• 8,280

Chương 1332+1333: Chuẩn bị cho Long Tiểu Huyền đột phá


Số từ: 3009
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Sau khi ngồi xuống, phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nói:
- Lão tam, Giang Trần tiểu hữu là khách quý của Bàn Long đại phiệt ta. từ hôm nay trở đi nhiệm vụ thứ nhất của ngươi là cam đoan sự an toàn của Giang Trần tiểu hữu. Chống đỡ sự phát triển của Thái Uyên các. Mặc kệ xảy ra chuyện gì. Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải cam đoan sự an toàn của tiểu hữu. Lúc quan trọng, có thể trực tiếp điều động Bàn Long thân vệ của ta.
- Vâng.
Nghe nói có thể trực tiếp điều động Bàn Long thân vệ, Cơ Tam công tử cũng cao hứng bừng bừng.
Đây chính là đãi ngộ cực cao a, chỉ có người được chỉ định là thiếu phiệt chủ mới có tư cách trực tiếp điều động Bàn Long thân vệ, nhưng phải được phiệt chủ Bàn Long đại phiệt đồng ý.
- Cố gắng cho tốt, chỉ cần trong Lưu Ly vương tháp ngươi có biểu hiện ưu việt, ngôi vị thiếu phiệt chủ ngươi có hy vọng rất lớn.
Hiếm khi Bàn Long đại phiệt cho Cơ Tam công tử ám chỉ rõ ràng như vậy.
Như vậy khiến cho tâm tình của Cơ Tam công tử vô cùng tốt, cười hắc hắc nói:
- Nhất định ta sẽ toàn lực ứng phó.
Rời khỏi nơi ở của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt, trên đường đi Cơ Tam công tử biểu đạt lòng biết ơn với Giang Trần. Giang Trần chỉ cười nhạt nói:
- Ta và ngươi đã là huynh đệ, cần gì phải nói tới những thứ này.
- Đúng đúng, huynh đệ tốt, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Đúng rồi, huynh đệ, chuyện ở Lưu Ly vương tháp ngươi nên trở về suy nghĩ một chút. Sau khi trở về ta sẽ chỉnh đốn ra một phần tư liệu kỹ càng cho ngươi. Trong đó có rất nhiều điển cố về Lưu Ly vương tháp trước kia. Khi đó trong lòng ngươi cũng dễ quyết định hơn.
Giang Trần gật gật đầu, lại nói:
- Cơ huynh, ta cần một địa phương yên tĩnh, rộng rãi. Không biết có thể sắp xếp hay không?
- Muốn địa phương như thế nào?
- Càng rộng càng tốt. Càng thưa người càng tốt. Tốt nhất là không có bóng người, hoang vắng một chút.
Giang Trần nói.
Cơ Tam công tử nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu muốn tìm nơi người thưa thớt, nhất định phải rời khỏi thành. Ở trong Lưu Ly vương thành, loại địa phương này rất ít. Ra khỏi thành, sản nghiệp của Bàn Long đại phiệt ta vô số, loại địa phương như vậy tùy tiện cũng có thể tìm kiếm ra hơn mười địa điểm.
Dưới thành trì Lưu Ly vương thành, địa bàn khoảng chừng mấy trăm vạn dặm, với tư cách là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, sản nghiệp Bàn Long đại phiệt tự nhiên rải rộng khắp nơi.
Muốn tìm một nơi hẻo lánh như vậy tự nhiên rất nhiều.
- Huynh đệ, muốn làm gì vậy?
Cơ Tam công tử hiếu kỳ hỏi.
- Luyện công đột phá.
Giang Trần cười nói.
Cơ Tam công tử cũng không có hỏi nhiều, gật đầu nói:
- Chuyện này cứ tính vào trên người ta, chừng nào thì ngươi cần?
- Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là nơi có nước, có hồ nước gì đó là tốt nhất.
