• 8,280

Chương 1231+1232: Sóng gió cũ chưa tan, sóng gió mới lại nổi


Số từ: 2984
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Hai thành.
Nhìn như không nhiều lắm, thế nhưng đối với đại lý mà nói, cơ hồ đã quá nhiều. Trừ việc lo cửa hàng cùng với tiểu nhị và một ít việc phải chi tiêu ra, thành phẩm căn bản không cần bọn họ phải gánh chịu.
Hai thành này cơ hồ chẳng khác nào là cho không.
Dù sao phí tổn cần thiết và chi tiêu của cửa hàng so với cái giá trên trời khi bán ra Vạn Thọ đan mà nói, cơ hồ không đáng kể.
Hơn nữa loại đan dược này độc nhất vô nhị, chẳng khác nào là sinh ý độc tôn. Loại sinh ý này ngươi thậm chí còn không phải mở cửa hàng, chỉ chờ ở trong phủ tiếp nhận cuộc hẹn là được.
Người muốn mưa tự nhiên sẽ chủ động tới thăm hỏi.
Đây là chỗ tốt của việc độc tôn sinh ý.
Nói thật loại đại lý như này bình thường chỉ cần nhận một thành lợi nhuận cũng đã kinh người vô cùng. Huống chi là hai thành.
Cho dù là Vương đình phiệt chủ lúc này tim cũng đập thình thịch. Nhưng thân là một phiệt chủ, khẩu vị của hắn đâu có dễ được thỏa mãn như vậy.
Hắn mỉm cười:
- Ba thành, nếu như ba thành bản phiệt không nó hai lời, lập tức tán thành hiệp nghị này.
Lên giá cố định, trả tiền tại chỗ.
Nếu là giao dịch, vậy thì tranh thủ lợi ích lớn nhất. Thịt đưa tới miệng, không hung hăng cắn một ngụm, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
Hắn cũng biết đối phương đã tìm hắn, trước khi tới đây nhất định đã suy đi tính lại. Tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi người lựa chọn.
Quả nhiên, Kha pháp vương kia trầm ngâm trong chốc lát, có chút khó xử nói:
- Ba thành đã rất cao, chúng ta phải gánh thành phẩm, còn phải gánh việc vận chuyển. Loại đna dược này hiển nhiên không phải thứ mà người bình thường có thể vận chuyển. Phải là cao thủ vận chuyển. Thành phẩm vận chuyển cũng rất lớn. Phiệt chủ đại nhân, hai thành lợi nhuận đã vô cùng có thành ý rồi.
Lời nói của Kha pháp vương kia hiển nhiên cũng không giả, hai thành quả thực đã vô cùng có th ành ý rồi.
Điểm này Vương Đình phiệt chủ cũng không có phủ nhận, hắn cười cười nhìn qua Kha pháp vương:
- Kha lão đệ, bản phiệt cũng nói một câu, nếu như là hai thành, bản phiệt cũng sẽ ký hiệp nghị. Nhưng mà chưa chắc sẽ toàn lực đi hỗ trợ. Thành ý của bản phiệt cũng quyết định bởi thành ý của Bất Diệt Thiên Đô các ngươi.
Kha pháp vương cười khổ nói:
- Hai thành rưỡi, đây là hạn mức cao nhất. Kính xin Phiệt chủ đại nhân không nên làm khó xử ta. Đây cũng là hạn mức cao nhất là Kha mỗ được trao quyền. Nếu như ba thành, dùng quyền hạn của Kha mỗ, sẽ không thể nào đồng ý được.
Hai thành rưỡi kỳ thực chính là hai lăm phần trăm, ba thành chính là ba mươi phần trăm, tương đương với gần một phần ba.
Tuy rằng Vương Đình phiệt chủ rất muốn nhận được ba thành, khẩu vị rất lớn. Thế nhưng nghĩ lại, nếu như Kha pháp vương chỉ có quyền hạn như vậy, nếu như mình làm quá, vạn nhất Bất Diệt Thiên Đô lại phái một người khác tới, khi đó cũng không nhất định tới bàn luận với Vương Đình đại phiệt bọn hắn.
Dù sao Lưu Ly vương thành rất lớn, thế lực đại phiệt rất nhiều. TUy rằng Vương Đình đại phiệt của hắn nổi bật nhất, thế nhưng cũng không phải không có ai bằng hắn.
Nghĩ tới đây Vương Đình phiệt chủ nở nụ cười nói:
- Hai thành rưỡi, cứ quyết định như vậy đi.
...
- Giang huynh, huynh nói huynh định mở cửa hàng đan dược?
Vi Kiệt kinh hãi hỏi.
- Đúng, không biết Vi gia có thể cung cấp cho ta một cửa hàng có vị trí không tệ hay không?
