• 8,280

Chương 2892: Đánh võ mồm (2)


Số từ: 1497
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Hạ Hầu Anh cười hì hì nói:
- Ca ca à, huynh có cảm giác nguy cơ hay không vậy? Theo muội thấy nữ tử Yến gia kia tự do thời gian dài như vậy. Qua mấy ngày nữa triệu hồi nàng tới Hạ Hầu gia tộc đi. Bằng không mà nói, người ta làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, đến lúc đó...&- Câm miệng.
Hạ Hầu Tông biết rõ Hạ Hầu Anh muốn nói gì, cho dù là thân muội muội của hắn thì loại chuyện này Hạ Hầu Tông cũng không cho phép nàng nói tiếp.
Chuyện này đối với Hạ Hầu Tông hắn mà nói tuyệt đối là một loại khinh nhờn lớn lao.
Hạ Hầu Anh thè lưỡi, cũng không có tiếp tục nói nữa, nàng biết rõ lửa giận của ca ca đã bị chọc giận. bất kể là Yến Thanh Hoàng hay là tiểu tử Thiệu Uyên kia. Đều chờ xui xẻo tới đi.
Những chuyện nhỏ xen vào giữa này cũng không có ảnh hưởng tới thịnh hội.
Khi Tam đại thánh chủ xuất hiện, khách mời khắp nơi đều nhao nhao đứng lên.
Đại thánh chủ cười nói:
- Hôm nay khách quý chật nhà, khiến cho Vĩnh Hằng thánh địa cảm thấy vẻ vang a. Lần thịnh hội này, cự đầu đan đạo Vạn Uyên đảo cơ hồ tề tụ. Bổn tọa trừ thịnh tình khoản đãi ra thì cũng chỉ có thể tận lực tranh thủ, làm cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ mà thôi.
- Được rồi, chư vị, mời ngồi a. Chiêu đãi có chỗ nào không được chu toàn, kính mong chư vị thông cảm nhiều hơn. Về phần lần thịnh hội này, nội dung là lĩnh vực đan đạo, bổn tọa cũng không có ý định can thiệp. Vẫn giao cho Tử Xa Mân trưởng lão tới chủ trì đi.
Đại thánh chủ lời ít mà ý nhiều, tùy tiện nói vài câu liền đem mọi chuyện giao cho Tử Xa Mân.
Tử Xa Mân vì lần thịnh hội này có thể nói đã chuẩn bị sung túc.
Hắn ở trên lĩnh vực đan đạo của thập đại thần quốc địa vị cũng không cao. Nhưng mà lần này lào ở địa bàn của mình, hơn nữa có người trẻ tuổi Thiệu Uyên kia làm hậu thuẫn cho hắn, cũng khiến cho lực lượng của Tử Xa Mân trở nên sung túc hơn rất nhiều.
Hắng giọng, Tử Xa Mân cất cao giọng nói:
- Tin rằng đoạn thời gian trước tất cả thế lực lớn cũng nhìn thấy Thái Nhất bổ thiên đan, cho dù không thấy cũng có nghe thấy. Lần thịnh hội này là vì Thái Nhất bổ thiên đan hiện thế mà tổ chức ra, mời chư vị tới đây cũng là vì muốn cùng chư vị chia sẻ sự vui sướng này, cùng nhau hoang nghênh thời khắc vui mừng này.
Tài ăn nói của Tử Xa Mân vẫn không tệ.
Vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt, ngay cả Giang Trần cũng bội phục tài ăn nói của Tử Xa Mân.
- Nội tình đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta gần đây không phải nằm trong top đầu của thập đại thần quốc, nhưng mà tin rằng sau khi Thái Nhất bổ thiên đan xuất hiện, đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta sẽ trở thành một phương lực lượng không thể bỏ qua. Tin tưởng rằng trình độ đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa ta được đề cao, đối với trình độ đan đạo tổng thể của Vạn Uyên đảo cũng có tác dụng xúc tiến cực lớn. Chỉ có xúc tiến lẫn nhau, trình độ đan đạo của Vạn Uyên đảo mới có thể không ngừng tiến bộ, chư vị đồng liêu thấy có đúng hay không?
Phía dưới truyền tới tiếng hưởng ứng kịch liệt.
Đương nhiên, hưởng ứng kịch liệt đại đa số là tới từ những thế lực trong nội bộ Vĩnh Hằng thánh địa, còn có một bộ phận thế lực có quan hệ không tệ với Vĩnh Hằng thánh địa.