Giang Trần lại có thêm một yêu cầu.
- Được, ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ. Ngày mai sẽ mang ngươi đi, được không?
Cơ Tam công tử rất sảng khoái, những chuyện này đối với hắn mà nói quả thực không có ý nghĩa.
So với chuyện mà Giang Trần làm cho phiệt chủ nhà hắn vừa rồi, chuyện nhỏ nhoi này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
- Vậy phải làm phiền Cơ huynh rồi.
Giang Trần cũng không khách khí, cũng không phải lần này hắn chuẩn bị cho mình, mà là chuẩn bị cho Long Tiểu Huyền.
Lần trước Long Tiểu Huyền nói muốn đột phá, hiện tại đã qua non nửa tháng, nếu không chuẩn bị một chút Long Tiểu Huyền nhất định sẽ nổi đóa lên.
Trở lại Thái Uyên các, nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Giang Trần nói với Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi, Long Tiểu Huyền muốn đột phá Hoàng cảnh, lửa sém lông mày, ta phải rời khỏi thành, ra ngoài tìm nơi rộng rãi, trợ giúp hắn đột phá.
Lần trước Hoàng Nhi đã được chứng kiến Long Tiểu Huyền, tự nhiên cũng không xa lạ gì với Long Tiểu Huyền.
- Có cần Hoàng Nhi đi cùng hay không?
Hoàng Nhi khẽ lên tiếng hỏi.
- Nàng ở Lưu Ly vương thành lâu như vậy cũng có chút ủy khuất. Nếu như không có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài một chút, đây cũng là một ý kiến không tệ. Coi như là giải sầu.
Trong lòng Hoàng Nhi vui vẻ, vội gật đầu.
Sáng sớm, Cơ Tam công tử liền chạy tới Thái Uyên các, trực tiếp tìm gặp Giang Trần rồi nói:
- Huynh đệ, địa điểm thì ta đã tìm được mấy cái. Đây là địa đồ, tự mình ngươi nhìn rồi chọn lựa đi.
Giang Trần tiếp nhận địa đồ, nhìn qua mấy chỗ đối phương đánh dấu, hiển nhiên đã được trải qua chọn lựa kỹ, vô cùng hợp ý.
Giang Trần chọn ra một địa điểm trong đó:
- Vậy chọn địa điểm này đi.
Cơ Tam công tử cười nói:
- Cần ca ca hội pháp cho ngươi không?
Không nói trước phiệt chủ bảo phải bảo đảm an toàn cho Giang Trần, Cơ Tam công tử cũng không muốn Giang Trần gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Giang Trần lại lắc đầu nói:
- Không cần, ngươi cứ ở Lưu Ly vương thành quan sát, đừng để cho người ta theo dõi chúng ta là được. CHuyện này không nên để cho quá nhiều người tham dự.
Cơ Tam công tử cũng biết chuyện tu luyện là chuyện bí mật, nhiều người quả thực không tốt. Hắn lập tức gật đầu nói:
- Điểm này ngươi yên tâm, người muốn truy tung theo chúng ta ở Lưu Ly vương thành quả thực còn chưa có ai.
Cơ Tam công tử bố trí một ít, rất nhanh bố trí ra một ít thủ thuật che mắt trong Lưu Ly vương thành, nhanh chóng để cho Hoàng Nhi và Giang Trần thành công rời khỏi Lưu Ly vương thành.
- Huynh đệ, ta đảm bảo không có người nào theo dõi ngươi. Nhưng mà ở ngoài thành trị an còn xa không bằng trong thành. Mạo hiểm gia bên ngoài thành có rất nhiều, tất cả đều là dân liều mạng. Ngươi phải để ý một chút. Nếu như có chuyện gì không thể làm được thì nhớ kỹ trên người ngươi còn có Ngân Long lệnh.
Có Ngân Long lệnh, tán tu bình thường quả thực không dám làm xằng bậy.
