• 8,280

Chương 1272+1273: Kim Quan Vân hạc


Số từ: 2985
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Mấu chốt nhất chính là, hắn chỉ là một đan sư từ bên ngoài tới, nếu như biểu hiện quá chói mắt, chỉ sợ từng phút từng giây đều bị người ta nhìn chằm chằm vào, quá nhiều cừu hận a.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, ánh mắt dừng lại trên người Cơ Tam công tử.
Đúng vậy, đã có sẵn người tình nguyện giúp, tại sao lại không dùng cơ chứ?
Hắn lập tức truyền âm nói:
- Cơ Tam công tử, Thâu Thiên Đỉnh này ta nhất định phải có. Cho nên mượn tên tuổi công tử thu dùm ta một chút, linh thạch tổn hao ta sẽ trả đủ cho ngươi. Vạn Thọ đan thượng phẩm vẫn giữ giá như trước, không thay đổi.
Để cho Cơ Tam công tử hỗ trợ tranh đoạt, như vậy cũng không tới mức bạo lộ tài lực của hắn. Không đến mức chọc tới quá nhiều cừu hận, suy nghĩ chợt thoáng hiện lên của Giang Trần lại là một lựa chọn tốt.
Hơn nữa khiến cho Giang Trần thật không ngờ là, vốn Cơ Tam công tử còn chút bán tín bán nghi, giờ phút này nghe yêu cầu của Giang Trần như vậy, thoáng cái hắn đã tin toàn bộ.
Nếu không phải có Vạn Thọ đan thực sự, một Đan Vương khách khanh của Vi gia cũng không dám tới sai bảo hắn.
Trong lúc nhất thời khí phách quần là áo lượt của Cơ Tam công tử phát huy toàn bộ, lớn tiếng nói:
- Tâm tình của ta hôm nay tốt, đỉnh kia Cơ mỗ muốn, năm ngàn vạn. Ai đoạt cùng ta, lão tử sẽ theo hắn tới cùng.
Không nói Cơ Tam công tử đột nhiên ra trận phá bĩnh không ít người.
Vừa rồi Cơ Tam công tử và Ti Khấu Nam ra giá, khí thế kia tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai cũng không muốn dây vào một ôn thần như vậy. Vạn nhất Cơ Tam công tử này giận dữ, giá cả điên cuồng kéo lên, cuối cùng lại rơi xuống đầu mình, chẳng phải sẽ trở thành kẻ coi tiền như rác giống như Ti Khấu Nam hay sao?
Trong lúc nhất thời những người ra giá trước đó đều ỉu xìu. Một mặt Bàn Long đại phiệt bọn họ không đắc tội nổi, một mặt khác, vết xe đổ của Ti Khấu Nam còn đó, cũng khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi.
Bên trong đấu giá hội thoáng cái lặng ngắt như tờ, hai người còn lại muốn mở miệng lên giá, thế nhưng lúc này cũng do dự.
Hiển nhiên, tình cảnh tranh giá của Ti Khấu Nam và Cơ Tam công tử còn đó, đã lưu lại bóng mờ trong lòng mọi người.
Không thể không nói, Cơ Tam công tử trước đó lật ngược thế cờ, làm Vương Đằng mất mặt, cảnh này khiến cho trong lòng rất nhiều đệ tử đại phiệt còn sợ hãi. Cho nên hắn vừa mới ra mặt tăng giá, bầu không khí nóng bỏng thoáng cái hạ thấp xuống.
Mà Vương Đằng bên kia tuy rằng muốn phân cao thấp với Cơ Tam công tử, thế nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bọn họ cũng lo lắng sẽ một lần nữa bị Cơ Tam công tử chơi xỏ.
Quan trọng nhất chính là, linh thạch bọn họ mang theo hôm nay đã trở thành vật thế thân trong trò khôi hài Vạn Thọ đan, căn bản không có khả năng xuất ra hơn ngàn vạn cạnh tranh Thâu Thiên đỉnh này nữa.
Cơ Tam công tử ra mặt, đệ tử hai đại phiệt kia tính báo giá thăm dò một hai lần, thế nhưng đều bị Cơ Tam công tử dùng tư thế giống như muốn ăn thịt người ngăn chặn lại.
Cuối cùng Cơ Tam công tử dùng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn, đem Thâu Thiên đỉnh này thành công thu tới tay.
Mặc dù thiếu chủ Liên Sơn trai đối với cái giá này cũng không đặc biệt thỏa mãn, thế nhưng mà đã tới mục tiêu định trước. Mấu chốt nhất là, bị Cơ Tam công tử cướp lấy, hắn cũng không có cách nào trách cứ Cơ Tam công tử.
