• 8,280

Chương 1206+1207: Hữu kinh vô hiểm ra khỏi cửa Bắc


Số từ: 2968
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Đám người này lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải là thế lực lệ thuộc trực tiếp phong hào Đại đế.
Thất gia hiển nhiên cũng không muốn lâm vào trong tiết tấu của đối thủ, hắn lạnh nhạt cười:
- Ta không có hứng thú nói lời vô nghĩa với các ngươi, thiếu gia nhà ta thân bị trọng thương, cần lập tức trở về Lưu Ly vương thành cứu chữa. Hơn nữa trên người thiếu gia còn có tin tức quan trọng nhất đối với Lưu Ly vương thành, không chậm trễ được. Thức thời thì hiện tại để cho chúng ta đi qua.
- Đi, tự nhiên phải cho đi rồi. Nhưng mà kính xin chư vị phối hợp một chút.
Vị Thánh pháp vương họ Mục này cũng không phải dễ nói chuyện như vậy.
Lưu Ly vương thành so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn, đó là nói từ chỉnh thể.
Tông môn nhất phẩm kiêng kỵ Lưu Ly vương thành, chưa hẳn đã kiêng kỵ mỗi một thế lực trong Lưu Ly vương thành.
Nếu như mỗi một người trong Lưu Ly vương thành không tiếp nhận kiểm tra, vậy thì hắn kiểm tra ở nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Thất gia căn bản không thèm nghĩ mà dứt khoát nói:
- Không có khả năng.
Thánh pháp vương họ Mục kia lạnh nhạt nói:
- Vậy ngại quá, chư vị nên trở lại trong Lưu Ly vương thành đi thôi.
Biểu lộ trên mặt Thất gia cứng đờ:
- Nói như vậy, Bất Diệt Thiên Đô các ngươi quyết tâm gây khó dễ cho Lưu Ly vương thành chúng ta sao? Rất tốt, những chuyện này ta sẽ về nói cho gia chủ. Họ Mục, ngày sau nếu như Lưu Ly vương thành thực sự xung đột với Bất Diệt Thiên Đô, hy vọng ngươi gánh chịu nổi trách nhiệm này.
Thánh pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng lợi hại, thực lực so với Thất gia còn mạnh hơn. Thế nhưng Thất gia là người Lưu Ly vương thành, trên phương diện tâm lý có ưu thế.
Lại nói, loại cường giả cấp bậc như Thánh pháp vương họ Mục kia, Thất gia ở Lưu Ly vương thành cũng không phải chưa từng thấy qua, cường giả mạnh hơn Thánh pháp vương họ Mục này cũng gặp hơn không ít.
Cho nên Mục pháp vương này muốn chơi với hắn, Thất gia căn bản còn không sợ.
Biểu hiện trên mặt Mục pháp vương kia trầm xuống, nói thật hắn cũng không muốn đem chuyện này náo loạn quá mức. Dù sao bọn họ làm như vậy thực sự đã mạo hiểm đắc tội với Lưu Ly vương thành.
Nếu như người này thực sự trở về nói lung tung một trận, châm ngòi thị phi, nói không chừng sẽ làm ra mâu thuẫn lớn.
Loại quái vật khổng lồ như Lưu Ly vương thành, Bất Diệt Thiên Đô không muốn gây khó dễ vào.
- Bằng hữu, lùi một bước dễ nói chuyện, thế nào?
Thái độ Mục pháp vương thoáng cái mềm đi một ít.
- Không cần lùi một bước, cửa bắc Vạn Ấp thành này xưa nay ta qua thế nào, hiện tại qua thế nào, ngươi sao không đi hỏi thăm một chút? Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành ngay trong Lưu Ly vương thành cũng không có bị người ta kiểm tra. Ở một Vạn Ấp thành nho nhỏ này không ngờ còn bị người tra đòi kiểm tra. Nực cười.
Lại nói Thất gia này kéo danh nghĩa Lưu Ly vương thành làm da hổ, quả thực không tồi chút nào.
Vi gia?
Đám tán tu bốn phía đều lớn tiếng kinh hô.
Vi gia, ở trong Lưu Ly vương thành quả thực đúng là thế lực lớn, tuy rằng không phải là thế lực dòng chính dưới trướng phong hào Đại Đế, ở Lưu Ly vương thành cũng không phải là thế lực đỉnh cấp. Nhưng tuyệt đối là một thế lực lớn, hơn nữa còn là một thế lực có vô số nhân tài kiệt xuất.
