• 8,280

Chương 1247+1248: Tranh giành Đan Vương


Số từ: 3001
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Giang Trần đem những khỏa đan dược còn lại đưa cho Vi Kiệt.
Vi Kiệt thở dài nói:
- Hôm nay chúng ta dùng như vậy đã tổn hao không ít a.
Chi tiên đan truyền thống, một khỏa ước chừng năm vạn Thánh linh thạch, cũng tương đương với năm mươi vạn Nguyên linh thạch. Giá cả cũng không tính là đặc biệt cao.
Mà bán bộ tiên đan này, nếu như quả thực cao minh hơn Chi tiên đan truyền thống, bán sáu bảy vạn nhất định là chuyện không thành vấn đề.
- Được rồi, thời gian không sai biệt lắm. Kiệt nhi, đi cùng vi phụ ra, nghênh đón mọi người một chút. Tam thúc, người ngồi nói chuyện với Chân đan sư một chút.
Thân phận chân thật của Giang Trần hiện tại hiển nhiên Vi Thiên Tiếu không có nói cho Vi Trí, hắn cũng lo lắng tam thúc hắn nghĩ ngợi lung tung. Hai người một hỏi một đáp, không có tâm tư nói chuyện.
Một phút đồng hồ sau, mấy cự đầu Vi gia không ngừng lục tục đi tới.
Trác lão và Phong lão cùng nhau đi tới, những người khác đều đi một mình, không có mang theo tùy tùng.
Mà Vi Thiên THông thì mang theo tộc lão bên trận doanh hắn cùng đi tới. Bên cạnh Vi Thiên Thông vĩnh viễn có hai người, đó là một đan dược sư có khí chất âm tầm, một là nhi tử hắn - Vi Tú.
Một đoàn người đi vào đại sảnh gia tộc, Vi Thiên Thông quét mắt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Trần, cất cao giọng cười nói:
- Dường như còn có khách không mời mà tới a.
Giọng điệu vô cùng ngạo mạn, lại mang theo vài phần bá đạo.
Vi Trí lạnh lùng nói:
- Dường như người bên cạnh ngươi cũng không phải là người có thể dẫn tới hội nghị trong gia tộc a.
Những lời này của Vi Trí hiển nhiên chỉ thẳng vào Đan dược sư bên cạnh Vi Thiên Thông.
Vi Thiên Thông nhẹ nhàng cười:
- H ha, vị này chính là Dư đan dư, hôm nay vừa vặn ta muốn giới thiệu hắn với mọi người, cho nên mới mang tới đây. Về sau Vi gia chúng ta sẽ có DƯ đan sư tọa trấn, nhất định có thể mở rộng kinh doanh ở phương diện đan dược, khiến cho Vi gia thịnh vượng hơn.
Vẻ mặt Vi Thiên Thông hưng phấn, ngữ khí tràn ngập tự tin. Hắn nhìn gia chủ Vi Thiên Tiếu, nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm, hắn lại nhìn qua Trác lão và Phong lão:
- Trác lão, Phong lão, chúc buổi sáng tốt lành.
Hai người này đều lạnh nhạt cười.
Vi Thiên Thông hiển nhiên cho rằng mình đã nắm được nhị lão này, cũng không có tiếp tục tới gần mà đem ánh mắt tập trung lên trên người Giang Trần:
- Gia chủ, hội nghị gia tộc chính là chuyện cơ mật. Người không có phận sự tốt nhất là nên mời ra ngoài trước a. Cửa lớn Vi gia cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể tiến vào nha.
Con chó con mèo?
Vi Kiệt nghe vậy sắc mặt tức thì biến đổi. Giang Trần là ân nhân cứu mạng của hắn, lại là người mà hắn mời tới giúp đỡ, lại bị Vi Thiên Thông nói thành chó, mèo.
- Ngũ thúc, nếu như nói con chó con mèo, có lẽ người nên xem ở bên cạnh mình một chút a. Ta không nhớ rõ từ khi nào đại hội gia tộc chúng ta mà con chó con mèo bên cạnh thúc lại có tư cách tham gia?
Sắc mặt Vi Kiệt không vui, ngữ khí lạnh lẽo, chỉ thẳng vào Vi Thiên Thông.
Theo như quy định của đại hội gia tộc, Vi Kiệt là nhi tử của gia chủ, cũng là Thiếu gia chủ, là nhân tuyển đệ nhất cho vị trí gia chu, hắn có tư cách tham gia.
Mà Vi Thiên Thông với tư cách là người cạnh tranh chức vị gia chủ lần trước, bản thân hắn không phải là nhân tuyển nối nghiệp. Hiện tại chỉ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, gia chủ bị phế, mà tiền nhiệm gia chủ còn chưa tuyển ra, khi đó hắn mới có tư cách tiếp quản vị trí gia chủ.
