• 8,280

Chương 1313+1314: Thăng cấp cảnh giới


Số từ: 2986
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Đường đường là Đan Vương bát cấp, cả giới đan dược của Lưu Ly vương thành có thể đứng vào trong top năm mươi. Lữ Phong Đan Vương lại nguyện ý làm học đồ miễn phí cho người ta.
Phải biết rằng, Đan Vương bát cấp tuyệt đối là nhân vật hô phong hoán vũ trong Lưu Ly vương thành a. Loại người này coi như là thế gia cửu cấp cũng chưa chắc mời được.
Chỉ có thế lực đại phiệt mới có tư cách để Đan Vương bát cấp đầu nhập vào. Hơn nữa sau khi đầu nhập vào, quan hệ hợp tác là nhiều. Dưới tình huống bình thường, thế lực đại phiệt cũng không sai sử giống như thuộc hạ. Không dám vênh mặt, hất hàm sai khiến Đan Vương bát cấp.
Đan Vương bát cấp tuyệt đối là cự đầu giới đan dược, có địa vị và vinh quang cực cao.
Mà Lữ Phong Đan Vương lại là tồn tại nổi bật trong đám Đan Vương bát cấp.
- Sư tôn, lão Lữ ta ở phố Thần Nông cũng có một cửa hàng, khu vực không có tốt bằng ở nơi này, nhưng sinh ý cũng vô cùng tốt. Chỉ cần sư tôn gật đầu, cửa hàng kia về sau sẽ do sư tôn tiếp quản. Coi như là lễ vật bái sư của người làm đồ đệ như ta.
Lão đầu này vì bái sư cũng không từ giá nào.
Ngay cả Cơ Tam công tử nghe vậy cũng tặc lưỡi không thôi. Hắn biết rõ cửa hàng của Lữ Phogn Đan Vương này có sinh ý cực kỳ không tồi. Ở trong Lưu Ly vương thành mặc dù không tính là đỉnh cấp nhất lưu, thế nhưng cũng ở vào khoảng nhất lưu và nhị lưu, là cửa hàng lớn.
Không phải thực lực của hắn không đủ sức cạnh tranh nhất lưu. Mà là tính cách của Lữ Phong Đan Vương cuồng dã không câu nệ, rất ít khu phục người. Cũng không có đầu nhập và thế lực lớn nào.
Không dựa vào núi lớn, chỉ dựa vào bổn sự của mình, muốn vượt lên cấp độ cao nhất ở Lưu Ly vương thành mà nói, quả thực độ khó vô cùng lớn.
Đây cũng là nguyên nhân tuy rằng danh khí của Lữ Phong Đan Vương lướn, thế nhưng lại không thể gia nhập hàng ngũ cao cấp nhất.
Kỳ thực Bàn Long đại phiệt đã từng mời chào qua Lữ Phong Đan Vương, nhưng lại bị Lữ Phong Đan Vương cự tuyệt.
- Chân Đan Vương, theo lý thuyết việc này Cơ mỗ không nên vượt mặt. Nhưng mà Lưu Ly vương thành này, người có thể làm cho Lữ Phong Đan Vương cam tâm tình nguyện bái phục, đây là lần đầu tiên Cơ mỗ nhìn thấy. Theo Cơ mỗ thấy, Lữ Phong Đan Vương thành ý mười phần. Việc này không cần phải lo lắng nhiều. Đương nhiên đây là Cơ mỗ đứng ở góc độ bằng hữu góp ý. Thu hay không thu Lữ Phong Đan Vương làm đồ đệ, phải nhìn vào quyết định của bản thân ngươi.
Cơ Tam công tử lần nữa mở miệng cầu tình cho Lữ Phong Đan Vương. Hiện tại Cơ Tam công tử đã coi như Giang Trần nằm trong trận doanh của Bàn Long đại phiệt.
Lữ Phong Đan Vương muốn bái sư, vậy sau này cũng coi như là ở trận doanh của Bàn Long đại phiệt. Chuyện này đối với Bàn Long đại phiệt mà nói, tự nhiên không phải là chuyện xấu.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, Lữ Phong Đan Vương như vậy, hắn cũng biết không đáp ứng sợ rằng cũng không xong.
Cũng không phải Giang Trần cảm thấy mình không có tư cách thu hắn làm đồ đệ. Mà Giang Trần do dự, quan tâm tới vấn đề trung thành, tin cậy nhất.
Nếu như Lữ Phong này thực sự đáng tin cậy, như vậy thu hắn làm đồ đệ thì có sao?
Thái Uyên các mới thành lập, có cường giả gia nhập đương nhiên là chuyện tốt.