Vi Kiệt cười nói:
- Cửa hàng có vị trí tốt thì không thành vấn dề. Sản nghiệp của Vi gia ta trong Lưu Ly vương thành tương đối khá, cung cấp một cửa hàng mặt tiền không tệ, không thành vấn đề. Chỉ là sinh ý đan dược trong Lưu Ly vương thành cạnh tranh rất lớn. trên những phố đan dược lớn, trên cơ bản đều bị những thế lực đại phiệt kia lũng đoạn. Cho dù những cửa hàng đan dược cấp một, trên cơ bản sau lưng đều có thế lực của các thế gia chèo chống. Ở Lưu Ly vương thành này, lợi nhuận còn thừa của đan dược cực kỳ bé.
Cũng không phải Vi Kiệt không ủng hộ Giang Trần, mà là giới đan dược ở Lưu Ly vương thành kỳ thực cạnh tranh quá lớn. Chỉ tính Đan Vương trong Lưu Ly vương thành cũng không biết đã có bao nhiêu người.
Sau lưng mỗi một Đan Vương đều có thế lực cường đại chèo chống, có một ít thế lực cường đại, số lượng Đan Vương cũng không ít.
Những thế lực đan dược này mới là cự đầu của giới đan dược trong Lưu Ly vương thành, nuốt sống đại bộ phận lợi nhuận.
Còn lại cũng chỉ là chén canh nhỏ được chia năm xẻ bảy.
Nếu như loại người ngoài như Giang Trần tới, muốn đặt chân vào đó, độ khó quả thực không phải lớn bình thường.
Tuy rằng Giang Trần tới Lưu Ly vương thành không lâu, bất quá đối với lời nói của Vi Kiệt hắn không có bất kỳ nghi ngờ nào. Bất kỳ nơi nào cũng đều giống nhau cả.
Bất kể là địa bàn của ai, mặc kệ là ngành sinh ý gì, lợi nhuận chủ yếu luôn bị đám cự đầu kia lũng đoạn.
Lúc trước trong Đông Phương vương quốc nho nhỏ, phương diện đan dược cũng bị Dược Sư điện và hai thế lực khác lũng đoạn. Đến Thiên Quế vương quốc cũng như vậy.
Lưu Ly vương thành với tư cách là thế lực còn cường đại hơn tông môn nhất phẩm, khống chế vô số địa bàn, lượng đan dược tiêu hao không thể nghi ngờ là con số thiên văn, lợi nhuận bên trong tuyệt đối kinh người.
Nhưng lợi nhuận kinh người cũng không có nghĩa là ai cũng có thể hưởng phần lợi nhuận này.
Người bình thường từ ngoài tới, nếu như tùy tiện giao thiệp, cho dù những cự đầu kia không tới chèn ép ngươi, muốn nhô đầu ra từ khe hẹp, độ khó cũng vô cùng lớn.
Nhiều cửa hàng đan dược như vậy, người ta dựa vào cái gì mà tới cửa hàng của ngươi mua đan dược?
- Vi thiếu gia, vấn đề sinh tồn, vấn đề phát triển ta đã có ý định sơ bộ. Ta cũng không cầu lớn mạnh, chỉ cần có thể dừng chân ở Lưu LY vương thành là được. Cửa hàng ở mặt tiền của Vi gia, tiền thuê ta cũng sẽ theo lệ cũ mà giao cho các ngươi. Được không?
Giang Trần cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Nhìn thấy Giang Trần quyết định như vậy, Vi Kiệt cười khổ nói:
- Cửa hàng bình thường ta có thể làm chủ, nhưng mà nếu như giao loại cửa hàng này cho Giang huynh cũng có chút khó khăn. Ta phải đi hỏi gia phụ trước một chút.
....
- Mở cửa hàng đan dược?
Phụ thân Vi Thiên Tiếu của Vi Kiệt chấn động.
- Đúng vậy.
Vi Kiệt đem lời Giang Trần nói lại một lần.
- Mở cửa hàng đan dược ở Lưu Ly vương thành? Có thể làm được sao?
Vi Thiên Tiếu cũng cười khổ:
- Cường long không áp địa đầu xà, huống chi hắn ở phương diện đan dược không được tính là cường long. Mà những cự đầu đan dược ở bản địa cũng không đơn thuần, đơn giản như là rắn rít. Hắn muốn sinh tồn, quả thực rất khó khăn.
- Thế nhưng mà hắn lại vô cùng kiên định, con thấy có lẽ hắn đã chuẩn bị kế hoạch không thể tưởng tượng nào đó. Ví dụ như Vạn Thọ đan.
