• 8,280

Chương 1251+1252: Thế cục đại biến


Số từ: 2973
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Chung quanh thức hải của hắn không ngờ bắt đầu từ khi nào xuất hiện một đám mây đen, giống như mây đen chằng chịt trước cơn mưa bão vậy.
Dư đan sư cả kinh, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Một khắc trước hắn vẫn còn dương dương đắc ý, cảm thấy đối phương quá yếu, ngay cả độc công kích thần thức cũng không phát hiện ra được. Sau một khắc hắn mới phát hiện ra, chung quanh thần thức của mình không ngờ bất tri bất giác bị một đám mây đen vây quanh.
Hơn nữa xu thế vây quanh này càng đáng sợ, giống như muốn thôn phệ thức hải của hắn, tùy thời có thể khiến cho thức hải của hắn sụp đổ, hủy diệt vậy.
Không tốt.
Trong lòng Dư đan sư rốt cuộc cũng xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Mà tới lúc này Phong lão của mở miệng tuyên bố đã hết thời gian một phút đồng hồ.
Dư đan sư cảm thấy như trút được gánh nặng, nhảy ra bên ngoài trận pháp.
Vi Kiệt cười to, nói:
- Dư đan sư, ngươi làm như vậy là chủ động nhận thua hay sao?
Dư đan sư tức giận nói:
- Nhận thua? Vậy thì cũng phải xem hắn còn sống hay không mới được.
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, có ý gì? Chẳng lẽ theo ý Dư đan sư, đối phương đã chết?
Dư đan sư cũng không giải thích, hắn ngồi xuống, xếp bằng, không ngừng thi triển thủ đọan, phong tỏa sự xâm nhập của đám mây đen đang bao quanh thần thức của hắn.
Chỉ là cho dù hắn làm thế nào, thì đám mây đen kia vẫn có xu thế xâm lấn, tuy rằng bị trì hõn một chút, thế nhưng xu thế bao quanh vẫn không ngừng tăng mạnh.
Dư đan sư nhảy dựng lên, đi về phía bố trí của hắn vừa rồi.
Vi Kiệt quát to:
- Dư đan sư, ngươi đang phá hư quy củ.
Dư đan sư đâu còn thời gian nói nhảm với hắn, hắn bay thẳng về phía Giang Trần. Hắn muốn tìm thuốc giải, tìm thuốc giải từ trên người Giang Trần. Đối phương đã trở thành người thực vật, còn không phải để cho hắn tùy ý muốn làm gì thì làm sao?
Ngay khi Dư đan sư tới gần, Giang Trần trong trận bỗng nhiên mở to mắt, lười biếng duỗi người, chậm rãi đứng lên, cái miệng ngáp vô cùng khoa trương, vẻ mặt áy náy nói:
- Ngại quá, qua bao lâu rồi? Không cẩn thận ngủ một giấc, không ngờ lại nhẹ nhõm như vậy.
Nói xong hắn mỉm cười gật đầu với Dư đan sư, nói:
- Dư dan sư, nơi này là do ngươi bố trí sao? Ta không có cảm giác uy hiếp gì cả. Thế nhưng lại khiến cho ta ngủ một giấc ngon.
Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngu, tại sao lại không nhìn ra hiện tại Giang Trần đang giả vờ. Hắn cố ý muốn làm mất mặt Dư đan sư này.
Không phải ngươi bố trí sao? Ngay cả nửa cọng lông cũng không mất, đây gọi là đưa đối thủ vào chỗ chết sao?
Người ta ngay cả một chút việc cũng không có, ngay cả nửa cọng lông cũng không có mất, lại ngủ một giấc sảng khoái vô cùng.
Thân thể Dư đan sư run lên, thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi.
Phụ tử Vi Thiên Thông càng trợn mắt há hốc mồm, vốn bọn họ đang dương dương đắc ý, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại. Cảnh tượng thay đổi nhanh chóng ở trước mặt không thể nghi ngờ là một cái bạt tai vô cùng mạnh lên mặt phụ tử hai bọn họ.
Vừa rồi phụ tử nhà này một câu hàng giả, một câu kẻ bịp bợp.
Kết quả là Dư đan sư kia càng giống như kẻ bịp bợm hơn, hàng giả hơn nhiều.
Vi Thiên Thông cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn nhìn thấy Dư đan sư đánh về phía Giang Trần, trong lòng âm thầm giật mình, không phải ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy đó chứ?
Thua trận thế cũng không thể nổi giận lôi đình như vậy nha.
- Dư đan sư, khoan đã.
Vi Thiên Thông nhanh chóng nói.