Trong đầu suy nghĩ miên man, Giang Trần khẽ gật đầu nói:
- Lữ Phong Đan Vương, chuyện thu đồ đệ quả thực có chút hoang đường. Nhưng mà ngươi đã có thành ý như vậy, vậy thì coi như là đệ tử ký danh tước. Chúng ta quan sát lẫn nhau một chút. Nếu như thời gian lâu, ngươi muốn đổi ý cứ việc mở miệng. Nếu như ta cảm thấy không thích hợp, vậy thì chúng ta cũng nên cân nhắc lại việc này. Ngươi cảm thấy thế nào?
Giang Trần cũng không nói tất cả ra, mà nói từng từ từng câu, coi như về sau vạn nhất song phương không hợp, cũng còn có đường lui.
Lữ Phong Đan Vương nghe vậy đại hỉ, nói:
- Tốt, quyết định như vậy đi. Ta tuyệt đối không đổi ý. Lão Lữ ta nhìn người vô cùng chuẩn. Ta cảm thấy được, ngươi nhất định có tư cách làm sư phụ ta. Ít nhất trong lĩnh vực Quỷ đan lưu, ngươi muốn làm sư phụ của lão Lữ ta vẫn thừa sức.
Giang Trần cũng cười khổ, kỳ thực hắn biết, Lữ Phong Đan Vương này bái hắn làm sư phụ, hơn phân nửa là hướng về sư tôn thần bí kia của hắn.
Nói là bái hắn làm sư phụ, còn không bằng là bái sư tổ a.
Chỉ là vị sư tôn thần bí kia căn bản chỉ là Giang Trần tùy tiện bịa đặt. Nếu như Lữ Phong Đan Vương biết người đó căn bản không tồn tại, khong biết có còn kiên định bái sư như vậy nữa không.
Chỉ là chuyện này tự nhiên Giang Trần sẽ không nói ra.
- Tam công tử, ngươi làm người chứng kiến. Sư tôn đã đồng ý, ngươi nên giám sát người, không được để cho người đổi ý a.
Lữ Phong Đan Vương còn có chút lo lắng, định dụ dỗ Cơ Tam công tử.
Cơ Tam công tử cười nói:
- Yên tâm, chỉ cần ngươi không sinh dị tâm. Chân Đan Vương là người phúc hậu, thời gian trôi qua, nhất định sẽ bị thành ý của ngươi làm cho cảm động.
Lữ Phong Đan Vương cười đắc ý:
- Lão Lữ không phải là loại người đó. Đời này lão Lữ ta chỉ là tín đồ trung tâm với Quỷ đan lưu, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Đao gác ở trên cổ ta, ta cũng không thay đổi.
Nói xong hắn quay người về phía Giang Trần bái:
- Sư tôn ở trên, xin nhận ba lạy của lão Lữ ta.
Giang Trần vội nói:
- Lữ Phong Đan Vương...
- Đừng, sư tôn. Người đừng gọi như vậy. Về sau người gọi là lão Lữ cũng được. GỌi Đan Vương là muốn giết lão Lữ ta a. Trước mặt sư tôn, ta cũng không dám tự xưng Đan Vương.
- Ách...
Giang Trần im lặng.
Nghi thức bái sư hoang đường dưới sự chứng kiến của Cơ Tam công tử rốt cuộc cũng hoàn thành. Lữ Phong Đan Vương cao hứng bừng bừng, mặt dày mày dạn đứng lên trước:
- Sư tôn, ngài có phân phó gì cho lão Lữ làm không? Đúng rồi, tiểu tử Vương Đằng kia hôm nay chịu thiệt thòi lớn, về sau nhất định sẽ tới nháo sự. Sư tôn nhất định phải đề phòng một chút mới được.
Đã bái sư, lão đầu này cũng vô cùng giác ngộ, lập tức đứng ở góc độ của Giang Trần, thay Giang Trần tính toán.
Cơ Tam công tử cũng gật đầu nói:
- Lữ Phong Đan Vương, ngươi đã bái Chân Đan Vương làm sư phụ. Quả thực nên phân ưu thay hắn. Nhất là bên Vương Đằng, lần này như vậy nhất định hắn ta sẽ tới báo thù.
- Hắn dám.
Lữ Phong Đan Vương hùng hổ, hùng hồn nói:
- Chuyện trước đó ta mặc kệ, về sau chuyện của sư tôn chính là chuyện của lão Lữ ta. Hắn dám khiêu chiến với sư tôn, ta sẽ khiến cho hắn sống không yên ổn.
Thực lực võ đạo của Lữ Phong Đan Vương ở Lưu Ly vương thành không tính là đỉnh cấp. Thế nhưng dầu gì cũng là cường giả Hoàng cảnh. So với đệ tử trẻ tuổi như Vương Đằng mà nói tự nhiên mạnh hơn không ít.
Chỉ là nếu nói Lữ Phong Đan Vương có thể đánh Vương Đằng, vậy chẳng khác nào là khoa trương. Những thân vệ bên người Vương Đằng, cũng không phải là người ăn chay.
