• 8,280

Chương 1879: Giang Trần được đề cử (2)


Số từ: 1485
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Đúng, Đại giáo chủ ngài cũng biết Thiệu Uyên công tử?
Tỉnh Thiên Bách có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng giáo chủ đại nhân sẽ không quan tâm những tục sự kia.
Trên thực tế, mấy giáo chủ thật đúng là không quan tâm những sự tình kia. Sở dĩ các nàng biết rõ cái tên Thiệu Uyên này, đó là bởi vì ngay vừa rồi các nàng định ra sách lược, chính là muốn tìm Thiệu Uyên Đan Vương a.
Thiệu Uyên Đan Vương này, là Thanh Phượng Đan Vương cực lực đề cử. Nghe khẩu khí của Thanh Phượng Đan Vương, tựa hồ thế giới đan đạo, ngoại trừ Thiệu Uyên công tử, ai hắn cũng không phục.
Có thể làm cho loại kiệt ngao bất tuần như Thanh Phượng Đan Vương khâm phục, mấy giáo chủ của Nguyệt Thần Giáo, thật đúng là không thể coi thường.
Trước kia các nàng còn lo lắng Thiệu Uyên như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, tìm không đến hắn. Lại không nghĩ rằng, đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến toàn bộ không uổng phí công phu.
Người ta ngay ở cửa ra vào nhà của các nàng a.
- Tỉnh trưởng lão, lần này ngươi lập công lớn rồi. Nhanh đi, đi mời Thiệu Uyên Đan Vương đến.
- Đúng, nhanh mời đến. Vô luận thù lao gì, Nguyệt Thần Giáo ta đều có thể ra được. Chỉ cần có thể tìm ra vấn đề của Nguyệt Thần Bảo Thụ, hắn muốn bao nhiêu Linh Thạch, chúng ta liền cho hắn bấy nhiêu.
Tỉnh Thiên Bách trưởng lão nghe vậy, cũng thở dài một hơi. Trong nội tâm ngầm cười khổ, sớm biết như vậy, mình sớm chút nói ra tên của Thiệu Uyên công tử, sẽ không ăn một chầu khiển trách uổng phí.
Chờ Tỉnh trưởng lão đi rồi, mấy giáo chủ mới nhìn nhau, Nhị giáo chủ còn có chút khó có thể tin:
- Có phải quá trùng hợp hay không? Ta như thế nào cảm thấy có chút không chân thực a.
- Đích thật là trùng hợp. Bất quá những ngày này, Vô Song Đại Đế đích thật là ở Sương Nguyệt Thành. Thiệu công tử cùng Vô Song Đại Đế có giao tình, cùng lúc xuất hiện ở Sương Nguyệt Thành, cũng không kỳ quái a.
- Bất kể trùng hợp ra sao. Mấu chốt là hắn có thể giải quyết vấn đề của Nguyệt Thần Bảo Thụ hay không. Chỉ cần hắn có thể giải quyết vấn đề, những điều này đều không trọng yếu, không phải sao?
Đại giáo chủ giải quyết dứt khoát.
Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
- Đại giáo chủ, vậy chúng ta dùng đội hình gì nghênh đón hắn? Hay vẫn như chiêu đãi bọn người Kê Lang Đan Vương? Có phải quy cách có chút cao hay không?
- Đúng vậy a, luận danh khí, hắn là không bằng bọn người Kê Lang Đan Vương a.
Sắc mặt của Đại giáo chủ trầm xuống:
- Đã đến một bước này rồi, còn nói cái gì danh khí hay không danh khí. Danh khí của Kê Lang Đan Vương ngược lại là cao, bất quá hắn có làm được cái gì?
- Hiện tại Tỉnh Thiên Bách đã đi. Hắn nhất định sẽ nói cho Thiệu Uyên công tử chuyện nơi đây. Vạn nhất Thiệu Uyên biết rõ quy cách chúng ta tiếp đãi hắn không giống tiếp đãi bọn người Kê Lang Đan Vương. Trong nội tâm nhất định sẽ có khúc mắc. Đến lúc đó, nói không chừng ngược lại biến khéo thành vụng.
Lời nói nói đến nước này, ai cũng không thể nói cái gì nữa.
Chỉ cần giảm xuống quy cách, trong nội tâm người ta mất hứng, không chịu dùng hết toàn lực. Cái kia mời cũng vô dụng.
Tỉnh Thiên Bách rất nhanh liền đem tin tức về tới đệ nhất phân đà.
Giang Trần cũng hơi vui vẻ, nói với phụ thân Giang Phong:
- Cơ hội ở ngay lần này, tín vật của phụ thân, ta sẽ tìm cơ hội giao cho tiểu muội. Chỉ xem nàng có thể chuyển giao cho mẫu thân hay không.
Giang Phong phi thường kiên định gật đầu:
- Nàng nhất định sẽ giao, nàng là nữ nhi của ta, có một mặt chính trực của ta trong huyết mạch, nhất định sẽ chuyển giao.