Ai cũng biết, mạnh nhất Lưu Ly vương thành là bảy đại phong hào Đại đế, những người này không thể nghi ngờ đều là lực lượng siêu nhiên của Lưu Ly vương thành, có địa vị cao cao tại thượng.
Phía dưới chính là hai mươi tám đại phiệt, hai mươi tám đại phiệt này chính là hai mươi tám nhà có lực lượng cấp cao nhất trong Lưu Ly vương thành.
Trừ hai mươi tám đại phiệt này ra, những thế gia còn lại chính là thế gia cửu cấp giống như Vi gia.
Thoạt nhìn, loại thế gia cửu cấp này là thế lực tầng thứ ba, nhưng mà ở Lưu Ly vương thành, loại thế lực này không thể nghi ngờ chính là thế lực nhất lưu.
Loại thế lực này trước mặt phong hào Đại Đế cũng được nói vài lời.
Trong lúc nhất thời đám tán tu bốn phía bắt đầu bàn tán.
- Vi gia sao, Vi gia không phải là tiểu thế lực bình thường a.
- Thú vị rồi, muốn loại thế lực Vi gia tiếp nhận kiểm tra, quả thực người ta cũng không cảm thấy vui a.
- Quả thực như thế, nếu như là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Đây là cửa nhà của Lưu Ly vương thành, muốn bọn họ tiếp nhận kiểm tra, thật là ...
- Đúng vậy, thế lực đỉnh cấp trong Lưu Ly vương thành, đều có mặt mũi rất lớn. Muốn bọn họ tiếp nhận kiểm tra, chính là đánh vào mặt mũi bọn họ, khó trách người ta không vui.
- Xem một chút đi, dường như sắp có trò hay xem rồi.
Đám tán tu nhao nhao nghị luận, cũng không có tận lực nhỏ giọng, dù sao bọn họ nói những lời này cũng không thiên về phía nhà nào, cũng không sợ đắc tội một nhà nào trong hai nhà đó.
Một kẻ đóng vai phản diện, đương nhiên phải có một kẻ đóng vai tốt.
Lúc này Vi đại thiếu gia kia chậm rãi đi lên, chậm rãi ôm quyền với Mục pháp vương kia rồi nói:
- Mục pháp vương, tại hạ gọi là Vi Kiệt.
Mục Pháp vương cũng không có lãnh đạm mà chắp tay nói:
- Thì ra là thiếu gia của Vi gia Lưu Ly vương thành.
Vi gia với tư cách là thế gia cửu cấp trong Lưu Ly vương thành, danh khí tự nhiên không nhỏ. Mục pháp vương tự nhiên có nghe qua. Tuy rằng chưa tới mức hắn đắc tội không nổi, thế nhưng mà loại thế gia cửu cấp này một khi xé rách da mặt, thực sự có khả năng làm ảnh hưởng tới quyết định của phong hào đại đế.
Một khi Vi gia đem chuyện này thêm mắm thêm muối bẩm báo tới phong hào Đại Đế, khi đó, Bất Diệt Thiên Đô sẽ vô cùng phiền toái.
- Mục pháp v ương, lại nói, ngươi cũng là trưởng bối của Vi mỗ, nếu như Vi mỗ là một tiểu tử vô danh, tiếp nhận kiểm tra cũng là chuyện nên làm, cũng không có gì. Nhưng mà nếu như tiểu chất đại biểu Vi gia, đại biểu cho thể diện của Lưu Ly vương thành. Nếu như hôm nay ngươi thực sự kiểm tra ta, cho dù ta có thể hiểu, thế nhưng người thiên hạ này cũng chưa chắc có thể hiểu được. Nếu như tất cả mọi người đều nói Vi gia ta sợ Bất Diệt Thiên Đô các ngươi, nói người Lưu Ly vương thành ta sợ Bất Diệt Thiên Đô các ngươi. Cái lưỡi trong miệng bọn họ, quả thực không có cách nào ngăn cản bọn họ không nói.
Những lời này của Vi Kiệt nghe qua vô cùng bình tĩnh, thế nhưng vẫn có cái ý tứ kia. Kiểm tra sao? tuyệt đối không thể, cho ngươi kiểm tra chính là bị ngươi vuốt mặt.
Vi gia cũng tốt, Lưu Ly vương thành cũng tốt, đều không thể chấp nhận chuyện này.