- Chân Đan Vương, lần này ngươi phá tan âm mưu của Vương Đình đại phiệt, coi như là trợ giúp cực lớn cho Bàn Long đại phiệt. Sua khi trở về sẽ xin một chút, tranh thủ phái mấy cường giả Hoàng cảnh tới bảo vệ. Tránh cho Vương Đằng kia lại làm ra chuyện gì đó.
Cơ Tam công tử là quần là áo lượt của Lưu Ly vương thành, tự nhiên biết rõ những thiếu phiệt chủ kia có những thủ đoạn gì.
Vương Đằng hôm nay chịu thiệt, tuyệt đối không thể nuốt xuống cơn tức này. Cho nên tiếp theo nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Trên phương diện đan đạo tạm thời không làm gì được, nhưng không có nghĩa là không có thủ đoạn nào khác.
Nói không dễ nghe một chút, phái ra thích khách lợi hại, tiêu diệt Chân Đan Vương. Khi đó thất bại và mất mặt ngày hôm nay cũng sẽ lấy lại được cả vốn lẫn lãi.
Cơ Tam công tử hiểu rõ điểm này cho nên mới chậm chạm không có rời khỏi đây.
Cho tới nước này, Cơ Tam công tử so với ai khác còn rõ ràng hơn. Chân Đan Vương của Thái Uyên các về sau nhất định là cánh tay đắc lực đố kháng với Vương Đình đại phiệt của Bàn Long đại phiệt hắn.
Lữ Phong Đan Vương cũng gật đầu nói:
- Cơ Tam công tử nói đúng, Vương Đình đại phiệt lòng dạ hẹp hòi. Bọn họ nhất định là thua không chấp nhận nổi. Bàn Long đại phiệt phái ra một ít cao thủ tới đây chiếu cố một chút cũng là chuyện tốt.
Tuy rằng Giang Trần tự tin, thế nhưng cũng biết phong cách ngang ngược của những thế lực này. Tựa như Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông kia vậy, căn bản là không kiêng nể gì cả.
Vạn Tượng Cương Vực to lớn nhưu vậy, nhiều tông môn như vậy chẳng phải nói diệt là diệt sao?
Huống chi chỉ là một Thái Uyên các vừa mới khai trương.
Dùng phong cách bá đạo của Vương Đằng, Giang Trần cũng có thể tưởng tượng ra được, về sau nhất định là trả thù ùn ùn kéo tới.
Nhưng mà một đường đi tới bây giờ, Giang Trần đi tới một bước này cũng không phải là người ăn chay.
Khi còn ở Vạn Tượng Cương Vực, hắn không có cách nào buông tay buông chân làm lớn. Đó là hắn sợ ném chuột vỡ bình, sợ liên lụy tới người tông môn.
Hiện tại tông môn bị nghiền nát, hắn không còn lo lắng, gánh nặng trên người, trong lòng không có nhiều lo lắng như vậy.
Vương Đình đại phiệt thì như thế nào?
Dùng Vạn Thọ đan của ta, giẫm Thái Uyên các ta, chẳng lẽ ta còn phải tươi cười với ngươi sao?
Tính tình của Giang Trần cho dù lãnh đạm tới đâu cũng không có khả năng dễ nói chuyện như vậy.
- Cơ Tam công tử, bên này phiền ngươi chiếu cố một chút. Ta cũng cần chuẩn bị một chút. Sau ba ngày, còn cần phải giảng bài một chút.
Lữ Phong Đan Vương nghe vậy hai mắt sáng ngời, nói:
- Đúng đúng, còn phải giảng bài a. Thật sự khiến cho người ta chờ mong a. Sư tôn, đến lúc đó người giảng về cái gì? Còn không bằng lộ ra với đệ tử một chút. Để cho đệ tử thay thế người giảng. Dược không? Bởi vì có một câu nói là sư phụ có việc, đệ tử phải làm thay.
Cơ Tam công tử gật gật đầu nói với Giang Trần:
- Chân Đan Vương, vấn đề an toàn của Thái Uyên các không cần phải lo lắng, việc này cứ để cho Cơ mỗ.
Câu này không phải là thổi gió, đệ tử Bàn Long đại phiệt một chút tự tin và đảm lượng ấy vẫn có.
Thái Uyên các đối kháng với Vương Đình đại phiệt, lập nhiều công lao như vậy. Chỉ bằng vào điểm này, Cơ Tam công tử có đầy đủ lý do xin cường giả trong gia tộc ra mặt.
Quả nhiên theo như lời Cơ Tam công tử, cao tầng Bàn Long đại phiệt biết được chuyện Thái Uyên các. Trước tiên liền phái một đám đội ngũ tới đóng quân. Một gã cường giả Hoàng cảnh bát trọng trong gia tộc tự mình tọa trấn, có thể nói là đã cho Thái Uyên các mặt mũi.