- Vạn Thọ đan? Không có khả năng, nếu như hắn luyện chế Vạn Thọ đan chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Vi Thiên Tiếu lắc đầu nói tiếp:
- Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
- Đúng vậy, tuy rằng Đan Kiền Cung dùng đan đạo lập tông. Thế nhưng chỉ là tông môn tứ phẩm nho nhỏ, có thể có được bao nhiêu đan dược tốt cơ chứ.
Vi Thiên Tiếu cũng hoài nghi.
- Phụ thân, không phải đường Thần Nông của chúng ta còn có một cửa hàng ở mặt tiền sao?
Vi Kiệt hỏi thăm dò.
- Con muốn đem cửa hàng mặt tiền kia cho hắn?
Vi Thiên Tiếu chấn động.
Đường Thần Nông, là một con đường vô cùng nổi danh trong Lưu Ly vương thành, thậm chí so với Ngư Long quảng trường còn nổi danh hơn.
Bởi vì Lưu Ly vương thành, thậm chí rất nhiều cửa hàng đan dược trên cơ bản đều ở trên đường Thần Nông, đó là thiên đường của giới đan dược.
Cơ hồ tất cả thế lực cự đầu trong giới đan dược đều có cửa hàng đan dược ở đó, hơn nữa còn đều là cửa hàng hạch tâm.
Vi gia, ở trong đường Thần Nông cũng có một cửa hàng mặt tiền, nhưng mà phương diện đan dược của Vi gia yếu tới mức đáng thương. Tuy rằng cửa hàng kia thuộc sở hữu của Vi gia, thế nhưng không phải là kinh doanh đan dược, mà là kinh doanh hạng mục khác. Nhưng mà lợi nhuận chỉ ở mức trung trung mà thôi.
- Phụ thân, dù sao cửa hàng kia ở trên tay chúng ta cũng không phát huy được tác dụng gì. Sao không để cho hắn thử một lần?
Đã muốn lôi kéo Giang Trần, đây là cơ hội tuyệt hảo nhất.
Dùng cửa hàng của Vi gia, bất kể không phải là Vi gia tham dự, buôn bán, thế nhưng đều được gán mác Vi gia. Quna hệ giữa hai bên coi như đã được đóng dấu.
Vi Thiên Tiếu lâm vào trong trầm tư, nếu như là người bình thường, căn bản hắn sẽ không cần xem xét.
Thế nhưng mà Giang Trần này, Vi Thiên Tiếu cảm thấy nhìn không thấu. Chỉ cảm thấy trên người Giang Trần này có tiềm lực vô cùng, giống như không gì là không thể làm được.
Đột phá vô số vòng vây trùng trùng điệp điệp của Bất Diệt Thiên Đô, cả đoàn người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, mấy ngàn người đều bị diệt. Hiện tại tới Lưu Ly vương thành, lại khiến cho đối thủ một mất một còn của Vi gia là Ti Khấu thế gia thiệt thòi lớn.
Loại chiến tích chói lòa này căn bản không giống như một người trẻ tuổi của tông môn tứ phẩm nho nhỏ có thể làm được.
Thế nhưng mà người ta quả thực đã làm được.
Như vậy nếu như kẻ này muốn mở cửa hàng đan dược ở Lưu Ly vương thành, hà cớ gì sẽ nhất định thất bại cơ chứ?
Loại người trẻ tuổi này đáng để cho hắn cơ hội thử một lần.
Vi Thiên Tiếu nghĩ vậy cười nói:
- Kiệt nhi, con đi mời Giang Trần tới quý phủ, vi phụ có chuyện nói với hắn. Con và hắn có giao tình, chỉ có thể có thể hát mặt đỏ. Còn mặt trắng để vi phụ tới hát. Người xấu để vi phụ đảm nhiệm a.
- Phụ thân, người....
Vi Kiệt sững sờ.
- Yên tâm đi, vi phụ sẽ không gây bất lợi với hắn, chỉ là dùng cửa hàng của Vi gia ta, dù sao cũng phải đàm luận về vấn đề phân phối lợi ích một chút. Những năm qua sản nghiệp của Vi gia chúng ta không ngừng giảm sút, đây chưa hẳn không phải là một cơ hội.
...
Giang Trần cũng biết gia chủ Vi gia - Vi Thiên Tiếu nhất định sẽ muốn gặp hắn. Một cường giả Hoàng cảnh bát trọng khống chế một thế gia cửu cấp, sớm muộn gì hắn cũng phải gặp.
Quá trình gặp mặt vô cùng nhẹ nhõm. Vi Thiên Tiếu rất hiều lòng người, không có nói tới những vấn đề kia, chỉ nói với Giang Trần về những bí sử trong giới đan dược của Lưu Ly vương thành, nói gần nói xa ám chỉ Giang Trần muốn làm sinh ý đan dược ở Lưu Ly vương thành cũng không dễ dàng.
