• 8,280

Chương 2194: Thu Hoạch Cực Lớn (1)


Số từ: 1477
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Hoàng Đằng đan có thể khiến các ngươi trong phạm vi Hoàng cảnh, vô điều kiện tăng lên một bậc. Nhị vị cảm thấy giá trị của khỏa đan dược này so với Tùng Hạc đan kia thế nào chứ?
- Ồ?
Lần này Vệ Lang và Lạc Thiên Thù đều không còn bình tĩnh được nữa. Hai người đang đặt mông trên ghế lập tức nhảy dựng lên, giống như trên ghế có kim châm vậy.
- Chân thiếu chủ, ngài nói, trong phạm vi Hoàng cảnh vô điều kiện tăng lên một trọng cảnh giới? Trên thế giới này còn có loại đan dược như vậy sao?
Vệ Lang ở Kiếm Điền trung vực cũng là một đại nhân vật, cường giả Hoàng cảnh thất trọng, trong Kiếm Điền trung vực tuy rằng không nói đi ngang, thế nhưng trừ những lão quái vật lánh đời ra. Quả thực không có mấy người có địa vị ngang hàng với hắn.
Thế nhưng lúc này, đại nhân vật của Kiếm Điền trung vực lại giống như tiểu hài tử ba tuổi, hết sức kích động.
Toàn thân Lạc Thiên Thù cũng run rẩy, thanh âm này thực sự giống như sấm sét, khiến cho lỗ tai hắn ông ông, trong đầu suy nghĩ rối loạn.
- Nhị vị, các ngươi nói xem giao dịch này có được hay không?
Giang Trần cười cười nói.
Vệ Lang và Lạc Thiên Thù nhìn nhau, căn bản không cần nghĩ ngợi mà cùng nói:
- Thành, đây quả thực là quá thành a. Chân thiếu chủ, người sẽ không nói đùa với chúng ta đó chứ?
Giang Trần nghiêm túc nói:
- Chuyện giao dịch không có vui đùa.
Hai người mừng rỡ, Vệ Lang đẩy Thiên Vẫn Chân thiết, nói:
- Chân thiếu chủ, từ giờ trở đi thứ này chính là của ngài.
Giang Trần cười nói:
- Nhị vị chờ một chút.
Sau đó Giang Trần chuẩn bị một chút, đi vào trong, một lát sau đi ra, tay cầm hai bình đan dược.
- Nhị vị, đây là một khỏa Tùng Hạc đan, còn có một bình đan dược khác chứa hai khỏa Hoàng Đằng đan. Các ngươi có thể kiểm tra một chút.
Lần bế quan nửa năm này, Giang Trần trừ đột phá võ đạo ra, cũng luyện chế chút đan dược, Đế Lăng đan hắn còn chưa kịp luyện chế.
Nhưng mà Hoàng Đằng đan độ khó khi luyện chế thấp hơn một chút. Hắn lại luyện chế được hai lò. Dù sao hiện tại tài liệu của hắn sung túc, cũng không sợ thất bại.
Bởi vậy luyện chế hai lò, thu hoạch quả thực không nhỏ, được hai ba mươi khỏa Hoàng Đằng đan, có thể nói là thu hoạch lớn.
Cấp bậc của Đế Lăng đan rất cao, hơn nữa Thiên Địa Lăng Vân chi kia chỉ có hai gốc, cho nên trước khi Giang Trần hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt, hắn sẽ không nóng nòng cầu thành.
Nhưng mà Hoàng Đằng đan này hiện tại Giang Trần có thể tùy tiện xuất ra vài khỏa.
Vệ Lang và Lạc Thiên Thù đều kích động không thôi, nắm lấy bình đan dược, cũng nhịn không được mà khẽ run rẩy. Bọn họ khác với cự đầu ở bát vực, đời này mặc dù gặp một ít thứ tốt, thế nhưng thứ tốt chính thức cao cấp thì bọn họ chưa từng thấy qua.
Giờ phút này thứ bọn họ nắm trong tay là đan dược đỉnh cấp. Nói không dễ nghe một chút chính là đan dược tuyệt thế mà Đan Hỏa thành không thể nào xuất ra được. Vậy làm sao bảo bọn họ có thể bình tĩnh được chứ?
Nhìn qua bộ dáng giống như nhặt được chí bảo của Lạc Thiên Thù và Vệ Lang, Giang Trần cảm thấy khó mà trách được.
Loại thứ tốt này đừng nói là người tông môn nhị phẩm trong Kiếm Điền trung vực, coi như là cự đầu tông môn nhất phẩm trong bát vực khi nhìn thấy cũng phải cúng bái, kích động.
- Chân thiếu chủ, đan dược này là của chúng ta hay sao?
Vệ Lang vẫn còn có chút không tin được.
