• 8,280

Chương 1202: Hội chuẩn


Số từ: 2984
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Bất đắc dĩ hắn không thể không tiếp tục bôn ba lên đường trở về Lưu Ly vương thành.
Địa bàn của Lưu Ly vương thành cách nơi này không dưới trăm vạn dặm, hiện tại cho dù bọn họ có chạy đi cũng không trở về được thành trung tâm của Lưu Ly vương thành.
Nhưng mà chỉ cần đi vào khu vực của Lưu Ly vương thành, chung quy sẽ tốt hơn Vạn Ấp thành này rất nhiều.
- Chậm đã.
Ngay khi tên quản gia kia hạ lệnh đột nhiên vang vọng một đạo âm thanh.
Mấy trăm tán tu ở nơi này hiển nhiên cũng biết những người này là người của Lưu Ly vương thành, không có ai dám lên tiếng, tất cả đều giả bộ cúi đầu uống rượu, nói chuyện phiếm.
Thế nhưng không ngờ lúc này lại có người dám mở miệng, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ. Người này là ai mà lá gan lại lớn như vậy? Lúc này mở miệng không phải là tự tìm phiền phức sao?
Bọn họ tình nguyện đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô cũng không muốn gây khó dễ cho người của Lưu Ly vương thành.
Mặc kệ những người này có địa vị thế nào trong Lưu Ly vương thành, nhưng mà chỉ cần thân phận có bốn chữ này, vậy thì ở bên ng oài sẽ có địa vị hơn người.
Không thấy những linh dược sư cao cao tại thượng trong Vạn Ấp thành kia, ngay cả bị mắng cũng không dám tranh luận sao? Chỉ có thể xám xịt rời đi hay sao?
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đám người này căn bản không dễ chọc vào.
Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh âm vừa mới vang vọng. Nơi đó có một tán tu đứng dậy, đi về phía tên quản gia kia.
Tên quản gia kia liếc xéo, hiển nhiên cũng không ngờ trong đám tán tu này lại có người dám ngắt lời của hắn.
- Ngươi là người phương nào?
Quản gia kia lạnh nhạt nhìn về phía tán tu đang đi về phía hắn.
Người vừa mới lên tiếng này tự nhiên chính là Giang Trần.
Giang Trần nghe thấy đoàn người này tới từ Lưu Ly vương thành, trong lòng chợt sinh ra một chủ ý, không thể không nói, chỉ có thể đnáh cược trên đám người này một lần.
- Ta có thân phận như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta là một đan dược sư.
Sau khi Giang Trần dịch dung, nhìn từ bên ngoài không ra tuổi tác, thế nhưng tên quản gia kia lại là người biết nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy cách ăn mặc của Giang Trần hào sảng, dường như cũng không có vẻ gì là lợi hại.
Hắn lãnh đạm nói:
- Ngươi xác định ngươi lợi hại hơn đám linh dược sư của Vạn Ấp thành?
Giang Trần cười ha hả, tay áo nhoáng lên, trong tay nắm một vật:
- Ta giới thiệu một chút, nếu như Thất gia đã không tin tại hạ, vậy thì thôi vậy.
Khi nói chuyện, vật kia được hắn thu lại.
Nhưng mà người quản gia được gọi là Thất gia kia không tồi chút nào, cho dù chỉ vội vàng thoáng nhìn qua, thế nhưng đã lập tức nhìn thấy rõ, đây rõ ràng là một khối lệnh bài Đan Vương.
Tuy rằng không có nhìn rõ tin tức cụ thể, nhưng mà lệnh bài Đan Vương có tạo hình đặc biệt, tự nhiên hắn chỉ cần liếc là có thể nhìn ra.
Thân thể khẽ chấn động, ôm quyền nói:
- Tại hạ thất lễ, không thể tưởng tượng được đi mòn gót dày không thấy, không ngờ ngồi ở đây lại có một Đan Vương đại nhân.
- Không dám.
Giang Trần cười nhạt một tiếng. Khối lệnh bài Đan Vương kia là thứ ban đầu ở Huyễn Ba sơn hắn diệt sát đám người Tào Tấn, là thứ lấy được từ trên người Đan Vương nhị phẩm Thì Trinh kia.
Hắn luôn ném trong nhẫn trữ vật, lúc này lấy ra chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Chỉ là lần cáo mượn oai hùm này cũng không có làm nhục Thì Trinh.
Thậm chí, có thể được Giang Trần dùng lệnh bài của hắn đi lòe người khác, tuyệt đối là phúc khí tu luyện mười đời của Thì Trinh.
