• 8,280

Chương 2111: Dẫn cá mắc câu (1)


Số từ: 1484
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Lại có một gã Đại Đế ngữ khí bất thiện nói.
Không thể không nói, liên hệ với tán tu, đích thật là rất cố sức. Những cường giả tán tu giới này, hoàn toàn chính xác là rất mẫn cảm.
Giang Trần tùy ý nói một câu, lại bị bọn hắn giải thành mời chào.
Trong lúc nhất thời, những Đại Đế tán tu này, cả đám đều giống như mọc gai nhím, tràn đầy ý phòng bị.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Chẳng lẽ các hạ là con giun trong bụng ta, ngươi sao biết ta muốn các ngươi đi theo Khổng Tước Thánh Sơn?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Ngữ khí của người nọ lạnh lùng.
- Tự nhiên không phải, dù ta lại ngu xuẩn, cũng biết muốn mời các ngươi, phương pháp tiêu diệt từng bộ phận so với cùng một chỗ mở tiệc chiêu đãi, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Giang Trần cười ha hả nói:
- Còn nữa, ở đây có hai ba mươi vị Đại Đế, mặc dù Lưu Ly Vương Thành ta có khẩu vị lớn như vậy, cũng không có làm tốt chuẩn bị a. Có nhiều phình bụng, ăn nhiều thiếu cơm. Chân mỗ ta, còn không đến mức không biết tự lượng sức mình như thế.
Mọi người nghe Giang Trần nói như vậy, lại có chút bán tín bán nghi rồi.
Đúng vậy a, nếu như Chân thiếu chủ này thật sự muốn mời chào mọi người, tìm từng cái, hiệu quả khẳng định sẽ tốt hơn, làm gì công khai nói loại sự tình này.
Công khai nói loại sự tình này, có một người phản đối, cảm xúc của những người khác sẽ vô ý thức xuất hiện chống lại, căn bản không thích hợp mời chào.
Chẳng lẽ, Chân thiếu chủ này thật không có tầng ý tứ kia? Là mọi người hiểu lầm hắn?
Nhưng miệng tên Đại Đế kia lại rất cứng, mặc dù biết có lẽ mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn ngạnh lấy nói:
- Vậy thẻ đánh bạc ngươi nói, là cái gì?
Người ở đây đều cầm ra được, cái này để cho người đoán không ra rồi. Tuy bên trong đều là Đại Đế, nhưng mà năng lực khẳng định vẫn có phân chia cao thấp. Tài phú khẳng định chênh lệch rất nhiều.
Muốn nói mỗi người đều có thể cầm được ra, vậy cũng chỉ có Linh Thạch rồi.
Chẳng lẽ, thật sự dựa vào Linh Thạch có thể mua được Tùng Hạc Đan sao?
Giang Trần liếc nhìn người nọ, lại không có trả lời, mà ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tỉnh Trung Đại Đế:
- Huy tiền bối, Tùng Hạc Đan này của ta, không cần Linh Thạch, không cần thẻ đánh bạc khác, chỉ cần ngươi giúp ta ra tay một lần.
- Ra tay một lần?
Ánh mắt của Tỉnh Trung Đại Đế trầm tĩnh.
- Như thế nào ra tay một lần?
- Rất đơn giản, là ở thời điểm ta cần, ra tay một lần.
Giang Trần giải thích nói.
- Đối thủ là ai?
Tỉnh Trung Đại Đế tim đập thình thịch.
- Mặc kệ đối thủ là ai, chỉ nói Huy tiền bối có thể đáp ứng hay không?
Giang Trần cười hỏi.
Tỉnh Trung Đại Đế trầm ngâm nói: - Chân thiếu chủ, hẳn là ngươi muốn tuyên chiến với Đan Hỏa Thành? Nếu là như vậy, chúng ta thực khó đáp ứng ngươi rồi. Tán tu giới không tham dự thế lực tranh đấu, cũng sẽ không đánh vỡ sự cân bằng này. Lời nói không dễ nghe, dù chúng ta giúp ngươi tiêu diệt Đan Hỏa Thành. Lưu Ly Vương Thành ngươi cũng sẽ không là người thắng. Đến lúc đó, ngươi chỉ biết trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đây không phải Tỉnh Trung Đại Đế nói chuyện giật gân, mà là kết cục tất nhiên.
Sử dụng tán tu tham dự thế lực tranh đấu, tiêu diệt một phương cự đầu, cái này tất nhiên là Tu Luyện Giới kiêng kỵ nhất, tất sẽ khiến thế lực khác phản cảm, thậm chí dẫn phát khủng hoảng, vì tự bảo vệ mình, vì để tránh cho trở thành mục tiêu công kích kế tiếp, thế lực khác tất sẽ đoàn kết lại, đầu mâu nhất trí hướng về Lưu Ly Vương Thành.