Dù sao Vạn Thọ đan lúc trước không có Cơ Tam công tử đấu giá, căn bản không thể nào kéo lên tới cái giá cao như vậy.
Nhìn thấy Cơ Tam công tử thu được Thâu Thiên đỉnh, trong lòng Giang Trần cũng thở dài một hơi.
Hắn muốn dừng chân ở Lưu Ly vương thành đương nhiên phải cải thiện một chút phương diện. Đan đỉnh chính là một trong những phương diện cần phải cải thiện.
Tuy rằng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn có hơi cao một chút, thế nhưng dùng tài lực hiện tại của Giang Trần, cũng không phải có áp lực rất lớn.
Hơn nữa Thâu Thiên đỉnh này tới tay, giá trị sau này nó phát huy tuyệt đối sẽ gấp trăm lần cái giá này, thậm chí ngay cả nghìn lần cũng có thể.
Sau khi thu được Thâu Thiên đỉnh, đồ vật đấu giá thứ sáu lại là một trận bạn thượng cổ. Trận bàn này vừa mới xuất hiện đã khiến cho mọi người điên cuồng tranh nhau
Tuy rằng loại trận bàn rất tốt, thế nhưng Giang Trần lại thờ ơ. Nếu nói tới trận bàn, hắn ở cấm địa Đan Tiêu cổ phái cũng đã có được mấy cái.
Trận bàn đấu giá này phẩm chất không sai biệt lắm với trận bàn Tiểu Vô tương trận, đối với Giang Trần mà nói, cũng là một cái gân gà, có cũng được mà không có cũng không sao.
Dù sao trên người Giang Trần còn có đan tiêu trận bàn cao quý nhất, có thể mô phỏng ra mười loại trận pháp cường đại nhất của Đan Tiêu cổ phái. Cho tới bây giờ Giang Trần mới chỉ miễn cưỡng dùng qua một lần, hơn nữa mới chỉ mô phỏng ra một hai phần mười uy lực, dù vậy cũng đã có uy lực kinh người.
Nhưng mà đối với những người khác mà nói, trận bàn này lại không thể nghi ngờ chính là một kiện trọng bảo. Rất nhanh giá cả đã vot tới sáu bảy ngàn vạn. Cuối cùng lại bị một đệ tử đại phiệt nào đó dùng cái giá tám ngàn vạn thu lấy.
Loại trận bàn như thế này, ưu thế lớn nhất là có thể lập tức bày trận, không cần giống như trận pháp bình thường cần dùng trận kỳ, cần dựng trận cơ.
Nói trắng ra là trận pháp thuấn phát, tiết kiệm thời gian. Trong lúc mấu chốt mặc dù không thể giết địch, thế nhưng kéo dài thời gian được một chút có đôi khi cũng tương đương với việc cứu lại một cái mạng cho mình.
Dù sao đột nhiên xuất hiện một cái trận pháp, cho dù cường giả mạnh mẽ tới đâu thì cũng phải kinh ngạc.
Mà chiến đấu tới thời khắc mấu chốt, kinh ngạc trong chốc lát cũng đã đủ để cứu mạng.
Sau trận bàn thượng cổ này lại xuất hiện hai vật phẩm đấu giá, đều là thứ mà Giang Trần không có chút hứng thú gì. Đấu giá hội sắp chấm dứt, hiển nhiên cũng không có thứ gì mà Giang Trần chờ mong.
Chỉ là khi thiếu chủ Liên Sơn trai nói ra vật đấu giá thứ chín, trong lòng Giang Trần lại chấn động.
- Vật đấu giá thứ chín, một đầu Kim Quan Vân Hạc.
Kim Quan Vân Hạc?
Giang Trần nghe thấy bốn chữ này, nhịn không được nhìn về phía Cơ Tam công tử. Đây mới là thứ mà có lẽ Cơ Tam công tử nên liều cái mạng mình thu về.
Giang Trần tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy. Lúc trước khi hắn luyện chế Vạn Thọ đan còn từng nghĩ qua Tùng Hạc đan.
Thế nhưng không ngờ tới, đấu giá hội này dĩ nhiên lại xuất hiện loại linh thú như Kim Quan Vân Hạc.
Kim Quan Vân Hạc này không tính là có đẳng cấp quá cao, sức chiến đấu cũng bình thường. Thế nhưng lại vô cùng hi hữu. Nó thuộc về một loại Vân Hạc, nhưng mà loại có Kim Quan lại cực kỳ hi hữu.
Kim Quan vân hạc, toàn thân là bảo vật. Từng có thổ hào dùng cánh của Kim Quan Vân Hạc luyện chế ra một kiện pháp bảo. Thủy hỏa bất xâm, bất luận một công kích thuộc tính kim nào cũng phải giảm đi một nửa, vô cùng trân quý.