Dù sao thiên phú đan đạo của Giang Trần mạnh hơn hắn gấp mười lần, gấp trăm lần.
- Đan Vương đại nhân, là tại hạ không phải. Mời vào bên trong nói chuyện, mời.
Tên quản gia kia trước tự mãn, sau cung kính, biểu lộ thoáng cái trở nên khách khí không gì sánh được.
Giang Trần cười cười nói:
- Ta đi xem một chút, có trị được hay không lại là một chuyện khác.
- Mặc kệ được hay không. Đan Vương đại nhân ra tay, tại hạ và tệ chủ đều vô cùng cảm kích.
Nói xong, quản gia gọi là Thất gia kia kéo tay Giang Trần, vô cùng cảm kích kéo hắn vào bên trong.
Tuy rằng Giang Trần đã nghe mấy linh dược sư kia nói qua danh tự Cửu Tiếu Kim Phật tán, thế nhưng trước khi hắn còn chưa nhìn thấy con bệnh, hắn sẽ không lớn lối khẳng định mình có trị được hay không.
Mắt thấy mới là thật.
Sau khi đi vào, nhìn thấy một người trẻ tuổi nằm ở trên giường, sắc mặt tím tái, thân thể giống như một quả cà, đen khiến cho người ta nhìn qua đều cảm giác sợ hãi tới nổi da gà.
Giang Trần chỉ vừa mới nhìn đã thở dài nói:
- Độc khí đã tràn ngập toàn thân. Lúc này đi Lưu Ly vương thành, chỉ sợ không kiên trì nổi quá ba ngày.
Quản gia kia nghe vậy toàn thân chấn động, vội nói:
- Mong đại nhân ra tay.
Giang Trần bách độc bất xâm, cũng không sợ một loại độc nào. Hắn ngồi ở trước giường, không hề cố kỵ mà nắm tay thanh niên trúng độc đang nằm trên giường, bắt mạch xem bệnh.
Mọi người nhìn thấy hắn không chút kiêng nể gì như vậy đều kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng mấy linh dược sư trước đó, cả đám đều cẩn thận từng ly từng tí, e sợ nhiễm độc. Vị này ngược lại, trực tiếp nắm tay mà bắt mạch.
Đây thực sự là Đan Vương sao?
Người quản gia gọi là Thất gia kia có chút xấu hổ, thậm chí còn có vài phần hoài nghi. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều Đan Vương, thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy Đan Vương nào qua loa như vậy.
Hành vi của người này hoàn toàn khong có khí độ của Đan Vương a.
Một Đan Vương tại sao lại không cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ lây độc khí hay sao?
- Yên tâm đi, tuy rằng Cửu Tiếu Kim Phật tán không lây qua không khí, các ngươi chỉ cần không bị độc nguyên của độc khí xâm nhập, bất kể là tiếp xúc qua da, hay là tiếp xúc qua nước bọt cũng sẽ không lây bệnh.
Giang Trần nhìn thấy biểu hiện trên mặt bọn họ quái dị như vậy, hắn lạnh nhạt giải thích một câu.
Lời giải thích này khiến cho tất cả mọi người thở dài một hơi. Tuy rằng vị quản gia gọi là Thất gia kia vẫn còn bán tín bán nghi, thế nhưng biểu hiện trên mặt thoáng cái đã giãn đi rất nhiều.
- Đại nhân, vậy... vậy có thể cứu được hay không?
Giang Trần chuẩn đoán bệnh một lát, thở dài:
- Chậm thêm chút nữa thì quả thực không còn cứu chữa được. hiện tại a, ta có thể ức chế tốc độ phát độc của nó một chút. Nhưng mà muốn cứu hắn còn phải bốc đúng thuốc.
Kỳ thực Giang Trần hiện tại có thể giải được Cửu Tiếu Kim Phật tán này, thế nhưng mà hiện tại hắn tuyệt đối không thể ra tay cứu được.
Người nhất định sẽ cứu, thế nhưng muốn hắn ra tay cứu người, không dễ đâu.
Muốn ra khỏi cửa bắc phải mượn nhờ lực lượng của những người này. Hiện tại nếu như cứu người, vạn nhất những người này trở mặt, bản thân hắn không phải sẽ khổ cực một hồi không công sao?
- Có giấy bút không?
Giang Trần hỏi.
- Có, có.
Tên quản gia kia tự mình chuẩn bị giấy bút cho Giang Trần.