Ban thân hắn cũng không phải người được gia chủ đề cử.
Bởi vậy cho dù Vi Thiên Thông có quyền lực tham dự hội nghị gia tộc, thế nhưng nhi tử Vi Tú của hắn thật ra cũng không có tư cách.
Chỉ là Vi Thiên Thông một mực cao điệu, nhiều lần mang theo nhi tử, Vi Thiên Tiếu cũng không có phản đối cho nên những người khác cũng không có nói được gì.
Hiện tại nói tới chuyện này, Vi Tú dự họp, lại trở thành chủ đề.
Sắc mặt Vi Tú phát lạnh, nói:
- Vi Kiệt, ngươi có ý gì? Mời đan sư tới, ta cũng có công lao, chẳng lẽ ta lại không có tư cách tham dự một chút?
Vi Kiệt lạnh nhạt cười:
- Mời đan dư tới? Ai mời? Ta không nhớ gia chủ từ khi nào phát thư mời tới Dư đan sư gì đó a.
Nếu muốn nói tới đấu mồm mép, Vi Tú quả thực chưa hẳn đã đấu được Vi Kiệt.
Sắc mặt Vi Thiên Thông trầm xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Vi Thiên Tiếu:
- Gia chủ, tiểu đệ một lòng vì gia tộc mà cống hiến, mời tới Dư đan sư, chẳng lẽ mọi người không chào đón, làm cho Dư đan sư khổ tâm sao? Những năm này lĩnh vực đan dược của gia tộc chúng ta không gượng dậy nổi, hoàn toàn không giữ được danh hiệu thế gia cửu cấp. Vi Thiên Thông ta nghĩ tới chuyện này là ăn không ngon ngủ không yên. Hiện tại ta một lòng vì công việc chung, kết quả lại nhận lấy nhục nhẫ như vậy sao?
Lời này chẳng những khoe mẽ, mà còn có ý ám chỉ Vi Thiên Tiếu vô năng, làm cho sinh ý đan dược trong Vi gia không gượng dậy nôi, làm nhục tên tuổi Vi gia.
Vi Thiên Tiếu há có thể không nghe ra được tầng ý tứ này, ngữ khí hắn thản nhiên vô cùng, nói:
- Lão ngũ, đã tới thì ngồi xuống đi. Gần đây ngươi thích ồn ào, chuyện còn chưa thành mà đã cao điệu như vậy. Quả thực khiến cho người ta khó chịu, cái đuôi kia còn chưa vểnh cao được đâu.
- Gia chủ, cũng không phải ta cao điệu. Ai bảo lĩnh vực đan dược Vi gia chúng ta lại đình trệ như vậy? Ta cảm thấy ta công đức vô lượng, làm ra cống hiến khiến đáng để kiêu ngạo.
Vi Thiên Thông cười ha hả, đĩnh đạc ngồi xuống vị trí của mình.
Vi Tú cười lạnh một tiếng, tìm vị trí ở đằng sau Vi Thiên Thông ngồi xuống, vô cùng tự giác.
Tiểu tử này ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn về phía Giang Trần, hiên nhiên còn định tiếp tục gây khó dễ.
Vi Trí dường như cũng nhìn ra ý đồ của tiểu tử này, hắn lạnh lùng nói:
- Bớt nói nhảm đi, vị này là Chân Đan sư, là Đan Vương mà gia chủ và Kiệt thiếu mời tới. Đang muốn trao đổi đại kế về đan dược với gia tộc chúng ta. Là chư vị tới muộn, vừa rồi kế hoạch của Chân đan sư khiến cho tim lão phu đập thình thịch. Lão phu có thể đảm bảo, Chân đan sư có thể khiến cho lĩnh vực đan dược của Vi gia chúng ta một lần nữa trở thành chủ lưu trong phố Thần Nông.
Đan sư?
Vi Thiên Thông sững sờ, chuyện phức tạp như vậy hiển nhiên khiến cho hắn chuẩn bị không kịp. Nhưng mà nghĩ tới bổn sự và thủ đoạn của Dư đan sư, Vi Thiên Thông lại cười rộ lên.
- Chân Đan sư? Là Đan Vương sao? Rất lạ mắt, trong Lưu Ly vương thành có nhân vật như thế sao?
Vi Thiên Thông ra vẻ khoa trương hỏi người bên cạnh.
Vi Tú càng thêm khoa trương đáp lại, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe qua, không phải là kẻ bịp bợp đó chứ?
Tên tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng nói:
- Trí lão, không phải ngươi già rồi nên mắt mờ, bị kẻ này bịp bợp đó chứ? Nếu như thực sự dễ tìm Đan Vương như vậy, Vi gia chúng ta nhiều năm qua ...
