Chương 33: Thân thể như kim
-
Độc Lộ Chúa Tể
- tuanvodich
- 1966 chữ
- 2019-08-26 05:32:57
Từng giọt nước phản chiếu lại ánh sáng nhàn nhạt, như những hạt châu rơi xuống đất tạo ra những âm thanh lách tách.
Việt nhấc cơ thể ra khỏi mặt nước, từ con suối nhỏ bước lên bờ tiến đến một tảng cự thạch hình dáng sư tử đang nằm. Hắn lê cả thân hình trần như nhộng của mình leo lên, hai chân xếp bằng rồi lôi ra một viên tròn tròn đỏ như máu.
Tính đến hôm nay là đã tròn một tháng kể từ khi hắn sống sót sau tai nạn, số thiên tài địa bảo hầu như đều được hắn dùng để mở rộng đại dương máu, lúc này Huyết Hải như một vầng trăng máu sáng rực trong cơ thể của hắn, không ngừng tản mác ra sát khí điên cuồng mãnh liệt.
Chỉ là bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, Việt đã cảm giác được tốc độ mở rộng của Linh hải đã giảm xuống mức tối thiểu, gần như không tăng lên, vì thế hắn chuẩn bị ngưng tụ Hải nhãn, thậm chí lập tức đánh sâu vào trình tự thứ 4, tiến hành cô đọng suối nguồn sinh mệnh.
Thứ hắn đang nắm trên tay, là túi mật của một loài rắn vô cùng mạnh mẽ, có tên là Bạch Ngọc Xà, nghe nói tổ tiên thời thái cổ của chúng mang trong mình huyết mạch của Rồng. Rồng là gì, đó chính là tồn tại như Thần tiên, dù là ở thế giới này cũng không có thật trên đời.
Tình cảnh lúc này khiến hắn nhớ đến nhân vật Dương Quá trong tác phẩm Thần Điêu đại hiệp của Kim Dung lão gia, cũng phải ăn mật rắn để giữ mạng. Thực sự thì hắn không chút thích thú nào với việc ăn sống nuốt tươi như này, nhưng trong hoàn cảnh này căn bản không thể lựa chọn.
Nhắm mắt nhắm mũi nuốt vào viên mật rắn tươi sống, ngay khi hắn nghĩ đến một thứ mùi vị tanh tưởi đắng chát, thì không ngờ thay vào đó lại là một vị ngòn ngọt, hương thơm vô tận thấm nhuần vào cổ họng.
Ngay khi chui xuống bụng, viên mật rắn vỡ ra, lập tức một cỗ linh lực cuồn cuộn dâng trào, như nước lũ vỡ đến tràn vào cơ thể của Việt.
Đôi mắt nhắm chặt, hai chân xếp bằng, song thủ kết ấn vận chuyển Lạc Long kinh, đem lượng linh lực hùng hồn kia đi luyện hóa, rồi không ngừng gia nhập Huyết Hải.
Ngay khi nhân được linh lực cuồn cuộn như nước lũ vỡ đê, cả Huyết Hải dậy sóng, trở nên vô cùng cuồng bạo, sóng cuộn lên cao cả trượng khiến người ta cảm thấy như đang phiêu bạt trên Thái Bình Dương bỗng lạc vào phạm vi cơn bão cuốn đến.
Một luồng kim quang hiện ra trên bầu trời, cố gắng trấn áp mây đen gió giật sấm sét đùng đùng và cả đại dương máu đang điên cuồng ở bên dưới.
Long ngâm cửu thiên, long ảnh tung hoành, quần long vô thủ. . . đủ các loại hiện ra, hình thành thế đối kháng với sát kiếp vô tận, hung khí ngập trời từ biển máu truyền ra.
Thế đối kháng liên miên không dứt, nhưng mà, bên trong Huyết Hải lại có một số dị tượng, ở vị trí trung tâm không ngừng dâng trào, giống như ngọn núi lửa dưới đáy biển, giống như thiểm điện cắt phá không gian.
Kim quang trên bầu trời ngưng tụ lại, hình thành hư ảnh mở ảo của một đầu kim long, rồi lao thẳng xuống khu vực trung tâm đại dương máu.
Và như tiềm long xuất uyên, rồng ra đại hải, con kim long tung hoành trong sóng máu, không ngừng tắm rửa tinh hoa sinh mệnh, ngưng tụ sóng nước xung quanh, khiến cho nơi trung tâm này sóng cao đến tận trời.
