là thứ muội, tuổi tác chênh lệch nhiều, lại không thường lui tới, nên ta chỉ thân với Tứ muội muội, năm mới bái tổ tông đều đòi chải kiểu tóc giống Tứ muội muội.
Năm đó Tứ muội muội để kiểu tóc thắt bím khiến ta vô cùng hâm mộ, ta lại không có nhiều tóc như Tứ muội muội, đành phải kẹp thêm tóc giả, sau đó muội muội phát hiện, cười nhạo cả buổi.
Lâm Phương trời sinh sở hữu làn da trắng, lại có một mái tóc dài đen bóng hiếm ai sánh bằng.
Nhưng nếu không vì Tề Nhị thái thái nói năng quá khách khí, ta thật sự đã tính không tiếp tục qua lại với nhà họ rồi.
Bà vẫn canh cánh hành động lần trước của Tể gia.
Bạch ma ma bên cạnh nghe vậy liền cười bảo:
Tề Nhị thái thái nói, bất kể Tề Nhị lang có thể thi đấu hay không, họ vẫn sẽ không quên ân tình của nhà ta.
ở trước mặt Lục tiểu thư bà không tiện nói thẳng, Tề gia thế này rõ ràng là muốn lôi kéo quan hệ, có điều lão thái thái lại chẳng tỏ thái độ gì, đối xử với bọn họ đúng theo đạo tiếp khách.
Có câu việc tốt thường hay gặp trắc trở, không biết rốt cuộc lão thái thái muốn thế nào.
Lâm Di đang chuẩn bị hầu hạ lão thái thái nhánh cả nghỉ ngơi thì người gác cổng vào báo:
Thái thái và tiểu thư bên nhà tổ đã tới ạ.


Lão thái thái nhánh cả hơi ngạc nhiên,
Sao lại sớm như vậy?


Lâm Di cũng thấy kỳ lạ, trong thư rõ ràng nói là cuối tháng Hai, cho nên xe ngựa trong nhà vẫn chưa lên đường đến Thông Châu đón.

Trong lúc lão thái thái nhánh cả thay quần áo, Lâm Di ra ngoài đón khách vào trước.

Tam thái thái chi trưởng vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng đáy mắt lại không giấu được vẻ buồn bã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.