Giang Trần gật đầu, hắn cũng hi vọng như thế. Hắn chỉ lo lắng, ở trong hoàn cảnh Thanh Nguyệt nhất mạch mỗi ngày tẩy não phát triển, tâm tính của tiểu muội, còn có thể bảo chứng một mảnh hồn nhiên hay không? Như phụ thân miêu tả mẫu thân, thiện lương phúc hậu và ôn hòa hào phóng?
Mang tín vật của phụ thân, Giang Trần liền đi theo Tỉnh Thiên Bách xuất phát. Một tùy tùng cũng không có mang, thậm chí ngay cả Vô Song Đại Đế cũng không có đi theo.
Người đi càng nhiều, thị phi càng nhiều.
Đi theo Tỉnh Thiên Bách, rất nhanh liền vào sơn môn của Nguyệt Thần Giáo. Đây là lần thứ hai Giang Trần đến, tâm tình lại rất khác.
Lúc này đây, vô luận như thế nào cũng phải đem tín vật giao cho mẫu thân, nghĩ cách để cho mẫu thân cùng phụ thân đoàn tụ.
Giờ khắc này, nguyện vọng mãnh liệt kia ở trong nội tâm Giang Trần hừng hực thiêu đốt. Đây là trách nhiệm làm nhi tử của hắn, cũng là tâm nguyện lớn nhất hiện tại của hắn.
Trong Nguyệt Thần cung, tam đại giáo chủ, còn có sáu gã Thánh Nữ, đều bất ngờ có mặt.
Tỉnh Thiên Bách mang theo Giang Trần, trở về Nguyệt Thần cung.
- Ba vị giáo chủ đại nhân, thuộc hạ đã dẫn Thiệu công tử tới. Thiệu công tử, mau mau bái kiến giáo chủ đại nhân nhà chúng ta.
Tỉnh Thiên Bách nhắc nhở.
Giang Trần mỉm cười, tiến lên ôm quyền, có chút thi lễ, cười nói:
- Giang hồ lãng nhân Thiệu Uyên, bái kiến mấy vị giáo chủ đại nhân, còn có chư vị Thánh Nữ.
Giang Trần điểm ấy nhãn lực vẫn phải có, tự nhiên nhìn ra được, mấy thiếu nữ tuổi nhỏ hơn một chút, nhất định là một đời Thánh Nữ mới.
Giang Trần thuận mắt nhìn lại, thoáng nhìn qua, liền tập trung vào một cô thiếu nữ chính giữa. Tuy giữa lông mày cùng phụ thân không có quá nhiều tương tự.
Nhưng mà phần khí chất kia, lại làm cho Giang Trần liếc liền nhận ra, nàng này, nhất định là tiểu muội của mình, là cốt nhục do phụ thân cùng mẫu thân sinh ra.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Giang Trần cũng hơi có chút động dung, trong mắt lộ ra một tia nhu hòa.
Thiếu nữ hắn chú ý tới, đúng là Từ Thanh Tuyền. Lúc nhìn thấy Giang Trần, ấn tượng đầu tiên của nàng, so với Kê Lang Đan Vương kia muốn tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất, người này không có loại giả bộ, tự cho là đúng kia.
Ngôn ngữ cùng cử động cũng rất bằng phẳng, không có tận lực nịnh nọt, cũng không có ra vẻ rụt rè.
Tuy lúc ánh mắt khẽ quét qua, hơi có chút vô lễ, tựa hồ ở trên người mình dừng lại nhiều hơn một ít thời gian, nhưng mà Từ Thanh Tuyền không có cảm giác được nó tục tĩu không chịu nổi.
Ngược lại, trong ánh mắt của Thiệu Uyên, vậy mà hiện lên một vòng nhu hòa. Cái này lại để cho Từ Thanh Tuyền hơi có chút ngoài ý muốn. Nam nhân bình thường gặp nàng, hoặc là ra vẻ trấn định, hoặc là nóng lòng biểu hiện, hoặc là ra vẻ lạnh lùng, hoặc là làm bộ làm tịch, thậm chí còn có chút ánh mắt lớn mật mà hèn mọn bỉ ổi.
Thế nhưng mà như người trẻ tuổi kia, nhu hòa như ánh mặt trời, đây lại là một loại ý tứ khác, để cho Từ Thanh Tuyền không hề lý do nghĩ tới mẫu thân nhìn nàng, cũng nhu hòa như vậy.
- Thiệu công tử thoạt nhìn rất trẻ a.
Đại giáo chủ thẩm đạc chốc lát, bỗng nhiên cười mở miệng nói.
- Bổn tọa nghe nói, Thiệu công tử ở trên Đan Hỏa Thành tiền thưởng lôi đài, là ra không ít danh tiếng a?
- Chưa nói tới làm náo động, chỉ là vận khí tốt một ít mà thôi. Mà những tiền bối cao nhân kia, đều lấy ta so sánh với người trẻ tuổi, mới lộ ra ta đột xuất mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.