Đại cục làm trọng, tuy rằng Vi Thiên Thông rất muốn bóp chết cái tên gọi là Chân đan vương bỗng nhiên xuất hiện này, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết. Hiện tại nếu như trở mặt với Vi Thiên Tiếu, vạn nhất dưới sự giận dữ Vi Thiên Tiếu đánh gục Dư Đan sư, vậy thì mọi tính toán, chuẩn bị của Vi Thiên Thông hắn sẽ triệt để trở thành mây bay.
- Dư đan sư, lấy đại cục làm trọng.
Tên tộc lão tâm phúc của Vi Thiên Thông cũng kêu lên, nói tiếp:
- Ván này cho dù rớt lại ở phía sau, chúng ta lại đánh cuộc tiếp là được. Chung quy, một Đan Vương tứ cấp không thể nào thua trong tay một Đan Vương nhị cấp được.
Nếu là lúc bình thường, Dư đan sư nhất định sẽ không tới mức mất lý trí như vậy. Nhưng mà hiện tại hắn biết rõ, lúc này là lúc tính mạng của hắn như mành treo sợi tóc.
Nếu như không lấy được thuốc giải, vậy thì một khi đám mây đen kia xâm nhập vào trong thức hải thì chính là lúc hắn mất mạng. Nghĩ tới đây hắn nào còn có thể bảo trì được bình tĩnh? Còn quản cái gì mà lấy đại cục làm trọng cơ chứ?
Đại cục gì so ra vẫn kém quan trọng hơn cái mạng nhỏ của hắn.
Giang Trần nhìn thấy Dư đan sư đánh về phía mình, hắn cũng không sợ. Tu vi của Dư đan sư này bất quá cũng chỉ là Địa Thánh Cảnh mà thôi.
Tuy rằng Giang Trần còn chưa đột phá Địa Thánh Cảnh, nhưng mà hắn còn từng đối kháng qua với Thiên Thánh Cảnh, thì xá gì phải sợ một Địa Thánh Cảnh cơ chứ?
Huống chi Giang Trần cũng nhìn ra, thiên phú võ đạo của Dư đan sư này còn xa không bằng thiên phú dụng độc của hắn ta. Không có độc vật phụ tá, Dư đan sư này căn bản không đủ để khiến cho người ta sợ hãi.
Nếu như giờ phút này Giang Trần muốn giết Dư đan sư này, chí ít có bảy tám loại biện pháp.
Chỉ là Dư đan sư này cũng sắp chết, cần gì hắn phải động chân động tay?
Hắn ta càng có xúc động muốn ra tay như vậy thì độc chướng của Mê Thần chướng sẽ phát tác càng nhanh, hắn ta sẽ chết nhanh hơn.
Ban đầu ở Anh Khấp cốc, độc chướng Mê Thần chướng kia ngay cả Cung Vô Cực, loại cường giả Hoàng cảnh tứ trọng như vậy cũng không gánh được, chứ đừng nói tới Dư đan sư này.
Lúc trước Giang Trần thu thập rất nhiều độc chướng trong Anh Khấp cốc, tuy rằng độc tính không bá đạo bằng trong Anh Khấp cốc, không có đậm đặc như thế.
Thế nhưng mà ở trong độc trận, muốn đối phó với một Dư đan sư thì quá dư.
Vi Thiên Thông nhìn thấy Dư đan sư giống như hổ điên, trong lòng cũng hiểu được có chút không đúng, hắn liền tiến lên phía trước, muốn chế trụ Dư đan sư.
- Dư đan sư, yên tĩnh một chút đi.
Bố trí kế tiếp của Vi Thiên Thông còn cần mượn nhờ thủ đoạn của Dư đan sư này, sao có thể để cho người này tiếp tục điên loạn được như vậy?
Trong mắt Dư đan sư như phóng ra lửa:
- Tĩnh cái con mẹ ngươi. Vi Thiên Thông, nếu như không phải ngươi muốn làm nhiều trò phức tạp như vậy, lão tử đã sớm hạ độc toàn bộ VI gia các ngươi, làm sao có thể kéo dài tới ngày hôm nay được?
Dư đan sư chửi ầm lên, bộ dáng giống như đã điên rồi.
Vi Thiên Thông trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không thể ngờ được, một người bình thường rất tỉnh táo, tại sao bỗng nhiên lại có thể điên cuồng được như vậy?
Chẳng lẽ tiểu tử này trúng độc gì đó dẫn tới nổi điên?
Vi Thiên Thông nhíu mày quát lớn:
- Dư đan sư, ngươi ăn nói điên khùng gì vậy? Câm miệng cho ta.