Loại sự tình không có lý trí này, Giang Trần tự nhiên sẽ không làm.
Giang Trần cười nói:
- Huy tiền bối, ngươi cảm thấy Chân mỗ ta, là người không có đầu óc như vậy sao? Ta chỉ điểm Đan Hỏa Thành tuyên chiến, sẽ đường đường chính chính tuyên chiến, tuyệt sẽ không mượn tay tán tu giới. Thắng không vẻ vang, thua càng là mất mặt xấu hổ.
- Vậy ý ngươi là gì?
Tỉnh Trung Đại Đế có chút không hiểu nổi rồi.
- Ta muốn ra tay, tuyệt đối không phải đi công kích một phương thế lực nào. Thậm chí, địa phương ra tay, sẽ không vượt qua cương vực của Lưu Ly Vương Thành.
Tại cương vực của Lưu Ly Vương Thành?
Tất cả mọi người đều tim đập thình thịch. Nếu như tại cương vực của Lưu Ly Vương Thành, vậy là dễ xử lý rồi. Cho dù đối địch với người của Đan Hỏa Thành, cũng không có vấn đề gì.
Trợ giúp công kích Đan Hỏa Thành là một sự việc, trợ giúp Lưu Ly Vương Thành phòng ngự, đó là một sự việc khác.
Từ xưa đến nay, chủ động công kích là xâm lược. Mà trợ giúp phòng ngự, là phòng vệ chính đáng mà thôi. Tính chất hoàn toàn bất đồng.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Tỉnh Trung Đại Đế có chút không tin.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, Tùng Hạc Đan trong tay bắn về phía Tỉnh Trung Đại Đế. Tỉnh Trung Đại Đế khẽ giật mình, nhưng lại vô ý thức tiếp được.
- Chân thiếu chủ, ngươi đây là?
Tỉnh Trung Đại Đế có chút mộng.
- Mạch lão ca thường xuyên cùng ta đề cập Huy tiền bối, nói ngươi ở trong tán tu giới, là số ít người hắn khâm phục. Chỉ nhìn phần khâm phục này của Mạch lão ca, viên Tùng Hạc Đan kia, Huy tiền bối có tư cách có được. Xem như Chân mỗ kính trọng tiền bối, trước trả thù lao, lại bàn giao dịch, như thế nào?
Giang Trần cử động như vậy, thật ra khiến Tỉnh Trung Đại Đế có chút ngượng ngùng.
Rất nhiều người của Tán tu giới đều là như thế. Nếu ngươi để cho hắn cảm thấy khó chịu, hết thảy sự tình đều không dễ xử lý. Thế nhưng mà, nếu ngươi ra ân tình, lấy lòng hắn khắp nơi, như vậy hắn ngược lại có chút không dễ chống đỡ.
Tỉnh Trung Đại Đế này, cũng là người như vậy.
Cầm Tùng Hạc Đan, trong lúc nhất thời hắn lại cảm thấy có chút phỏng tay.
- Huy tiền bối, xin yên tâm. Nếu như đến lúc đó ngươi cảm thấy ta ra yêu cầu quá phận, có thể tùy thời buông tha giao dịch, trả lại Tùng Hạc Đan, Chân mỗ tuyệt đối sẽ không có nửa câu trách móc.
Giang Trần cũng rất sảng khoái.
Tỉnh Trung Đại Đế nghe hắn nói như vậy, cũng cảm giác nếu mình lại gượng ép sẽ có chút không thích hợp, lập tức gật đầu nói:
- Tốt, mỗi ngày đều nghe người ta khoa trương Chân thiếu chủ, trái một câu, phải một câu, đều nói Chân thiếu chủ khó lường. Lão phu hôm nay mới tin, tin đồn không uổng.
Giang Trần cười nhàn nhạt, ánh mắt lại nhìn những người khác:
- Chư vị, không dối gạt các ngươi, Tùng Hạc Đan, trong tay ta xa xa không thỏa mãn được nhu cầu của chư vị. Bất quá, nếu như chư vị lựa chọn cùng ta giao dịch. Tùng Hạc Đan này, ta sớm muộn gì cũng sẽ dâng cho mỗi người một khỏa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chư vị nguyện ý tiến hành giao dịch này, cũng tin được Chân mỗ làm người. Huy tiền bối sớm lấy được thù lao, mà chư vị có khả năng phải ra tay trước, về sau mới có thể lấy được thù lao. Hơn nữa ta vẫn không thể xác định lúc nào trả tiền.
Ngữ khí của Giang Trần bằng phẳng, cũng không quá nghiêm khắc.
Lần này, những cường giả Đế cảnh ở hiện trường, lại lâm vào do dự. Trong nội tâm có chút hâm mộ Tỉnh Trung Đại Đế được đãi ngộ đặc thù.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.