• 8,280

Chương 1582: Ta chỉ ra một chiêu (2)


Số từ: 1484
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Cảnh giới của Lưu Hương công tử, bất ngờ cũng là nửa bước Hoàng cảnh, một thân tu vi rất cao minh. Nhưng mà người này mặc kệ công kích hay phòng ngự, đều là phi thường cẩn thận.
Đối thủ như vậy, Giang Trần muốn thắng nhanh, cũng không dễ.
Cũng may, sau khi Giang Trần biết rõ phong cách của Lưu Hương công tử, liền không có nóng lòng cầu thành, mà cùng Lưu Hương công tử không nhanh không chậm thăm dò.
Với tư cách đệ tử của Bàn Long đại phiệt, Giang Trần biết rõ, Lưu Hương công tử này nhất định sẽ có rất nhiều át chủ bài. Như Đế Lâm Ngự Giáp Phù, nhất định là có.
Cho nên, ngay từ đầu Giang Trần cũng không vội vận dụng lực lượng mạnh nhất.
Dù sao, một khi đối phương sử dụng Đế Lâm Ngự Giáp Phù, dù công kích của mình mạnh hơn nữa, cũng nhất định không làm nên chuyện gì. Trừ khi mình sử dụng động phủ cấm chế kia.
Nhưng mà, cấm chế động phủ kia căn bản không thể lộ ra ngoài, một khi sử dụng, vậy thì triệt để bạo lộ. Chẳng khác gì là tự dưng đưa tới tai hoạ cho mình.
Quả nhiên như Giang Trần suy đoán, Lưu Hương công tử thăm dò chốc lát, liền thúc dục một tấm Đế Lâm Ngự Giáp Phù.
Bởi như vậy, lực phòng ngự của Lưu Hương công tử, ở trong vòng một canh giờ, liền có thể so với Đại Đế. Tuy chưa hẳn bằng một Đại Đế tự mình phòng ngự, nhưng loại cấp độ này, Giang Trần muốn công phá, lại không có dễ dàng như vậy.
Xa xa Bàn Long phiệt chủ đang xem cuộc chiến, thấy một màn như vậy, cũng hơi cảm thấy thất vọng.
– Lưu Hương không để ý đại cục, vậy mà vận dụng Đế Lâm Ngự Giáp Phù, trận chiến này, không khỏi có chút vạch mặt rồi.
Trong nội tâm Bàn Long phiệt chủ quả thực có chút mất hứng.
Cũng không phải hắn không thích Lưu Hương công tử thắng, nếu như là đối thủ khác, Lưu Hương công tử vận dụng hết thảy thủ đoạn, Bàn Long phiệt chủ sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Lưu Hương công tử đối mặt chính là Chân Đan Vương.
Không nói ý nghĩa của Chân Đan Vương đối với Bàn Long phiệt chủ hắn, chỉ luận thực lực chân thật, Lưu Hương công tử cùng Chân Đan Vương, đúng là vẫn còn có một chút chênh lệch.
Điểm này, thông qua chiến đấu trước kia, đã có thể quan sát ra.
– Hi vọng Chân Đan Vương không sinh lòng khúc mắc.
Trong lòng Bàn Long phiệt chủ cũng cảm thán, hắn cũng nhìn ra được, Chân Đan Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho bài danh chiến như vậy.
Đừng nói Lưu Hương công tử, coi như là Cơ tam công tử ở trên lôi đài, người ta cũng tuyệt đối không phóng nước.
Đây là Lưu Ly Vương Tháp Hội, là sân khấu thần thánh.
Giang Trần gặp Lưu Hương công tử thúc dục Đế Lâm Ngự Giáp Phù, liền chẳng suy nghĩ gì nữa, dứt khoát không tiến công, mà toàn tâm toàn ý phòng ngự.
Nếu như Giang Trần muốn toàn tâm toàn ý phòng ngự, Lưu Hương công tử là không thể làm gì.
Dù sao, mặc dù lực công kích của Lưu Hương công tử không tệ, nhưng muốn hạ Giang Trần, là không có hi vọng gì.
Bởi như vậy, chiến đấu ngươi tới ta đi, ngược lại lộ ra thiên về một bên rồi.
Lưu Hương công tử toàn diện chủ công, mà Chân Đan Vương thì toàn diện phòng ngự. Bất quá quỷ dị chính là, Lưu Hương công tử tựa hồ ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng đã sử dụng ra, nhưng Chân Đan Vương không có thúc dục Đế Lâm Ngự Giáp Phù, như cũ phòng ngự dễ dàng, sắc mặt không đổi.
Mặc kệ Lưu Hương công tử chọn dùng thủ đoạn hạng gì đến công kích, Chân Đan Vương tổng có thể nhẹ nhõm hóa giải.
Chứng kiến biểu lộ càng ngày càng lo lắng của Lưu Hương công tử, Giang Trần biết, tuy Lưu Hương công tử này là thiên tài, nhưng lực chiến đấu còn kém Tiêu Bào Huy.