Theo thời gian, nơi này sóng máu càng lúc càng mạnh, nước biển có xu thế tập trung lại thành vận động thành một xoáy nước, mà ở trung tâm xoáy nước, bọt khí không ngừng phun lên như thác nước, hiến thành những đám sương mù to lớn, phủ kín toàn bộ nơi đó, làm cho đại dương máu của hắn trở nên thần bí.
Xoáy nước bằng máu điên cuồng lưu động, trong từng đợt sóng huyết ẩn hiển kim quang, như có một đầu kim long đang di chuyển dưới mặt biển, không ngừng quấy động phong vân khiến hải nhãn càng lúc càng lớn.
Một tiếng nổ tung như núi lửa phun trào, xoáy nước càng lúc càng rộng ra và khoét sâu vô tận xuống đáy biển máu, như đang muốn câu thông với một tồn tại nào đó ở cõi vô cùng.
Một canh giờ trôi qua, từ bên cạnh dòng suối róc rách truyền tới tiếng vang ầm ầm, âm thanh sóng nước vang vọng trời đất, tiếng long ngâm ầm ầm phá vỡ không gian.
Việt mở mắt, song nhãn bắn ra huyết quang mãnh liệt. Lúc này nơi trung tâm Huyết Hải của hắn xuất hiện một xoáy nước sâu xuống đại dương vô tận, như một Ma Nhãn câu thông với chốn u minh mà từ đó, không ngừng tràn ra khí tức oán hận đồ sát.
Nơi trung tâm xoáy nước, một đầu kim long đang không ngừng chuyển động, chính nó là nguyên nhân tản mác ra Đế uy trấn áp lệ khí như muốn đồ sát cả thiên hạ kia.
- Đã Tụ Nhãn thành công, ta nhân cơ hội này tiến hành ngưng tuyền! Không ngưng tụ được suối nguồn, căn bản chưa thể thành phách giả!
Việt tiếp tục tập trung vào Huyết Hải đang cuồn cuộn sóng, vận chuyển Lạc Long kinh, tiến hành cô đọng những đám sương mù đang không ngừng tràn ra từ hải nhãn kia.
Đó không phải là sương mù bình thường, mà chính là tinh khí sinh mệnh từ ‘Linh’, thông qua thông lộ hải nhãn tràn ra Huyết Hải.
Chỉ khi nào cô đọng những tinh khí này thành dạng dịch, thì mới chính thức nắm trong tay ‘lực lượng’. Sinh mệnh dịch, sau khi chuyển hóa sẽ biến thành linh lực, chính là lực lượng của phách giả, là căn nguyên để thi triển các loại thuật pháp. Tu giả giao đấu, lật tay là có thể phá vỡ núi sông, nếu linh lực cuồn cuộn không dứt, thì có thể liên tục thi triển thuật pháp, đứng ở thế bất bại.
Không nắm giữ linh lực, chỉ có thể coi là mạnh hơn người phàm mà thôi, còn cái gì mà giậm chân rung chuyển núi rừng, căn bản không thể nào. Một kẻ ở trình tự Ngưng Tuyền, có thể giết chết mười gã ở trình tự Tụ Nhãn.
Việt muốn sinh tồn ở thế giới này, hắn cần cô đọng suối nguồn sinh mệnh sớm nhất có thể.
Từng đợt sương mù không ngừng tràn ra tràn ngập thông lộ ở bên dưới hải nhãn. Dao động kim quang không ngừng tản mác ra, Việt đang cố gắng cô đọng những tinh khí dày đặc này.
Từng đợt sương mù tràn ra từ hải nhãn, thế nhưng huyền pháp Lạc Long kinh không thể nào luyện hóa được hết, bởi một phần thì hòa vào Huyết Hải khiến nó không giây phút nào không dâng trào, sóng cuộn lên trời cao, có xu thế tiếp tục mở rộng dù rất chậm chạp. Một phần khác thì cuồn cuộn truyền ra tứ chi bách hài, tất cả các tế bào của hắn đều được thẩm thấu, thể xác biến đổi đến mức cường đại dị thường, nếu như so sánh với trước đây, thì quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tất cả những chuyện đó đều do cơ thể hắn tự hành, Lạc Long kinh cũng chỉ có thể luyện hóa được một phần mà thôi, hắn đã liên tục cô đọng tinh khí, cố gắng trùng kích suối nguồn sinh mệnh, nhưng đều thất bại.
