Chương 175: Kinh tâm (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1481 chữ
- 2022-02-04 04:45:21
già rồi.
Râu mép ông ta vểnh cao,
Thần đã không còn nhìn xa được, vì sợ vướng chân quân thượng nên phần lớn thời gian đều giữ im lặng. <8br>
Nhưng lần này thân thật sự không thể không mở miệng, tiếp tục nhìn gian thần quấy nhiễu triều cương nữa.
Bàn tay dưới áo 3Trần Doãn Viễn run bần bật.
Quảng Bình hầu không phải xuất thân từ nhị bảng, ở Phúc Ninh ba năm cũng chẳng có thành tích gì hơn9 người, chỉ nhờ một lần vào đại lao chịu tủi nhục trong vụ án của Thành Quốc công, y lại được Hoàng thượng thương cảm chuẩn cho vào Khoa 6Đạo, vậy mày lại không hiểu được sự hao tâm tổn trí của Hoàng thượng...
Khoa Đạo và nha môn là tai mắt của triều đình, không phải có lót đầu tường mà phải phân biệt bên nào gió to với nên đáp lời bên kia kiểu gì.
Tầu chương đề nghị của thần về chuyện thành lập thủy quân Phúc Kiến đã được dâng cho Hoàng thượng rồi, kế tiếp xin chờ Hoàng thượng cân nhắc lợi hại, sớm đưa ra quyết định để mọi người được yên lòng.
Ông thoáng dùng một chút mới nói tiếp:
Ngoài ra, bất luận là đánh hay thủ, tất cả đều là vì sự bền vững của giang sơn Đại Chu, các vị đại thần nói cái gì mà gian thần, thật sự khó hiểu.
Những kẻ bưng bít tai mắt, bẻ cong sự thật, trăm phương nghìn kế để loại trừ đối thủ mới là gian thần thật sự.
.
Văn thần có ở đây đều tỏ ra vui vẻ, thời gian qua có không ít người mới Trương Học sĩ ra mặt song đều bị ông ta từ chối, cũng không biết rốt cuộc là ai thuyết phục được Trương Học sĩ nữa.
Từ khi Hoàng thượng tự mình chấp chính Trương Học sĩ mới bắt đầu thường xuyên ra vào Dưỡng Tâm điện để gia cố sự tín nhiệm của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng cũng chịu lắng nghe cách nhìn của ông ta.
Những năm gần đây, mặc dù số cận thần bên người thiên tử liên tục thay đổi, nhưng Trương Học sĩ vẫn đứng vững trên triều.
Hoàng để nghe vậy liền nhíu mày, hắng giọng ho khan hai tiếng, nội thị bên cạnh bên bước lên định hầu hạ, Hoàng để lại khoát tay cho lui, tiếp tục lắng nghe Trương Học sĩ hạch tội Trần Doãn Viễn.
Trương Học sĩ lấy hơi, run rẩy lấy tấu chương từ trong tay áo ra, khom người trình lên.
Phải biết rằng đã rất nhiều năm Trương Học sĩ không viết tấu sớ rồi, cho nên ngay cả nội thị dâng sớ cũng cảm thấy quyển tấu chương này nặng vô cùng.
Thần lại cho rằng Trương Học sĩ đã già, không phân được thị phi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trần Doãn Viễn xoay người lại, Khang Quận vương trong bộ mãng bào màu thạch thanh, đang ung dung đứng giữa đại điện.
Văn thần vốn đang công kích Trần Doãn Viễn bất ngờ bị Khang Quận vương đâm trúng một lao.
thật sự khiến người ta lạnh lòng...
Khoa Đạo và n5ha môn vốn là tai mắt của triều đình, Quảng Bình hầu lại
muốn qua mặt Hoàng thượng mưu lợi riêng, vì vậy cho dù phải thí mạng già này, thần cũng không thể mặc y tiếp tục tùy ý làm bậy.
() Chỉ bảng quế và bảng vàng, bảng điển thành tích của hai kỳ thi Hương và thi Hội.
Thế là mấy câu đại loại như
Tuổi trẻ cuồng vọng...
này nọ lập tức thi nhau túa ra đáp trả.
Trên triều thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Im lặng.
Một tiếng quát chói tai vang lên, triều thần giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn mang khuôn mặt âm trầm như lúc đầu.
Bấy giờ triều thần mới nhận ra, tiếng quát vừa rồi đến từ Quảng Bình hầu.
Thần có lời muốn tấu.
Trên trán đã mướt mồ hôi, Trần Doãn Viễn tận lực đứng vững, thở hắt ra một hơi rồi khom mình hành lễ.
Võ tướng Quách Uy cùng phe chủ chiến nhìn về phía Khang Quận vương, đôi mắt đen láy trong trẻo khiến cả người chàng như sáng bừng lên, làm nổi bật thêm khí chất thong dong thường thấy.