Giang Trần cười cười:
- Thiên quân vạn mã ta cũng vượt qua, hiện tại bất quá chỉ là ra khỏi thành. Cơ huynh không cần quá lo lắng như vậy.
Luận thủ đoạn tự bảo vệ mình, át chủ bài bảo vệ bản thân trên người Giang Trần chỉ sợ so với Cơ Tam công tử còn hùng hậu hơn rất nhiều.
- Được, đây là thủ dụ. Cầm thủ dụ này, ngươi tới nơi đó, nói cho người chưởng quản nơi đó, nói là nơi này tạm thời do ngươi tiếp quản. Bọn họ nhìn thấy thủ dụ, tự nhiên sẽ tạm thời giao cho đó cho ngươi. Ngươi muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu, không cần lo lắng. Đều là địa bàn của Bàn Long đại phiệt ta.
Giang Trần tiếp nhận thủ dụ, chắp tay nói với Cơ Tam công tử:
- Cơ huynh, gặp lại sau.
Cơ Tam công tử phất phất tay, mắt nhìn Hoàng Nhi và Giang Trần đi xa, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi tự nhủ:
- Thật vất vả mới có được một huynh đệ kết bái, chưa được bao lâu đã phải chia xa, quả thực khó mà buông xuống được a.
Nói xong, hắn cười cười nói với Mạc thống lĩnh bên cạnh:
- Lão Mạc, chúng ta chú ý ở đây một chút, đợi sau khi bảo đảm không có ai theo dõi bọn họ thì mới trở về thành.
Mạc thống lĩnh gật gật đầu nói:
- Nên như thế.
Giang Trần và Hoàng Nhi chiếu theo địa đồ, sau nửa ngày mới đi vào địa điểm kia.
Người quản lý ở nơi này có họ Trương, cũng là lãnh chúa nơi này, hắn đã sớm nhận được thông báo cho nên sau khi xem thủ dụ cung kính nói với Giang Trần:
- Đan Vương đại nhân, ba trăm dặm chung quanh đã được phân thành cấm địa. Đan Vương đại nhân ở trong thanh tu, tuyệt đối không có ai dám cả gan quấy rầy. Nếu như có người nào đó không có mắt động vào thì chính là địch nhân của Bàn Long đại phiệt ta. Ta sẽ giết hắn mà không cần phải luận tội.
- Rất tốt, đa tạ Trương thống lĩnh. Sau này ta sẽ gửi lời cảm ơn tới Trương thống lĩnh.
Giang Trần không có vì đối phương không có địa vị cao mà bày ra tư thái gì, trong lúc nói chuyện lại cực kỳ khách khí.
Lãnh chúa họ Trương kia được sủng ái mà lo sợ, nói:
- Không dám, không dám. Chân Đan Vương chính là người tâm phúc của phiệt chủ đại nhân. Thuộc hạ làm chút chuyện như vậy nào dám tự ngạo kể công?
Giang Trần cười cười:
- Trương thống lĩnh không cần khách khí, đã là người Bàn Long đại phiệt thì mọi người thân như một nhà, cần gì phải phân biệt chủ tớ.
Trương thống lĩnh nghe vậy trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Hắn là lãnh chúa ở nơi này đã rất nhiều năm, cũng thường xuyên có quý tộc của Lưu Ly vương thành tới nơi này săn bắn, nhưng mà những người kia đều có mắt cao hơn đầu.
Khi tâm tình tốt thì gọi hắn một câu Trương thống lĩnh. Khi tâm tình không tốt thì không thèm nhìn mặt hắn.
Có những lúc càng quá phận hơn chính là lớn tiếng coi mình là chủ nhân, cơ hồ bỏ qua người lãnh chúa là hắn. Muốn làm gì thì làm, khiến cho Trương thống lĩnh phiền muộn không thôi.