Dư đan sư càng mắng càng hăng:
- Vi Thiên Thông, tên chết nhát nhà ngươi. SỚm biết như vậy lão tử đã theo như kế hoạch xử lý. Hợp tác với tên chết nhát nhà ngươi, lão tử coi như xui.
Nói xong ánh mắt Dư đan sư hung ác nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Họ Chân kia, lão tử mặc kệ ngươi là Đan Vương từ nơi nào xuất hiện, thức thời thì mau chóng đem giải dược ra. Nếu không, cho dù Lưu LY vương thành này vô cùng to lớn cũng không có chốn cho ngươi dung thân đâu.
Cái gì? Giải dược?
Mọi người lúc này cũng đã nghe ra được một tầng ý tứ khác. Dư đan sư này không ngờ đã trúng độc của Chân Đan Vương? Trong lúc bất tri bất giác đã bị trúng?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy rA?
Ngay cả Vi Thiên Tiếu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tình tiết biến hóa quá là nhanh, nhanh vô cùng, khiến cho bọn họ phập phồng.
Cục diện khi trước rõ ràng là Dư đan sư vô cùng nhẹ nhõm, bộ dáng thoải mái không thôi. Mà Chân Đan Vương kia lại ngồi xếp bằng, cơ hồ không có động tĩnh nào, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã trúng độc mà mất mạng.
Tại sao bỗng nhiên cốt truyện lại xoay ngoắt một trăm tám mươi độ?
Đến cuối cùng, không ngờ là Dư đan sư trúng độc, giống như là nổi điên, mà Chân Đan Vương lúc trước không có động tĩnh gì lúc này lại không ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa còn vô cùng thoải mái ngủ một giấc.
Cho tới bây giờ, cho dù là người có phản ứng chậm chạp cũng có thể nhìn ra được, thủ đoạn của Dư đan sư này còn kém xa Chân Đan Vương.
Cái gì mà Đan Vương tứ cấp, quả thực chính là lừa bịp lấy tiếng. Nào có Đan Vương tứ cấp yếu như vậy?
Mọi người nào đâu biết rằng, DƯ đan sư này căn bản không phải là lừa bịp lấy tiếng, mà đối thủ mà hắn gặp phải thực sự quá đáng sợ. Căn bản là tồn tại viễn siêu Đan Vương nhị cấp. Thậm chí là Đan Vương cao cấp ở phương diện đan dược cũng chưa chắc có thể thắng được "Chân Đan Vương" này.
Trong lúc nhất thời trong lòng Vi Kiệt cực kỳ vui vẻ, hắn và phụ thân Vi Thiên Tiếu nhìn nhau cười, đều có thể nhìn thấy được vẻ vui mừng trong mắt đối phương.
Lần đánh bạc này, tiền cược đặt trên người Giang Trần, coi như đã đặt đúng.
Vi Thiên Thông nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Chân Đan VƯơng, chỉ là thi đấu luận bàn mà thôi, ngươi may mắn thắng một ván, đem giải dược giao ra đây đi.
- Đúng vậy, ngươi có bản lĩnh đánh cuộc ván thứ hai hay không?
Vi Tú cũng hát đệm.
Giang Trần nở nụ cười khinh miệt, đôi phụ tử này quả thực đủ ngây thơ, giao ra giải dược sao? Làm sao có thể?
- Nhị vị đã là người ngoại đạo, đừng nói là người thường. Thi đấu giữa độc sư với nhau, thắng thua đều là tranh giành tính mạng. Nếu như là Dư đan sư do các ngươi mời thắng ta, ta tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin thương xót.
Giang Trần lạnh nhạt cười, biểu lộ kiên quyết vô cùng.
MUốn giải dược? Không có cửa đâu.
Dư đan sư nghe vậy hất cánh tay Vi Thiên Thông:
- Vi Thiên Thông, ngươi còn lo lắng cái gì? Mau bắt tiểu tử này lại, cưỡng chế lấy giải dược của hắn. Nếu như ta bỏ mình, ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.
Vi Thiên Thông bị Dư đan sư uy hiếp trước mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ là lại vô cùng khó xử. Dư đan sư này quả thực là kẻ mà Vương Đình đại phiệt phái tới nằm vùng bên này.
Vi Thiên Thông muốn soán vị, không có chống đỡ cường đại, cũng khó có thể thành công. Cho nên hắn muốn mượn cơ hội này đầu nhập vào dưới trướng Vương Đình đại phiệt.
Hắn cho rằng, Bàn Long đại phiệt mà Vi gia dựa vào không bao nhiêu lâu nữa sẽ không còn huy hoàng, vị trí đệ nhất đại phiệt sớm muộn gì cũng bị Vương Đình đại phiệt thay thế.