Người từng dám đứng giữa triều đối đầu với Thành Quốc công, làm sao chỉ chính trực thôi được? Nếu là thế, vậy quá dễ để thành thần tử nổi danh rồi? Trần Doãn Viễn nói tới đây, vẫn có quan văn nhỏ giọng phỉ báng:
Già mồm át lẽ phải.
Hoàng để cầm một cuộn tấu chương trao cho nội thị bên cạnh,
Đây là tấu chương của Quảng Bình hầu Trần Doãn Viễn.
Dứt lời Hoàng để chỉ tay về phía Trương Học sĩ,
Đưa cho Trương Học sĩ nhìn qua đi, xem thử Quảng Bình hầu có đúng là gian thần hay không.
Nội thị cầm tấu chương đi xuống, Trương Học sĩ run rẩy mở tẩu chương ra xem.
Nội dung của tấu chương là phản đối việc thành lập thủy quân đánh Oa.
Ông ta đã mấy lần xin cáo lão về hưu, Hoàng thượng vẫn không đồng ý, đủ để thấy sức nặng của ông ta ở trong lòng Hoàng thượng lớn thế nào.
Có Trương Học sĩ khơi mào, các văn thần khác cũng không chịu tụt lại phía sau, rối rít đứng ra ủng hộ Trương Học sĩ.
Vì thế Trần Doãn Viễn gần như thành mục tiêu công kích của mọi người trên triều.
Hoàng để hờ hững đáp:
Chuẩn tấu.
Quốc gia gặp nạn, trách nhiệm là ở kẻ thất phu, lúc Thành Quốc công nhiễu loạn đất nước, sao không thấy các vị đại nhân ăn nói mạnh miệng thế này.
Bây giờ giặc Oa hằm hè gây họa, Khang Quân vương và mấy vị quan võ chủ chiến, Nhân gia thay mặt dân chúng từ Phúc Kiển xa xôi vào Kinh chờ lệnh, Hoàng thượng để chúng ta thương lượng xem nên đánh hay nên thủ, không phải bảo chúng ta tranh cãi chuyện ai đúng ai sai.
Nếu như các vị đại nhân không tán thành chủ chiến, vậy có thể dâng tấu phân tích lợi và hại, chứ không nên chĩa đầu mầu về phía Khang Quân vương và các quan võ chủ chiến.
Tay Trương Học sĩ càng run rẩy dữ hơn.
Nội thị chờ Trương Học sĩ đọc xong mới thu tấu chương lại, mang trở về đặt trên ngự án.
Hoàng đế chậm rãi nói:
Trẫm nhớ Trương Học sĩ có tài đã nhìn qua thì sẽ không quên, thuở thiếu thời trẫm thường phải dựa vào Trương Học sĩ mới có thể duyệt hết số tấu chương mỗi ngày, công lao phụ chính của Trương Học sĩ, đến nay trâm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trương Học sĩ run rẩy quỳ xuống,
Lão thần không dám.
Hoàng để nói tiếp:
Nếu là trước đây, ai trách cứ Trương Học sĩ một cầu, lòng trẫm sẽ thấy khó chịu vô cùng.
Vừa nói ông vừa dùng khăn lau mực đỏ dính trên tay,
Nhiều năm như vậy, cho dù Trương Học sĩ hết lần này tới lần khác xin cáo lão hồi hương, trẫm vẫn không đồng ý, bởi vì chỉ cần nhìn thấy khanh đứng trên triều, trẫm sẽ nhớ tới lời thề thuở thiếu thời, nhất định phải giống như Thái Tổ, cho dù không thể thành thánh quan thiên cổ thì ít nhất cũng làm một minh quân.
Không biết Trương Học sĩ có còn nhớ những lời ấy của trẫm không?
Ngay cả râu tóc của Trương Học sĩ cũng bắt đầu run,
Thần không dám quên.
Hoàng để thở ra một hơi thật dài,
Không phải trẫm không có thời điểm khó xử, Trương Học sĩ không nói lời nào, trẫm cũng không muốn hỏi, bởi vì trẫm biết Trương Học sĩ đã lớn tuổi, chẳng thể vất vả quá mức.
Nói tới đây ông đứng dậy, từ tốn đi xuống bậc thang,
Nhưng hôm nay thì khác, văn võ bá quan cả triều đều đang tranh luận chuyện của Phúc Kiến.
Ông đi đến trước mặt Trương Học sĩ, trầm ngâm trong chốc lát rồi cúi người tự tay nâng Trương Học sĩ dậy.
Trương Học sĩ nhìn vạt long bào sáng loáng trước mặt, vành mắt lập tức ẩm ướt, hồi lâu sau mới nức nở nói:
Thần đáng chết muôn lần ...
Hoàng để khẽ lắc đầu,
Trong lòng trẫm, Trương Học sĩ vẫn là hiền thần khó có được, bây giờ trẫm mời Trương Học sĩ thuật lại nội dung tấu chương của Quảng Bình hầu mà khanh vừa đọc được cho tất cả nghe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.