Giang Trần vung bút, thoáng cái ghi một đống lớn tài liệu, những tài liệu này đại bộ phận cũng không phải là tài liệu giải độc. Hắn ghi như vậy bất quá chỉ mê hoặc tai mắt những người này mà thôi.
- Chiếu theo đơn thuốc này, bốc thuốc đi. Chuẩn bị nhiều một chút, muốn giải độc cũng không phải là chuyện trong chốc lát.
Giang Trần nói.
- Đi đi, theo Đan Vương đại nhân phân phó mà bốc thuốc.
Thất gia kia nhanh chóng phân phó.
Những thủ hạ này vô cùng nhanh nhẹn, hiệu suất hành động vô cùng cao.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của Đan Vương đại nhân?
Thất gia cẩn thận hỏi. Dù sao hắn cũng là nhân vật có lai lịch không nhỏ, là một quản gia của một thế lực lớn, một chút nhãn lực vẫn còn có.
Nhìn thấy Giang Trần tuy rằng ăn mặc hào sảng, thế nhưng khí độ lại bất phàm. Khi ngồi xuống căn bản không thèm chú ý tới áp lực của người như hắn.
Loại khí độ này tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể có. Hơn nữa người ta có lệnh bài Đan Vương, Thất gia tin rằng lai lịch của người này có lẽ lai lịch không nhỏ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Thất gia muốn nghe ngóng sao?
Thất gia sững sờ, nhanh chóng nở nụ cười:
- Không dám, không dám. Chỉ là ta không ngờ tới một Vạn Ấp thành nho nhỏ lại gặp được một Đan Vương. Coi như phúc duyên của thiếu gia nhà ta thâm hậu, mạng còn chưa đi tới tuyệt lộ.
Giang Trần gật gật đầu, không có chút khách khí nào nói:
- Quả thực phúc duyên sâu. Đổi lại là người khác quả thực chưa chắc đã trị được.
Những lời này của Giang Trần cũng không phải là nói khoác. Người bình thường cho dù là Đan Vương, quả thực chưa hẳn đã trị được Cửu Tiếu Kim Phật tán nyaf.
- Dạ dạ.
Lúc này tự nhiên Thất gia không có khả năng phản bác. Mời nhiều người như vậy, quả thực đều không thể giải được độc này. Người tự đề cử mình dù sao nhìn qua vẫn đáng tin cậy hơn nhiều.
Tuy rằng hiện tại còn chưa xác định được thiếu gia có thoát hiểm được hay không, thế nhưng chỉ bằng vào phần khí độ này của đối phương, giọng nói trầm ổn như vậy. Thất gia tự nhiên lại có thêm vài phần tin tưởng.
Cứu được là tốt nhất, nếu như quả thực thiếu gia vẫn lạc, hậu quả kia hắn không dám nghĩ tới.
- Đan Vương đại nhân, nếu như thực sự cứu được thiếu gia nhà ta. Trở lại Lưu Ly vương thành tại hạ nhất định sẽ có hậu tạ. Không chỉ là tại hạ, người nhà quý phủ của thiếu gia nhà ta cũng sẽ hậu tạ.
Giang Trần cười cười, ánh mắt thâm thúy nhìn qua vị Thất gia này, bỗng nhiên thản nhiên nói:
- Nếu như ta muốn hậu tạ, ta đã không tự mình ôm việc này. Dù sao việc này cũng có nguy hiểm. Chữa trị không hết sẽ làm tổn hại tên tuổi của ta.
- Vậy...
Thất gia sững sờ, ngươi không cần thù lao, không cần hậu tạ, vậy thì cần gì?
- Người mắt sáng không nói tiếng lóng. Tuy rằng ta là Đan vương, thế nhưng có chút cừu nhân, không tiện dùng tướng mạo sẵn có lộ diện ra trước mặt mọi người. Hiện tại Bất Diệt Thiên Đô phong tỏa cửa Bắc, cho nên ta muốn tiến vào Lưu Ly vương thành quả thực không tiện. Tuy rằng ta không phải là người mà bọn họ muốn đuổi giết, thế nhưng mà một khi bạo lộ tướng mạo vốn có, khi tiến vào Lưu Ly vương thành sẽ bị cừu nhân nhìn chằm chằm vào... Thất gia, ta nói như vậy ngươi hiểu không?
Thất gia kia có thể làm quản gia thế lực lớn, phản xạ đầu óc tự nhiên cực nhanh. Nghe vậy trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra.
- Đại nhân muốn nhờ lực lượng của chúng ta, qua cửa Bắc kia?
Thất gia hỏi.