- Tam công tử, chuyện này cao tầng gia tộc cũng biết. Người xử lý không tồi, rất nhiều tiền bối trong tộc cũng khen người.
Người tộc lão này gọi là Cơ Thiên Nhai, địa vị trong tộc tuy rằng không tính là cao cấp nhất. Thế nhưng cũng là một nhân vật có phân lượng vô cùng nặng.
Có hắn tới Thái Uyên các tọa trấn, cho dù Vương Đình đại phiệt phái ra cường giả đỉnh tiêm, tuyệt đối không thể được như ý nguyện.
Dù sao đây cũng là Lưu Ly vương thành.
Ám mưu cũng phải có nắm chắc.
Vượt qua điểm mấu chốt, sẽ khiến cho bảy đại đế đối với những người vượt qua quy tắc cảm thấy không vui.
Dưới sự bảo vệ cường thế của Bàn Long đại phiệt, mấy lần Vương Đình đại phiệt âm thầm ra tay đều không thể thực hiện được.
Để chuẩn bị cho ba ngày sau giảng bài, Giang Trần chuẩn bị rất nhiều thứ. Sửa sang rất nhiều tư liệu.
Mỗi ngày chỉ giảng hai thời thần, giảng liên tục ba ngày.
Ngày đầu tiên, người nghe giảng bài cũng chỉ có một hai ngàn người. Đến ngày hôm sau đã trở thành ba bốn ngày người. Một truyền mười, mười truyền trăm.
Đến ngày thứ ba, người nghe giảng bài khoảng chừng hơn vạn.
Nhìn thấy loại cảnh tượng nóng bỏng này, Thái Uyên các bên này cũng thuận thế mở rộng, đan dược đẩy ra bị tranh đoạt mua không còn, không những thế đơn đặt hàng cũng đã kéo dài tới nửa năm sau.
Loại sinh ý nóng bỏng như vậy, khiến cho phụ tử Vi gia cười đến không ngậm miệng được.
Nhìn qua Giang Trần đang ngồi giảng bài bên trên, phụ tử Vi gia cảm khái không thôi. Bọn họ tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng, một cơ duyên ngẫu nhiên lại khiến cho Vi gia xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế.
Bởi vì Giang Trần xuất hiện, Vi gia thuận lợi trấn áp nội loạn.
Bởi vì Giang Trần xuất hiện, Vi gia lại một lần nữa vãn hồi hảo cảm của Bàn Long đại phiệt.
Bởi vì Giang Trần xuất hiện, Vi gia rốt cuộc cũng trở thành một cỗ lực lượng mới trong thị trường đan dược ở phố Thần Nông.
Tất cả chuyện này, vào mấy tháng trước, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngay cả nằm ngủ cũng không dám mơ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra.
- Chư vị, thời gian có hạn. Hôm nay Chân mỗ chỉ nói tới đây thôi.
Trên đài, Giang Trần giảng bài ba ngày rốt cuộc cũng tới khâu cuối cùng.
Những người nghe phía dưới lại hô lớn.
- Chân Đan Vương, xin ngươi, nói thêm vài ngày nữa đi.
- Chân Đan Vương, Lưu Ly vương thành đã rất nhiều năm chưa từng được nghe qua những lời nào đặc sắc như vậy a.
- Chân Đan Vương, về sau ta chính là người tử trung với ngươi.
- Chân Đan Vương, nhận ta đi. Các ngươi vừa thắng được Thái Uyên lâu, cần một lượng lớn nhân mã. Cho dù ta làm tiểu nhị cũng được.
- Chân Đan Vương, ta không cần tiền, ta sẽ làm công miễn phí.
Không thể không nói, mị lực của Quỷ đan lưu vô cùng lớn, mà trải qua ba ngày Giang Trần giảng bài, Quỷ đan lưu với tư cách là lưu phái thần bí, cổ xưa, thoáng cái khiến cho Lưu Ly vương thành rung động, hấp dẫn rất nhiều người tử trung.
Những người này hiển nhiên cũng đã coi Giang Trần là thần tượng.
Giang Trần cười nói:
- Chư vị, người đương nhiên chúng ta muốn. Thế nhưng mà nhiều người tới đây như vậy, hiển nhiên chúng ta không cần nhiều người như vậy. Ngày mai bắt đầu, chúng ta sẽ công khai thông báo tuyển một nhóm người. Đến lúc đó mỗi người đều có cơ hội. Không được chọn cũng không sao. Về sau sẽ có cơ hội. Về phần giảng bài, Chân mỗ có rất nhiều tục vụ quấn thân. Mỗi ngày giảng bài hiển nhiên là chuyện không quá hiện thực. Ngày khác nếu như có cơ duyên, có lẽ còn có thể giảng bài vài ngày.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.