- Tự nhiên đều là của các ngươi.
Giang Trần cười nói.
Vệ Lang vỗ đùi nói:
- Tốt, mọi người đều nói Chân thiếu chủ phúc hậu, hiện tại cuối cùng ta cũng được chứng kiến. Chân thiếu chủ quả thực khiến cho Vệ mỗ chỉ biết nói một chữ phục mà thôi.
Trước đó Giang Trần nói hắn không thực sự cần Thiên Vẫn Chân thiết nữa, trong lòng Vệ Lang còn cảm thấy ảm đạm, cảm thấy Chân thiếu chủ đang muốn hung hăng ép giá.
Thế nhưng không ngờ lại còn có thể nhận được thứ tốt phong phú như vậy, đây là chuyện vốn Vệ Lang không dám nghĩ tới.
- Chân thiếu chủ, Hoàng Đằng đan này là trực tiếp phục dụng sao? Có cấm kị hoặc là chuẩn bị gì hay không?
Lạc Thiên Thù cố nén kích động hỏi.
- Không cần, sau khi bế quan, đem trạng thái thân thể các ngươi điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, tốt nhất là sau khi tu vi cảnh giới đạt tới trạng thái đỉnh phong, sau khi phục dục có thể thuận thế đột phá, tấn thăng một cấp. Không có bất kỳ cấm kỵ nào, cũng không cần lo lắng có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Giang Trần giảng giải công hiệu vô cùng kỹ càng.
- Tốt, tốt, tốt.
Vệ Lang cung kính nói:
- Chân thiếu chủ, đời này tuy rằng Vệ mỗ chưa từng nhìn thấy quá nhiều đại nhân vật. Thế nhưng cũng đã gặp mấy người. Nếu nói thái độ làm người, những tiền bối cao nhân kia cũng không rộng rãi như Chân thiếu chủ.
Lời này của Vệ Lang cũng không phải là nghĩ một đằng làm một nẻo.
Hắn đã gặp rất nhiều cự đầu thế lực lớn, không ít người đều là loại người ăn tươi nuốt sống đối phương. Thiên Vẫn chân thiết này đừng nói là những người này không nhìn thấy hàng, cho dù biết hàng, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ đưa ra linh thạch. Số lượng linh thạch tuyệt đối không vượt quá ba ức.
Ba ức Thánh linh thạch, so với ba khỏa đan dược mà hiện tại bọn họ đạt được, vậy coi như cái rắm gì?
Một khỏa Tùng Hạc đan giá trị hơn mười ức. Còn có hai khỏa Hoàng Đằng đan này, tuy rằng bọn họ không biết giá trị Hoàng Đằng đan này bao nhiêu, thế nhưng cường giả Hoàng cảnh nếu như có năm ba ức, nhất định sẽ không chút do dự mua một khỏa Hoàng Đằng đan, chuyện này không cần phải bàn cãi.
Cho nên cũng có thể nói là, một khối Thiên Vẫn Chân thiết mà bọn họ không coi trọng trực tiếp vượt quá hai mươi ức. Chuyện này đối với tông môn nhị phẩm như bọn họ mà nói, tuyệt đối là một số tiền của phi nghĩa.
Mấu chốt nhất chính là loại đan dược này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, căn bản không phải là có linh thạch là có thể mua được.
Giang Trần ngồi tại chỗ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ. Nhìn bộ dáng kích động của Vệ Lang và Lạc Thiên Thù, hắn cũng không có quấy rầy nhã hứng của bọn họ.
Một lát sau hai người này mới phát hiện ra mình có chút thất thố.
- Khục khục, Chân thiếu chủ, để cho ngài chê cười rồi. Người ở nơi xa xôi, kiến thức hạn hẹn, nhìn thấy đan dược chí bảo như vậy nhất thời có chút thất thố.
Vệ Lang rất biết nói chuyện, chẳng những giải vây cho mình, mà còn thuận tiện vuốt mông ngựa Giang Trần.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí bỗng nhiên biến đổi, nói:
- Nhị vị, giao dịch đã định, chúng ta thuận tiện tâm sự một chút được không?
Vệ Lang vội vàng gật đầu:
- Chỉ mong có vậy. Không dám lơ là. Có thể nghe Chân thiếu chủ chỉ đạo một phen, cũng là phúc phận của đám người dưới chúng ta a.
Lạc Thiên Thù cũng gật đầun ói.
Tông chủ một tông và trưởng lão một tông này thoạt nhìn quyết tâm ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Trần, ra vẻ yếu thế.
- Nhị vị tới từ Kiềm Điền trung vực, nhớ năm đó bổn thiếu chủ cũng đi qua Kiếm Điền trung vực a.
Giang Trần lạnh nhạt cười nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.