Nếu như hắn đạt được vị trí gia chủ Vi gia. Quay đầu gia nhập dưới trướng Vương Đình đại phiệt thì coi như một hòn đá ném hai con chim.
CHo nên hắn mới hợp tác với Dư đan sư này, làm ra rất nhiều bố trí. Thế nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, trong một ván thi đấu nho nhỏ Dư đan sư này lại sắp mất mạng.
Đây không thể nghi ngờ là việc khiến cho tất cả bố trí của hắn bị phá vỡ.
Phải biết rằng, thứ mà hắn dùng để uy hiếp Trác lão và Phong lão cũng chỉ có DƯ đan sư này mới có thể giải quyết được.
Nếu như Dư đan sư vừa chết, nhị lão này không trở mặt với hắn mới là lạ, khi đó làm sao còn có thể ủng hộ hắn?
Trong lúc nhất thời trong mắt Vi Thiên Thông hiện lên vẻ hung hãn, bổ nhào về phía Giang Trần.
Vi Thiên Tiếu đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ ngay khi thân thể Vi Thiên Thông di chuyển, trong nháy mắt Vi Thiên Tiếu vung tay lên, mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của Vi Thiên Thông.
Tuy rằng thực lực của Vi Thiên Thông không tệ, thế nhưng so với gia chủ Vi Thiên Tiếu mà nói, vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
Tuy rằng năng lực khống chế gia tộc của Vi Thiên Tiếu không phải đặc biệt mạnh, thế nhưng năm đó hắn có thể nên làm gia chủ Vi gia, quả thực là dựa vào thiên phú và tiềm lực võ đạo cường đại.
Hiện tại, Vi Thiên Tiếu đã là Hoàng cảnh bát trọng, thực lực trong Vi gia hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất, thậm chí trong tất cả các gia chủ của thế gia cửu cấp trong Lưu Ly vương thành này, hắn cũng là tồn tại trong top ba.
Vi Thiên Thông mấy lần liên tục ra tay đều bị Vi Thiên Tiếu nhẹ nhõm ngăn lại.
- Gia chủ, ngươi có ý gì vậy?
Vi Thiên Thông nhíu mày nói.
Vi Thiên Tiếu lạnh lùng cuời:
- Ta còn phải mốn hỏi ngươi có ý gì? Trong lúc đan sư thi đấu với nhau, ngươi chen ngang vào làm gì?
Gia chủ cuối cùng vẫn là gia chủ, một khi tức giận cũng có uy của gia chủ.
Vi Thiên Thông cả giận nói:
- Hắn đã thắng, nên tới điểm thì dừng, vì sao lại không giao ra giải dược? Chẳng lẽ chỉ đánh cược một hồi, mà ngay cả tính mạng của người ta cũng không bỏ qua?
- Thua không chấp nhận nổi thì đừng đánh cuộc, cũng không phải Chân Đan Vương đề nghị đặt cuộc. Nếu như ta nhớ không nhầm là ngươi mời Dư đan sư này chủ động đặt cược a.
Vi Thiên Tiếu cười nói, ngữ khí lạnh nhạt.
Tình cách của hắn gần đây không phải là cậy mạnh, thế nhưng chuyện tới nước này cũng đã gần tới lúc vạch mặt, thậm chí vừa rồi Dư đan sư kia cũng đã trở mặt với Vi Thiên Thông, nói lời độc ác muốn độc chết toàn bộ người Vi gia.
Chuyện phát triển tới bước này, làm sao có thể hòa khí mà để cho xong việc như vậy được?
Vi Thiên Thông nghiến răng nghiến lợi, quăng ánh mắt về phía Phong lão và Trác lão:
- Nhị vị tộc lão, Vi Thiên Tiếu ỷ vào thân phận gia chủ, định cả vú lấp miệng em. Nhị vị là tiền bối trong tộc, phải nói vài lời công đạo đó chứ?
Tới nước này Vi Thiên Thông nhất định phải điều động mọi người đồng thời nhằm vào Vi Thiên Tiếu, nếu không thế cục đối với hắn mà nói sẽ rất bất lợi.
Trác lão cười nhạt một tiếng:
- Đánh cuộc dường như không có gì là không ổn, ngươi muốn để cho chúng ta nói vài lời công đạo? Nếu muốn nói lời công đạo lão phu chỉ có sáu chữ.
- Cái gì?
Vi Thiên Thông sững sờ.
- Không tìm đường chết sẽ không chết.
Ngữ khí của Trác lão vô cùng lạnh nhạt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.