- Có gì khó khăn sao? Nếu như các ngươi không thể trêu vào Bất Diệt Thiên Đô, coi như ta chưa nói gì. Chúng ta sẽ vỗ mông rời đi là được.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
THất gia vội vàng giữ chặt Giang Trần, vẻ mặt tràn ngập ngạo nghễ, nói:
- Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng bá đạo, bất quá người Lưu Ly vương thành ta còn chưa tới phiên bọn chúng kiểm tra. Đại nhân, ngươi định bao giờ ra khỏi thành? Thương thế của thiếu gia nhà chúng ta căn bản không chịu được lâu như vậy a.
Giang Trần cười hắc hắc, thấy hắn ta nói năng hùng hòn, thế nhưng hiển nhiên cũng không có tin Giang Trần. Bằng không cũng không nói tới chuyện thiếu gia nhà hắn.
- Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp làm chậm xu thế phát độc trên người hắn. Nhưng mà có một ít phối dược phải sau khi tiến vào Lưu Ly vương thành thì mới có thể lấy được. Không có những loại dược liệu này, cuối cùng không có cách nào trị tận gốc.
Muốn chơi tâm cơ? Tự nhiên Giang Trần sẽ không sợ đối phương. Chỉ cần hắn khống chế độc phát trong người đối phương, đối phương muốn không thỏa hiệp với hắn cũng khó.
Trong lòng Thất gia hiện tại kỳ thực hiện lên vô số ý niệm, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói gì thêm.
- Tốt. Theo đại nhân xử lý. Sau này đại nhân giả trang làm Đan Vương khách khanh của Vi gia chúng ta, được không?
Đan Vương khách khanh? Vi gia?
Giang Trần cười cười, hắn cũng không biết Vi gia có địa vị thế nào.
- Nghe nói Bất Diệt Thiên Đô kia dduori giết một người trẻ tuổi nào đó mà không tiếc bất kỳ giá nào. Việc này của chúng ta có thể tránh khỏi tra xét của chúng hay không?
Giang Trần hỏi thăm dò.
Thất gia cười lạnh:
- Vi gia chúng ta tuy rằng không phải là thế lực đỉnh tiêm trong Lưu Ly vương thành. Thế nhưng dù gì cũng là thế gia Cửu cấp, đại biểu cho thể diện của Lưu Ly vương thành. Bất Diệt Thiên Đô muốn kiểm tra người Lưu Ly vương thành? Nằm mơ đi. Trừ phi Bất Diệt Thiên Đô hắn muốn khai chiến với Lưu Ly vương thành chúng ta.
Giọng nói của Thất gia vô cùng kiên định.
Tuy rằng Giang Trần không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng, thế nhưng nhìn vào cỗ khí thế kia của đối phương, cũng chỉ có thể đánh bạc một lần này. Trừ biện pháp này ra, hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn rời khỏi thành.
Người đi lấy thuốc trước đó rất nhanh đã đem tất cả dược liệu mang về.
Giang Trần trở lại căn phòng của mình, điều phối một ít đan dược giảm bớt tốc độ phát tác của độc tính.
Cửu Tiếu Kim phật tán này tuy rằng lợi hại, thế nhưng độc tính lại không tính là đặc biệt hung hãn. Khắc chế một chút như vậy, ít nhất có thể cam đoan trong vòng mười ngày nửa tháng tốc độ phát độc sẽ không gia tăng.
Về phần thuốc tới bệnh tiêu, hiện tại Giang Trần có thể làm được, thể nhưng hiện tại hắn muốn giấu điều này.
Không thể không nói, chỉ có thể để cho Vi đại thiếu gia kia chịu khổ thêm vài ngày vậy.
Hơn nữa, Giang Trần cũng hoài nghi, có lẽ Thất gia kia cũng đang suy đoán thân phận của hắn. Thậm chí còn hoài nghi hắn là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.
Nếu như không phải nắm được điểm yếu của đối phương, nói không chừng sẽ chẳng khác nào là dẫn lửa thiêu thân.
Cũng không phải nhất định đối phương sẽ bán đứng hắn, thế nhưng đối phương hoàn toàn có thể không làm việc cho hắn.
Nói trắng ra đây chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Chỉ cần làm cho bản thân có giá trị thì mới có thể lợi dụng lẫn nhau. Mà giá trị của Giang Trần hiện tại, chính là thủ đoạn giải độc Cửu Tiếu Kim phật tán.
Chỉ cần đối phương còn cần điểm này thì không cần phải lo lắng tự dẫn lửa thiêu thân.
Hắn đưa đan dược đã luyện chế qua cho đám người kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.