Mà thịt Vân Hạc, cũng vô cùng ngon, đây là điều mà thế giới võ đạo phải công nhân.
Về phầm tim của Kim Quan Vân Hạc càng là tài liệu đan dược nổi danh.
Trong hai loại tài liệu chủ yếu luyện chế Tùng Hạc đan, một loại là quả của Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, một loại khác chính là tim của Kim Quan Vân Hạc này.
Cũng bởi vì vậy mà Giang Trần nghe thấy Kim Quan Vân Hạc mới giật mình.
Kim Quan Vân Hạc này xuất hiện cuối cùng, hiển nhiên không rẻ. Giá khởi điểm là ba ngàn vạn, mà đám người tăng giá lại vô cùng điên cuồng.
Cơ Tam công tử kia dường như không có bao nhiêu hứng thú với thứ này, biểu hiện trên mặt tương đối lạnh nhạt, thậm chí có thể thấy được lòng của hắn hiện tại không ở trên đấu giá hội.
Giang Trần thấy cảnh này, cũng âm thầm bất đắc dĩ. Kim Quan Vân Hạc này mới chính là thứ mà tiểu tử này nên điên cuồng tranh đoạt. Thế nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử này lại một chút phản ứng cũng không có.
Giang Trần cũng do dự, rốt cuộc có nên nhắc nhở tiểu tử này một chút hay không?
Dù sao thứ như Kim Quan Vân Hạc, cũng là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ mười năm, hai mươi năm chưa hẳn đã xuất hiện một đầu khác.
Chỉ là, nếu như nhắc nhở, dùng phương thức gì nhắc nhở? Vô duyên vô cớ để cho Cơ Tam công tử đi tranh đoạt linh cầm mà hắn ta không có hứng thú? Hắn ta sẽ nghe theo sao?
Nếu như Cơ Tam công tử hỏi nguyen nhân, hắn không biết mình nên trả lời thế nào.
Dù sao, Giang Trần cũng không có khả năng nói ra chuyện của Tùng Hạc đan. Thứ này cuối cùng liên quan quá lớn, một khi nói ra, chính bản thân Giang Trần cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào.
Ngẫm lại vừa rồi Cơ Tam công tử không hỏi một tiếng đã giúp hắn đấu giá lấy được Thâu Thiên đỉnh, khí phách và cam đảm bực này, ít nhiều Giang Trần cũng có chút bội phục.
Do dự một chút, Giang Trần vẫn quyết định nhắc nhở Cơ Tam công tử này một chút.
- Cơ Tam công tử, Kim Quan Vân Hạc này rất quan trọng với ngươi. Tranh đoạt lấy nó, nếu như tài lực ngươi sung túc, tốt nhất là không tiếc bất kỳ giá nào thu lấy nó.
Giang Trần nhắc nhở khiến cho Cơ Tam công tử nao nao. Trước đó giúp Giang Trần thu Thâu Thiên đỉnh, Cơ Tam công tử không có chút do dự gì.
Nhưng mà lúc này Cơ Tam công tử lại có chút ngạc nhiên, khó hiểu.
HIển nhiên lúc này hắn không nghĩ ra được Kim Quan Vân Hạc này có lợi gì với hắn.
- Bằng hữu, không phải Cơ mỗ không tin ngươi. Kim Quan Vân Hạc này bất quá chỉ có thể làm ra một kiện pháp bảo cánh chim, đối với ta mà nói, tác dụng không lớn. Hơn nữa chỉ là một đầu Kim Quan Vân Hạc, cũng không nhất định có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo nguyên vẹn.
Cơ Tam công tử khó hiểu vô cùng.
- Cơ Tam công tử, vừa rồi ngươi cạnh tranh Vạn Thọ đan, lại cam lòng xuất ra cái giá hơn ức. Kim Quan Vân Hạc này càng đáng để cho ngươi ra giá. Nếu như tin ta thì đấu giá, không tin ta thì coi như ta chưa nói gì. Ta cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà nhắc nhở một chút mà thôi.
Giang Trần cũng chỉ có thể nói tới mức này.
Nếu như Cơ Tam công tử có thể tín nhiệm hắn, như vậy có lẽ có thể cân nhắc lại lộ ra một chút.
Nếu như Cơ Tam công tử không tin thì hắn cũng coi như đã hoàn thành nghĩa vụ. Trên phương diện đạo nghĩa cũng không có gì để nói. Dù sao theo đạo nghĩa, hắn vốn không nên nhiều miệng như vậy.
Hắn giúp mình đấu giá Thâu Thiên đỉnh, mình cũng giải vây chuyện Vạn Thọ đan giúp hắn, nhân tình đổi lại nhân tình, nhiều lắm chỉ là ngang nhau, mình cũng không nợ đối phương cái gì.