Việt dừng lại, nhả ra một hơi. Hắn không có gắng đánh vào tình tự cuối cùng nữa, bởi biết rằng cố cũng vô ích. Có lẽ đây là lý do khiến mọi người dùng đến 2 chữ
Phế thể
? Như vậy phải trong thời gian ngắn cung cấp một lượng tinh hoa sinh mệnh khổng lồ, mới có thể cô đọng suối nguồn!
Quan sát lại cơ thể, Huyết Hải của Việt rất rộng, trước mắt thì chưa thấy lợi ích gì nhưng khi cô đọng được ‘Tuyền’ thì sẽ thấy được ngay. Sinh mệnh dịch sẽ từ Mệnh tuyền hòa vào Linh hải, Linh hải càng lớn, đương nhiên linh lực càng dồi dào, khi giao chiến sẽ càng chiếm ưu thế.
Việt còn cảm giác được lực lượng của thân thể, phải nói là cực độ mạnh mẽ, không mạnh mẽ sao được khi liên tục được tinh khí thẩm thấu gột rửa, mặc dù hắn cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá xoắn xuýt vào vấn đề này. Thân thể mạnh mẽ có lẽ cũng có cái tốt.
Nhảy khỏi tảng cự thạch dáng sử tử nằm, Việt nắm ngón tay phải nắm lại, đấm thật mạnh vào tảng đá, hoàn toàn là sử dụng lực đạo cánh tay, không hề quán nhập tinh khí sinh mệnh vào trong. Hắn muốn thử xem thân thể mạnh ra sao.
Uỳnh!
Chỉ thấy quyền đầu của hắn đấm mạnh tới, lập tức tảng đá lớn vỡ tan tành, vụn đá bắn ra bốn phương tám hướng.
Việt há hốc mồm nhìn nắm tay của bản thân, hắn biết thân thể mình mạnh mẽ, nhưng không ngờ mạnh đến vậy.
Lại nhìn hai bên trái phải, hắn tiến đến gần một cây đại thụ khổng lồ, bàn tay ngưng lại thành quyền, đấm thẳng vào thân cây.
Chỉ một quyền thôi, không ngờ lại khiến cây đại thụ hai người ôm không xuể đổ sập, tán lá rậm rạp đổ xuống phát ra thanh âm rào rào.
- Phế thể mà lợi hại như vậy?
Hắn có chút phát mộng. Nếu vậy thì nhưng tinh hoa sinh mệnh thẩm thấu tứ chi bách hải kia hoàn toàn là đáng.
Trong đầu Việt bỗng nảy sinh một suy nghĩ điên rồ, hắn rời khỏi bờ suối tiến về phía hang động. Bên trong hang có mấy chiếc dược đỉnh bằng hắc thiết vô cùng cứng rắn, một trong số chúng từng suýt luyện hắn thành thuốc.
Đứng trước một chiếc đỉnh Việt cảm thấy cứng nhất, nắm tay ngưng lại, không hề quán nhập chút tinh khí nào vào, Việt tung ra một quyền mạnh nhất vào thành đỉnh.
Một gã Khai hải cảnh đương nhiên mạnh hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng cũng chỉ nhờ tinh khí sinh mệnh mà thôi. Còn thân thể mặc dù mạnh hơn nhưng không quá nhiều, chứ chưa nói gì đến việc tay không va chạm với sắt thép, hiển nhiên kết cục không thoát khỏi gãy xương.
Keeng!!!
Thanh âm kim loại chát chúa vang lên, quyền đầu của Việt như làm bằng thần thiết, cả chiếc dược đỉnh nặng nề bay ngược ra sau va vào vách động khiến đá rơi lả tả, trên thành đỉnh rõ ràng còn xuất hiện những vết nứt lớn ngoằn ngoèo, hội tụ ở một vết lóm hình nắm đấm.
- Không nghĩ tới thân thể mình lại lợi hại đến vậy!
Tiêu tốn một lượng lớn tinh hoa sinh mệnh là hoàn toàn đáng, không uổng phí chút nào. Thân thể như động không đáy thì sao chứ, chẳng phải kiếm đủ thiên tài địa bảo để bổ sung là xong sao?
Đừng nói chỉ bấy nhiêu, cho dù có khó khăn hơn nữa, cũng không thể ngăn cản bước đi của hắn!