Vi Trí lạnh lùng ngắt lời:
- Ngươi còn chưa mờ mát, lão phu làm sao có thể mờ mắt được? Các ngươi tự cho mình quyền mời một đan sư, lại không cho phép chúng ta mời một Đan Vương hàng thật giá thật hay sao?
Vi Thiên Thông cười ha hả:
- Hàng thật giá thật? Phải chứng minh một chút a. Dư dan sư, người ta cảm thấy chúng ta là đồ giả, người ta mới là hàng thật giá thật a.
Dư đan sư không có chút biểu tình nào, lạnh nhạt nói:
- Ai mà không biết xấu hổ như vậy?
Hiển nhiên Giang Trần không muốn đấu mồm mép, hắn lười nhìn Dư đan sư gì đó mà cười nói với Vi Thiên Tiếu:
- Gia chủ đại nhân, nói vào đề chính đi.
Vi Thiên Tiếu mỉm cười, gật gật đầu nói:
- Được, ít tranh đấu miệng lưỡi đi, tất cả mọi người ngồi xuống.
Vi Thiên Thông thấy đối phương căn bản không thèm dể ý tới bọn họ, tuy rằng trong lòng tức giận, thế nhưng hắn cũng không vội. Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt hữu ý vô tình quét qua người Trác lão và Phong lão.
Chỉ thấy nhị lão này không có ý tứ đáp lại, coi như không biết ánh mắt của hắn.
Vi Thiên Thông âm thầm cười lạnh, trong lòng thầm mắng:
- Hai lão gia hỏa các ngươi còn thanh cao cái gì? Đợi tới thời khắc mấu chốt, hai người các ngươi còn không phải vẫn ngoan ngoãn đứng về phía lão tử sao?
Kỳ thực Vi Thiên Thông rất chán ghét Trác lão và Phong lão, chỉ là hiện tại hai lão gia hỏa này còn hữu dụng, cho nên hắn mới có thể lá trái lá phải một chút.
Nếu như chờ tới khi hắn triệt để nắm giữ quyền hành gia tộc, hai lão bất tư này nhất định phải biến mất. Người không triệt để nghe lời, giữ lại thì có tác dụng gì?
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, VI Thiên Tiếu nhẹ nhàng gõ vào cái bàn trên ghế tộc trưởng, cười nói:
- Vừa rồi Trí lão đã nói qu, lần này chúng ta mời Chân đan sư tới hợp tác với Vi gia chúng ta. Chân đan sư là Đan Vương nhị cấp, tiềm lực vô cùng, đối với Vi gia chúng ta mà nói là tin tức vô cùng tốt.
Sắc mặt Vi Thiên Thông biến đổi:
- Đan Vương nhị cấp? Gia chủ, thứ cho ta nói thăng, một Đan Vương nhị cấp xứng với Vi gia chúng ta sao?
Đan Vương nhị cấp ở trên Bát vực cũng chỉ là người làm công cho tông môn tam phẩm, thậm chí là tông môn tứ phẩm. Mà Vi gia với tư cách là thế gia cửu cấp, so với tông môn tam phẩm bình thường chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn. Ở phương diện khác thậm chí không kém hơn một ít tông môn nhị phẩm.
Muốn xứng với Vi gia, dù sao cũng phải là Đan Vương trung giai, Đan Vương tứ cấp là yêu cầu thấp nhất.
- Lão ngũ, khẩu khí của ngươi rất lớn. Vi gia ta nhiều năm trôi qua như vậy, một Đan Vương cũng không có, hôm nay mời tới Chân Đan vương, ngươi định làm người ta bỏ đi?
Vi Trí không vui nói.
Vi Thiên Thông cười nói:
- Cái gì mà làm bỏ đi? Vị Dư đan sư đằng sau ta là Đan Vương tứ cấp. Bỏ Đan Vương tứ cấp không dùng, mà lại dùng Đan Vương nhị cấp, chuyện này truyền đi còn không phải khiến cho người ta chê cười hay sao?
Đan Vương tứ cấp?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, kể cả Vi Thiên Tiếu cũng vậy, tất cả mọi người không ngờ người Vi Thiên Thông mời tới lại là một Đan Vương tứ cấp.
Ngay cả Vi Kiệt cũng hơi ngạc nhiên, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhịn không được mà nhìn qua Giang Trần. Chỉ là nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Giang Trần, không có một nửa điểm khiếp sợ nào, trong lúc nhất thởi vẻ lo lắng trong lòng Vi Kiệt cũng tan biến hết.
Đan Vương tứ cấp thì sao? Những thủ đoạn kia của Dư đan sư này còn không phải đều bị Giang Trần phá giải từng cái sao?