Giang Trần ít vận dụng thủ đoạn khác, chỉ âm thầm thao túng Phi Vũ kính, liền hóa giải ít nhất sáu bảy thành công kích của Lưu Hương công tử.
Bởi như vậy, còn lại ba bốn thành, đối với Giang Trần mà nói, cơ hồ không sinh ra uy hiếp gì.
Một canh giờ trôi qua, chiến đấu khác cơ vốn đã chấm dứt, bên bọn hắn như cũ là đánh đến khí thế ngất trời.
Lưu Hương công tử không ngừng vận dụng các loại át chủ bài, lại phát hiện, cái gọi là át chủ bài của mình, ở trước mặt Chân Đan Vương, phảng phất như nắm đấm nện lên bông, cơ hồ không có bất kỳ tác dụng.
Đế Lâm Ngự Giáp Phù có tác dụng trong thời gian hạn định, cũng chính là một canh giờ, một canh giờ sau, Đế Lâm Ngự Giáp Phù của Lưu Hương công tử mất đi lực phòng ngự.
Khóe miệng Giang Trần khẽ động, cười nói:
– Lưu Hương công tử, ngươi tiến công lâu như vậy, chắc hẳn cũng mệt mỏi, bằng không thì tiếp ta một chiêu thử xem?
Khẩu khí trêu tức của Giang Trần, ở Lưu Hương công tử nghe tới, không thể nghi ngờ là trào phúng lớn nhất.
Giang Trần không có tâm tư cùng Lưu Hương công tử tiếp tục dây dưa.
Trên thực tế, hắn đã sớm chán lệch Lưu Hương công tử. Người này cuối cùng là đối thủ của Cơ tam công tử, Giang Trần biết không có khả năng ở chung hòa thuận.
Đã như vậy, vậy thì không cần băn khoăn cái gì. Cho dù Bàn Long phiệt chủ mất hứng, Giang Trần cũng không sao cả, dù sao, đây là lôi đài luận võ.
Hai tay mở ra, Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm từ phía sau bay lên.
– Ta chỉ ra một chiêu.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, thủ quyết chỉ dẫn, Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm lập tức hào quang đại tác, hóa thành năm đạo Linh quang, phóng lên trời.
Sau một khắc, Ngũ Sắc Thần Quang như là Thần Long ngũ sắc, dẫn tới thiên địa tiếng sấm cuồn cuộn, sấm sét vang dội.
Giang Trần ngâm xướng, như một Thái Cổ Kiếm Tiên, tay áo bồng bềnh.
– Một kiếm kinh thiên địa. . .
– Hai kiếm động Càn Khôn…
– Ba kiếm phân âm dương…
– Bốn kiếm Lăng Thiên hạ…
– Năm kiếm tụ Ngũ Hành, ngưng Lôi Âm, vạn kiếm bôn, Phá Thần Tiêu Sát.
Ngũ sắc kiếm quang cùng sấm sét vang dội ngưng tụ thành kiếm hải, rồi đột nhiên nổ tung, kiếm khí đầy trời đủ mọi màu sắc, hình thành khí thế Vạn Kiếm Bôn Lưu, theo thủ quyết của Giang Trần chỉ dẫn, điên cuồng áp xuống.
Trong chốc lát, toàn bộ lôi đài, đều là kiếm quang bóng kiếm, vô số kiếm khí, như long xà bay múa, cùng thiên địa Ngũ Lôi kết hợp, Lôi Âm cuồn cuộn, sát cơ vô hạn.
Kiếm chi hải dương, Vạn Kiếm Bôn Lưu.
Tại thời khắc này, phảng phất ở giữa thiên địa, chỉ có Kiếm Thế vô cùng, bị Kiếm Thế này hoàn toàn bao khỏa, như là mười vạn Thần Binh hạ phàm, bao phủ tứ phương hư không.
Kiếm chiêu quá đẹp mắt, người bốn phía đều xem trợn mắt há hốc mồm.
Trong nội tâm đồng thời dâng lên một ý niệm đáng sợ:
– Đây là kiếm kỹ gì? Sai đáng sợ như thế?
Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm… Vạn Kiếm Bôn Lưu.
Một chiêu này, Giang Trần lĩnh ngộ hơn mấy tháng, đây thật ra là lần thứ nhất chính thức thi triển. Quá trình so với Giang Trần tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa hiệu quả cũng trên cơ bản đạt đến Giang Trần mong muốn.
Vô số kiếm khí, phảng phất tạo thành một loại ăn ý, mục tiêu chuẩn xác, toàn bộ lao tới Lưu Hương công tử.
Từ khi Lưu Hương công tử xuất đạo đến nay, cũng trải qua rất nhiều đối thủ cường đại, cũng được chứng kiến rất nhiều sát chiêu cường đại, nhưng mà không có một lần nào, lại để cho hắn tuyệt vọng như trước mắt.​
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.