Cuối cùng song phương vui vẻ đạt thành hiệp nghị. Vi gia cung cấp cửa hàng cùng nguyên liệu đan dược, mà bên Giang Trần xuất ra đội ngũ và kỹ thuật đan dược.
Lợi nhuận đạt được từ đan dược song phương chia thành năm năm.
Quá trình đàm phán vô cùng thuận lợi.
Giang Trần đối với cách phân chia lợi nhuận này cũng không có quá mức để ý. Khi Vi Thiên Tiếu chia năm năm, cơ hồ hắn không chút chần chừ mà đáp ứng.
Chuyện này khiến cho Vi Thiên Tiếu giật mình, không khỏi bội phục phách lực của người trẻ tuổi này. Vốn hắn đã chuẩn bị chờ đối phương cò kè mặc cả. Cho dù Vi gia nhận được bốn thành hắn cũng sẽ đồng ý.
Thế nhưng không ngờ rằng Giang Trần căn bản không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý.
Song phương vui vẻ đạt thành hiệp nghị miệng, cũng ước định, đợi sau khi Giang Trần chuẩn bị tốt, song phương sẽ chính thức kí hiệp nghị với nhau.
Sau khi bàn chuyện xong, Giang Trần đang muốn đi ra ngoài thì người gác cổng lại báo, nói bên ngoài có khách tới gặp.
- Vi gia chủ, Đồng mỗ tới vội, mong gia chủ đừng trách.
Bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm giống như sấm sét, so với phong cách tĩnh lặng của Vi gia quả thực một trời một vực.
Không thấy người đâu chỉ nghe thanh âm đã biết rõ người vừa mới mở miệng nói chuyện này quen thô lỗ, bá đạo, cho dù là tới nhà người khác làm khách cũng không thay đổi phong cách.
- Là gia chủ Đồng gia?
Vi Thiên Tiếu sững sờ, đi ra ngoài.
Giang Trần cùng với Vi Kiệt đi theo phía sau.
Vi Kiệt thì dùng phương thức truyền âm giới thiệu cho Giang Trần:
- Đồng gia cũng là thế gia cửu cấp. Địa vị trong Lưu Ly vương thành cũng rất cao, là một trong mấy đại thế gia dưới Vương Đình đại phiệt. Mà Vương Đình đại phiệt lại thuộc dưới trướng của Tu La đại đế. Tu La đại đế ở trong bảy đại đế, trên danh nghĩa là xếp thứ ba, thực tế thế lực lại xếp hạng thứ hai.
Vi Kiệt giới thiệu vô cùng kỹ càng, Giang Trần nghe xong liền hiểu rõ.
- Vi gia cùng một trận doanh với bọn họ sao?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
Vi Kiệt cười khổ lắc đầu nói:
- Vi gia gần đây có quan hệ với Ban Long đại phiệt, Bàn Long đại phiệt là thế lực dưới trướng Khổng Tước đại đế, tính ra Vi gia ta là nhất mạch của Khổng Tước đại đế.
Giang Trần cũng nghe ra được chút ít.
Khó trách đệ tử chân truyền gọi là Phiền thiếu chủ của KHổng Tước đại đế qua đời Vi Kiệt lại thương tâm như vậy, hóa ra là có quan hệ sâu xa với nhau.
Mà nghe từ miệng VI Kiệt, hiển nhiên Tu La đại đế xếp thứ hai cùng với Khổng Tước đại đế xếp thứ nhất này có quan hệ không phải hòa hợp cho lắm.
Bởi vậy thế lực phía dưới bọn họ cũng có quan hệ không hòa hợp cho lắm.
Kể từ đó có thể thấy được gia chủ Đồng gia dưới trướng Tu La đại đế tới bái phỏng quá đột ngột.
Trong lúc hai người trao đổi, Vi Thiên Tiếu đã cùng với gia chủ Đồng gia khách khí nói chuyện:
- Hôm nay ngọn gió nào mang Đồng huynh tới đây?
- Vi gia chủ, Đồng mỗ không có chuyện không lên điện tam bảo. Lần này tới đây là muốn thuê cửa hàng kia của các ngươi tại đường Thần Nông.
Lời này vừa mới nói ra, Vi Kiệt và Giang Trần đều ngạc nhiên, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu. Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Bên này vừa mới đàm luận xong, bên kia đã có người tới muốn thuê cửa hàng ở đường Thần Nông.
Từ biểu lộ kinh ngạc của Vi Kiệt, hiển nhiên đây cũng không phải là chuyện mà Vi gia cố ý sắp xếp.
- Ha ha, Đồng huynh, huynh tới thật không khéo. Cửa hàng mặt tiền kia chúng ta vẫn luôn dùng. Gần đây lại có ý định mới. Chỉ sợ chuyến đi này của Đồng huynh uổng phí rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.