Hôm nay nhận được thông báo, nói có Đan Vương muốn tới nơi này tu luyện. Hắn vốn tưởng rằng Đan Vương phải là gia hỏa tính tình cổ quái, rất khó hầu hạ.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện mình đã hiểu sai.
Chân Đan Vương này so với ai khác còn dễ nói chuyện hơn. Khách khí một phen khiến cho trong lòng hắn thoải mái vô cùng.
Nhưng mà Trương thống lĩnh cũng không dám nói nhảm quá nhiều, liên tục xin lỗi, mang theo người của mình rút lui rồi nuhownfg địa bàn cho Giang Trần.
Hoàng Nhi cười một tiếng:
- Trần ca, huynh có tính cách như vậy, không có tự cao, khiến cho người ta yêu mến. Muội thấy Trương thống lĩnh này từ trước tới nay rất có khả năng đã chịu thiệt rất nhiều. Khi chúng ta mới tới, tuy rằng hắn cung kính, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút mâu thuẫn. Hiện tại a, hận không thể đem tim phổi móc ra cho huynh.
Giang Trần cười nói:
- Suy bụng ta ra bụng người, chúng ta ở vào địa vị của hắn cũng khát vọng mình được người khác tôn trọng.
Hoàng Nhi hiểu, trong lòng nàng hiện tại cũng đang âm thầm khen gợi, đối với cách hành xử của Giang Trần hiển nhiên cũng vô cùng vui mừng. Dù sao rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nhất là con dòng cháu giống, ở địa vị cao quá lâu sẽ dùng tư thế cao ngạo từ trên nhìn xuống dưới. Vênh váo hung hăng, nếu như muốn bình tĩnh hành xử như Giang Trần, quả thực không dễ.
Chỉ là hành động này của Giang Trần là hành động tự nhiên, không phỉa giả trang mà ra.
Tuy rằng Trương thống lĩnh đã sớm nói dọn dẹp qua nơi này, nhưng mà Giang Trần vẫn không yên lòng. Hắn thúc dục Kim Thiền Chi dực, tuần tra trên không vài vòng, đảm bảo không có bất luận một nhân tốc ngoài ý muốn nào. Lúc này mới đi xuống.
Xuất ra Đan Tiêu trận kỳ, Giang Trần bố trí trận kỳ ở tám phía, bắt đầu bố trí trận pháp.
Hắn cũng không hy vọng khi Long Tiểu Huyền đột phá có người ngoài tới xem. Trận pháp này một khi thành sẽ cách ly với bên ngoài Từ bên ngoài nhìn vào từ một mảnh mờ mịt căn bản cái gì cũng không nhìn rõ.
Sau khi bố trí tất cả, Giang Trần liền đi tới trước mặt hồ nước kia, trực tiếp triệu hồi ra Long Tiểu Huyền.
- Long huynh, nước ở hồ này Long huynh chuyển đi đi. Ta sẽ đem Mộc Linh chi tuyền bỏ xuống. Lần trước sau khi diệt Cung Vô Cực, đoạt lại Mộc Linh chi tuyền mà chưa tìm thấy địa phương sắp xếp. Tạm thời để ở chỗ này, để cho Long huynh đột phá, thấy thế nào?
Pháp thân Long Tiểu Huyền nhoáng lên một cái, miệng rộng mở ra, từng cột nước không ngừng bị hút lên, không bao lâu hồ nước lập tức cạn.
Giang Trần xuất ra một vận, nhìn như là một bầu rượu, nhưng đây là thứ đựng bảo vật chất lỏng. Đây là thứ mà Cung Vô Cực trước đó sau khi cướp đoạt Mộc Linh Chi Tuyền đã cất nó vào bên trong.
Giang Trần phá phong ấn, trực tiếp xuất ra Mộc Linh Chi Tuyền kia.
Lập tức sóng nước ngập trời, thoáng cái đã đổ đầy hơn phân nửa hồ.