Thế lực bình thường quả thực còn không dám nói mình đại biểu cho Lưu Ly vương thành. Thế nhưng mà đối với thế gia cửu cấp như Vi gia mà nói, hoàn toàn có tư cách này.
Nói những lời này cũng không có ai cảm thấy bọn họ không có tư cách này.
Mục pháp vương hiện tại có chút khó xử. Người Vi gia rất cường thế, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại là thế lực mà hắn không có biện pháp vạch mặt.
Nếu như là thế lực bình thường, Mục pháp vương căn bản sẽ không phí nhiều lời như vậy, không tiếp nhận? Không tiếp nhận kiểm tra thì đừng mong thông qua. Muốn đi qua nhất định phải tiếp nhận kiểm tra, cho dù là cưỡng ép kiểm tra, không phải hắn không dám.
Thế nhưng mà loại thế lực như Vi gia, hắn thực sự không có biện pháp dùng sức mạnh để kiểm tra.
- Vi hiền chất, ngươi đã coi Mục mỗ là trưởng bối, cho Mục mỗ một chút nhân tình. Mục mỗ sẽ kiểm tra coi như tượng trưng, sau đó chắc chắc sẽ dâng ra một phần lễ mọn coi như tạ lỗi.
Mục pháp vương còn muốn cố gắng tranh thủ một chút.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Mục pháp vương, ngươi còn chưa hiểu rõ ý tứ củ Vi mỗ sao? Phần lễ mọn kia Vi gia ta căn bản không thiếu. Hiện tại nếu như ta chịu mất mặt để đi qua cửa thành, nếu như đây là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ng ươi, các ngươi muốn làm thế nào Vi mỗ nhất định sẽ phối hợp. Nhưng mà đây là cửa nhà Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi có một trăm phần lễ mọn, Vi mỗ cũng kiên quyết không thể ném mặt mũi ở trước cửa nhà được.
Lời nói của Vi gia có lý lẽ rõ ràng, không thể phản bác.
Mục Pháp vương bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua đội ngũ của Vi gia:
- Vi hiền chất, bản thân hiền chất có thể không cần kiểm tra, những người khác...
- Những người khác cũng như vậy, bọn họ đã đồng hành với Vi mỗ, đều là lão huynh đệ của Vi gia chúng ta. Bọn họ bị kiểm tra, so với Vi mỗ bị kiểm tra cũng không có gì khác nhau.
Vi Kiệt không nhượng bộ một chút nào.
Mục Pháp vương nhíu mày, nói:
- Vi hiền chất, hiền chất làm như vậy khiến cho Mục mỗ khó xử a.
Thất gia bên kia cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn động thủ, chúng ta sẽ phụng bồi.
Đánh thì đánh, không cần biết thua hay không, trên phương diện khí thế Thất gia lại không yếu hơn chút nào.
Mấy lần Mục pháp vương thiếu chút nữa bị lửa giận xông lên đầu, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cưỡng ép ngăn chặn lại. Không ngừng tự nhủ với bản thân mình, không thể nổi giận, không thể nổi giận.
Một khi nổi giận việc này sẽ trở nên lớn hơn.
- Bỏ đi, nếu như là Vi gia, Mục mỗ bán mặt mũi cho ngươi. Nhưng mà Mục mỗ chỉ có một yêu cầu, những người này đã đều là lão huynh đệ của Vi hiền chất, Vi hiền chất không ngại giới thiệu một chút, Mục mỗ cũng muốn nhận thức bọn họ một chút a.
Không thể dùng bảo vật kiểm tra, muốn hỏi thân phận một chút cũng có thể chứ?
Vi Kiệt cười cười, vẫy tay một cái, nói:
- Nếu như vậy, từng người các ngươi đều tự giới thiệu mình với Mục pháp vương một chút đi.
Thất gia là người thứ nhất đi ra:
- Vi Thất Hạ, đã hiệu lực cho Vi gia bốn mươi năm, Mục pháp vương không biết có thể thông qua được hay không?
Mấy võ sĩ còn lại cũng tiến lên trước, tự báo danh tự.
Mặt Mục pháp vương đen lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt không biểu tình.
Giang Trần đi cuối cùng, âm thầm hít sâu một hơi, lúc tới phiên hắn, hắn nói:
- Đan Vương nhị cấp Thì Trinh, Đan Vương khách khanh của Vi gia.
Lời này không nhanh không chậm, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền muốn đi qua.