So đấu Đan Vương không đơn thuần là nhìn vào đẳng cấp, dùng thần kỹ của Giang Trần, đừng nói là Đan Vương tứ cấp, coi như là một ít Đan Vương lục phẩm, chỉ sợ cũng không có biểu hiện yêu nghiệt như vjay.
Tên tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cười nói:
- Đan Vương tứ cấp và Đan Vương nhị cấp chênh lệch ra sao tin rằng không cần phải nhiều lời. Nếu như mọi người lựa chọn Đan Vương nhị cấp lại không chọn Đan Vương tứ cấp, đây là hành động không chịu trách nhiệm với Vi gia. Trác lão, Phong lão, các ngươi cảm thấy thế nào?
Người này hiển nhiên muốn buộc Trác lão và Phong lão cùng biểu hiện thái độ.
Vi Thiên Thông cũng mỉm cười nhìn qua Trác lão và Phong lão.
Trác lão lạnh nhạt nói:
- Trên lý luận, Đan Vương tứ cấp quả thực có cấp bậc cao hơn Đan Vương nhị cấp. Nhưng mà chuyện đan đạo này, ai mạnh ai yếu, vẫn phải thử một lần mới biết được.
Lúc này Vi Thiên Thông kỳ thực không thể nào thỏa mãn được. Hắn hy vọng Trác lão và Phong lão đứng ra là muốn phân rõ trận doanh, ủng hộ hắn.
Nhưng mà Trác lão nói như vậy Vi Thiên Thông cũng không cảm thấy kỳ lạ, biết rõ tính cách của lão gia hỏa này, cho nên trong lòng hắn âm thầm cười lạnh:
- Dù sao nếu như hai lão gia hỏa này không ủng hộ ta về vấn đề cửa hàng trên phố Thần Nông, những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần bọn họ không đứng ở bên phía Vi Thiên Tiếu là được.
Vi Tú sau lưng Vi Thiên Thông lại nói:
- Dư Đan Vương, dường như mọi người không tin phục bôn sự của Đan Vương tứ cấp như ngài. Nếu không ngại ngài nên cho mọi người biết một chút a.
Dư đan sư lạnh nhạt cười, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Có hứng thú chơi một trận hay không?
Ánh mắt và ngữ khí đều tràn ngập khinh thường, còn mang theo vài phần khiêu khích.
Giang Trần tùy ý cười cười, nói:
- Chơi cùng với ngươi? Cho dù có chút tự hạ thấp mình, nhưng mà mọi người đã hào hứng như vậy, vậy thì cố chơi với người một lần cũng không sao cả.
- Cố?
Vi Thiên Thông bên kia nghe những lời này thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi. Ngươi chỉ là một Đan Vương nhị cấp, còn chưa nghiệm chứng được thật giả mà đã lớn lối như vậy?
Trước mặt một Đan Vương tứ cấp dám cao điệu như vậy?
Trong mắt Dư đan sư hiện lên quang mang giống như độc xà, hắn chợt cười lạnh một tiếng, nói:
- Trò nho nhỏ này mà đã muốn chọc giận Dư mỗ? Ngươi quá ngây thơ đó.
- Chọc giận ngươi
Giang Trần nhịn không được cười lớn lên, nói:
- Ngươi đã đánh giá quá cao mình rồi. Ngươi cũng xứng để cho ta chọc giận sao?
Sắc mặt Dư đan sư trầm xuống, có thể nhìn ra được hắn đã thực sự bị chọc giận.
Vi Tú quát:
- Tiểu tử, mặc kệ ngươi có phải là Đan VƯơng hay không, ngươi có hiểu quy củ hay không? Đan vương nhị cấp trước mặt Đan Vương tứ cấp chính là vãn bối, nào có ai nói chuyện trước mặt tiền bối như ngươi?
Giang Trần bật cười, ngay cả mắt cũng cười nhìn qua Vi Tú kia, hắn nói:
- Người không có tư cách tham dự hội nghị gia tộc, vậy mà lại không biết xấu hổ nói chuyện. Chuyện này cũng thực là kỳ lạ.
Vi Tú cứng họng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vi Thiên Thông hừ một tiếng:
- Tiểu tử, nhanh mồm nhanh miệng cũng vô dụng. Muốn dừng chân ở Vi gia chúng ta, xuất ra thực học của ngươi. Nếu không có bản lĩnh thực sự, ta khuyên ngươi nên sớm rời khỏi đây.
Giang Trần bước chân ra ngoài, sau đó tiến lên một bước, hai tay ôm trước ngực, ung dung nhìn qua Dư đan sư rồi nói:
- Chơi như thế nào? Ngươi quyết định đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.