Long Tiểu Huyền lần nữa nhìn thấy Mộc Linh Chi Tuyền, trong lòng cảm thấy thân thiết vô cùng. Pháp thân nhoáng lên, liền chui vào chính giữa Mộc Linh chi tuyenf.
Giang Trần nhìn một lát rồi nói với Hoàng Nhi:
- Chúng ta ra ngoài đi, thuận tiện hộ pháp cho nó. Tránh cho những kẻ khác lại mù mắt xông tới.
Trận pháp này tuy rằng ngăn cách với bên ngoài, cấp bậc phòng ngự cũng rất cao. Nhưng mà khó tránh khỏi việc cường giả sẽ xâm nhập. Giang Trần cũng không hy vọng khi Long Tiểu Huyền đột phá bất ngờ bị người ta xen ngang.
Đi ra ngoài trận pháp, Giang Trần và Hoàng Nhi tìm chỗ đặt chân.
Từ lần trước hai người thổ lộ lòng mình, khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều. Đối với nhiều chuyện, Hoàng Nhi cũng không còn giấu kín như trước mà còn nói rất nhiều chuyện với Giang Trần.
Nhất là cuộc sống phiêu bạt với Thuấn lão sau khi rời khỏi Vạn Uyên đảo, Hoàng Nhi càng nói càng say sưa. Tựa như một con chim sơn ca thoát khỏi cái lồng, tự do tự tại, tuy rằng là phiêu bạt, thế nhưng hiển nhiên Hoàng Nhi vô cùng ưa thích.
- Trần ca, Hoàng Nhi phải xin lỗi huynh.
- Vì sao?
- Lúc trước Thuấn lão chỉ điểm cho huynh, trong lòng Hoàng Nhi lại không cho là đúng. Có thành kiến, cảm giác huynh chỉ là một đệ tử chư hầu quần lát áo lượt trong một vương quốc nho nhỏ, có phải Thuấn lão đã nhìn lầm rồi hay không. hiện tại ngẫm lại Hoàng Nhi cũng vô cùng xấu hổ.
Nụ cười của Hoàng Nhi ngây thơ rực rỡ, không có một chút ý tứ che dấu nào, ngay cả nói chuyện này cũng thản nhiên như vậy, tự nhiên mà hào phóng.
Nụ cười kia khiến cho Giang Trần nhìn vào không khỏi ngây ngốc.
- Lúc ấy ta có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩa ra. Trong Đông Phương vương quốc lại có hai đại nhân vật như hai người.
Giang Trần nghĩ lại cũng cảm khái không thôi.
Lại nói, vẫn phải cảm tạ Thần Tú Tạo Hóa đan kia, nếu không phải là đan phương kia, hắn cũng không kết duyên với Dược Sư điện.
Cũng không làm cho Thuấn lão và Hoàng Nhi để ý tới hắn.
Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên tâm thần Giang Trần khẽ động, biểu lộ ngưng trọng, đột nhiên đứng lên. Ánh mắt lạnh lùng, hai cánh chấn động, bắn về phía không trung. Thiên Mục thàn đồng triển khai toàn bộ, bắt đầu càn quét bốn phía.
- Trần ca, có phải có người ngoài xâm nhập hay không?
Hoàng Nhi nhìn thấy phản ứng của Giang Trần như vậy cũng có chút kinh ngạc. Nàng bắn lên không trung theo hắn, đi sát Giang Trần.
Thiên Mục thần đồng của Giang Trần bao quát bốn phía, sau đó nhìn về phía Nam:
- Bên kia, chúng ta đi qua đó.
Ngoài mười dặm phía nam, Trương thống lĩnh mang theo thế lực dưới trướng bố trí một đạo phòng ngự, ngăn chặn một con đường trên núi. Phía dối diện là một nhóm người khác, cả đám hung thần sát ác. Hiển nhiên định mạnh mẽ xông tới cấm địa bên này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.