Mục pháp vương khoát tay chặn lại:
- Đợi một chút.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói với Vi Kiệt:
- Vi hiền chất, vị bằng hữu kia dường như không dùng tướng mạo vốn có a. Không biết liệu có thể dùng mặt thật gặp người khác không?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Mục pháp vương, Đan Vương đại nhân ngay cả gia phụ cũng phải kính hắn ba phần. Nếu như ngươi kiểm tra hắn, hậu quả so với lúc kiểm tra Vi mỗ còn nghiêm trọng hơn a.
Mục pháp vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Người này khả nghi vô cùng.
- Khả nghi ở chỗ nào?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Bởi vì hắn dịch dung, cho nên khả nghi hay sao? Đan Vương đại nhân trước khi làm khách khanh của Vi gia chúng ta trên đường đi đã đắc tội rất nhiều người. Ngay cả cha ta cũng chưa nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn, Mục pháp vương muốn đoạn đường lui của hắn?
Mục pháp vương bán tín bán nghi:
- Người này đầu nhập vào Vi gia các ngươi đã được bao lâu rồi?
Vi Kiệt cười ha hả:
- Đan Vương khách khanh Vi gia ta chẳng lẽ còn phải báo cáo cho Bất Diệt Thiên Đô các ngươi hay sao?
Trong lòng Mục pháp vương do dự, hắn có thể đoán được người trước mắt này đã từng dịch dung qua. Nhưng Vi kiệt nói hắn ta đã hiệu trung vì Vi gia nhiều năm, hiển nhiên không thể nào là Giang Trần được.
Trong lúc nhất thời Mục pháp vương trầm ngâm khó quyết. Một gã thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vị Đan Vương đại nhân này là trưởng lão khách khanh của Vi gia, có lẽ sẽ có lệnh bài Đan Vương a? Lệnh bài Đan Vương được đan dược giới công nhận là tín vật, không thể làm giả
Mục pháp vương nghe vậy đại hỉ:
- Đúng vậy, nếu như vị bằng hữu Đan Vương này đưa ra lệnh bài Đan Vương, sau khi Mục mỗ xem qua nhất định sẽ trả lại.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, tay áo run lên, tay lấy ra một cái lệnh bài Đan Vương:
- Cẩn thận nhìn đi.
Lệnh bài Đan Vương kia không thể làm giả được, bên trên quả thực có viết hai chữ Thì Trinh.
Mục pháp vương nhìn kỹ, lệnh bài Đan Vương này là thật chứ không có giả. Cũng không có bất kỳ dấu vết làm giả nào.
- Đan Vương Thì Trinh?
Mục Pháp vương nhíu mày, nghĩ kỹ vẫn không tìm ra được lỗ hổng nào, hắn chắp tay, mặt đen lên, nói:
- Vi hiền chất, đắc tội rồi.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Cáo từ.
Nói xong hắn vung tay lên, đội ngũ nghênh ngang đi ra khỏi cửa Bắc, nghênh ngang rời đi. Căn bản không thèm giả vờ khách sáo với Mục pháp vương.
Người Lưu Ly vương thành không cần phải ăn nói khép nép với Bất Diệt Thiên Đô.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vi gia, nhìn cả buổi, mãi tới khi đội ngũ này biến mất hắn mới lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình.
Hắn có cảm giác, cảm thấy có chút là lạ, cảm giác như đội ngũ Vi gia này dường như có thứ gì đó không ổn. Thế nhưng không ổn ở chỗ nào, hắn cũng không thể nói rõ được nên lời.
Vi Kiệt cũng tốt, Vi Thất Hạ cũng được, hai người này đều không có vấn đề, thậm chí những võ sĩ kia đều không có vấn đề gì, chỉ là tên Đan Vương đã từng dịch dung qua kia giống như con rồi bay chung quanh trong lòng hắn, chung quy vẫn có cảm giác khó hiểu, nghi hoặc.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mục pháp vương này cũng hiểu được Đan Vương này có lẽ không có một chút quan hệ nào với Giang Trần kia.
Giang Trần là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực căn bản không có khả năng có được một Đan Vương. Cho dù là trước đó Giang Trần hoàn thành qua khảo hạch, cũng không có khả năng đã sớm tính tới cửa ngày hôm, sớm đem danh tự trên lệnh bài Đan Vương đổi thành Thì Trinh.
Khảo hạch Đan Vương bình thường đều dùng tên của bản thân mình hoặc là đạo hiệu, ai lại vô duyên vô cớ dùng tên người khác cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mục pháp vương cảm thấy lộn xộn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.