Cơ Tam công tử trầm ngâm một lát, trong lòng mặc dù có chút do dự, thế nhưng hắn lập tức quyết định lựa chọn tin lời đối phương.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.
Chuyện Vạn Thọ đan đối phương đã từng mở miệng, như vậy tin thêm một lần thì cũng có sao?
Nếu thua thì thua triệt để, nếu thắng, nhất định cũng sẽ thắng to.
Nghĩ tới đây Cơ Tam công tử lại một lần nữa bày ra sự hào hùng khí thế của quần là áo lượt:
- Sáu ngàn vạn.
Trước khi báo giá mọi người đã tăng giá lên được hơn bốn ngàn vạn, hắn bỗng nhiên nhảy ra trực tiếp nâng tới sáu ngàn vạn. Báo xong còn giống như khiêu khích nhìn qua phía Vương Đằng.
Ý tứ kia hiển nhiên vô cùng rõ ràng, ca ca ta lại báo giá, có gan thì lại chơi một lần nữa.
Vương Đằng xanh mặt, lần này xem như hắn thua triệt để. Cơ hồ tất cả tiền bạc đều dùng vào Vạn Thọ đan, đâu còn có thể chơi đùa theo Cơ Tam công tử cơ chứ?
Hơn nữa hắn cũng hoài nghi, Cơ Tam công tử này có nhiều khả năng lại một lần nữa kéo hắn xuống nước.
Đã có chuyện lần trước, Vương Đằng thà rằng nghẹn khuất một chút cũng không muốn gây khó dễ cho đối phương. Hơn nữa, hiện tại bảo hắn cầm mấy ngàn vạn đi ra, quả thực hắn không cầm ra được.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử như vậy, trong lòng vui vẻ, đồng thời còn bội phục Cơ Tam công tử này.
Quả nhiên đệ tử đại phiệt không có một ai là đèn cạn dầu. Cơ Tam công tử hư hư thực thực, hiển nhiên đang dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
Rất rõ ràng hắn muốn mua Kim Quan Vân Hạc này lại bày ra bộ dáng muốn khiêu khích Vương Đằng. Khi đó Vương Đằng cũng khoogn dám đứng ra phân cao thấp với hắn.
Dù sao Vương Đằng đã nếm qua một lần thiệt thòi, trong lòng sẽ có tâm chột dạ.
Nhưng mà không có Vương Đằng phân cao thấp, lúc này có mấy đệ tử đại phiệt khác vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú với Kim Quan Vân Hạc này.
Vẻ mặt Cơ Tam công tử bình tĩnh tự nhiên, mày cũng không nhăn lấy một cái, cuối cùng dùng cái giá cao tới tám ngàn vạn, đem cơ hồ tất cả đối thủ báo giá đuổi đi, nắm được Kim Quan Vân Hạc vào tay.
Cảnh này khiến cho những người khác trợn mắt há hốc mồm. Đệ nhất đại phiệt quả nhiên là đệ nhất đại phiệt, vung tay quá trớn như vậy quả thực khiến cho người ta giật mình a.
Vạn Thọ đan, tùy tiện chơi tới hơn một ức. Tuy rằng không có mua, thế nhưng phách lực bực này cũng đủ kinh người.
Một đỉnh, một đầu linh cầm, cả hai cộng lại cũng hơn một ức. Đổi lại là đệ tử đại phiệt bình thường, chỉ sợ thoáng cái cũng không cầm ra được.
Mà Cơ Tam công tử hiển nhiên đã chuẩn bị tài lực sung túc, phi thường nhẹ nhõm thu lấy.
Không thể không nói, Cơ Tam công tử trở thành tâm điểm của lần đấu giá hội này, cũng trở thành người được Liên Sơn trai hoan nghênh nhất.
Không nói tới hai sinh ý của bản thân Cơ Tam công tử, mà chỉ riêng Vạn Thọ đan được nâng tới cái giá một ức hai ngàn vạn kia Cơ Tam công tử cũng là một công thần.
Khách nhân quần là áo lượt như vậy quả thực là người mà Liên Sơn trai hoan nghênh nhất.
Một hồi đấu giá đặc sắc tuyệt luân dưới vẻ mặt tươi cười của thiếu chủ Liên Sơn trai rốt cuộc cũng tuyên cáo chấm dứt.
Người thắng lớn nhất hiển nhiên là Liên Sơn trai.
Người buồn bực nhất đương nhiên không thoát khỏi đám người Vương Đằng này.
Người khác đấu giá tuy rằng tốn rất nhiều tiền, thế nhưng ít ra cũng thu được ít đồ vật mình thích.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.