Về phần những thế lực vốn bình thường, bọn họ chỉ cười cười tượng trưng, đối với lời nói hùng hồn của Tử Xa Mân cũng không quá để ý.
Có người bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tử Xa trưởng lão đúng không? Tên tuổi của ngươi lão phu lần đầu tiên nghe nói, không biết ngươi và Tử Mục trưởng lão năm đó xưng hô thế nào?
Ngữ khí của người này có chút ngạo mạn, là một lão tổ đan đạo tới từ Niết Bàn thần quốc, râu tóc bạc trắng, nhìn qua giống như là tuổi già sức yếu vậy.
Lời nói này kỳ thực rất là vô lễ.
Tử Xa Mân cười nhạt một tiếng:
- Tử Mục trưởng lão là người ta luôn kính nể trong thánh địa.
- Ha ha, nói như vậy không có quan hệ huyết thống với ngươi sao?
Không biết Tử Xa trưởng lão ngươi nhận được mấy phần chân truyền của Tử Mục trưởng lão?
Vấn đề này vô cùng sắc bén, hơn nữa phương thức hỏi vấn đề này cũng rất vô lễ.
Nhưng mà những lão gia hỏa này đều là cự đầu giới đan đạo, hết lần này tới lần khác lại có chút cậy già lên mặt.
Trong lúc Tử Xa Mân đang khó xử thì Giang Trần bên người lại lạnh nhạt nói:
- Tử Xa trưởng lão đã nói rất rõ, Tử Mục trưởng lão chỉ là danh nhân thánh địa, chỉ là đồng môn với Tử Xa trưởng lão, cũng không có quan hệ sư thừa. Các hạ là cố ý giả bộ hồ đồ? Hay là đầu óc bản thân không đủ? Một chút chuyện như vậy cũng không có nghĩ ra được?
Tử Xa Mân làm nhiều chuyện vì Giang Trần như vậy, lúc này tự nhiên Giang Trần phải đi ra trợ trận.
Dù sao Giang Trần biết rõ hôm nay nhất định phải đắc tội với một ít người, hắn cũng không sợ đắc tội với người ta.
Quả nhiên hắn vừa mới nói ra, tên lão tổ của Niết Bàn thần quốc kia nổi giận lôi đình, nói:
- Tiểu tử nhà ngươi miệng còn hôi sữa, hiểu cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa hay không? Ngươi có tư cách gì đứng ra nói chuyện?
- Cấp bậc lễ nghĩ là tương đối, ngươi tới làm khách, cậy già lên mặt, hỏi vấn đề không có trình độ như vậy, sao có thể khiến người khác tôn trọng ngươi được chứ? Tư cách? Ngươi trừ tóc trắng một chút, râu ria dài một chút thì có tư cách gì chứ?
Ngữ khí Giang Trần sắc bén không thôi.
Giang Trần xem xét thời thế, âm thầm quan sát một chút, phát hiện ra lão nhân này dường như là bằng hữu tri kỷ với mấy cự đầu đan đạo của Bách Hoa thần quốc.
Có thể nhìn ra được hai nhóm người này có lẽ đã tạm thời trở thành minh hữu.
Quả nhiên bên Bách Hoa thần quốc đã có người quái khí cười rộ lên:
- Đầu năm nay quả thực có nhiều chuyện kỳ quái. Lúc trước Tử Mục trưởng lão tuy rằng tính khí táo bạo một chút, nhưng dầu gì cũng là một quân tử lễ độ nho nhã. Sao người trẻ tuổi đời sau lại không bằng đời trước như vậy a.
Người nói lời này là một gã trung niên bên người Thạch Huyền. Có lẽ là truyền nhân Thạch Huyền, hoặc là tùy tùng của hắn.
Người này âm dương quái khí nói như vậy, lại làm cho bầu không khí ở hiện trường thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị.
Tam đại thánh chủ vẻ mặt thản nhiên, dường như quyết tâm không can thiệp vào lần thịnh hội đan đạo này. Hơn nữa bọn họ cũng biết, lần thịnh hội đan đạo này vĩnh viễn không thiếu đánh võ mồm. Đến cuối cùng nhất định cho dù là ai cũng không thể chiến thắng bằng mồm mép.
Muốn phân ra cao thấp, còn phải dựa vào thủ đoạn đan đạo.
Hiện tại bất quá chỉ là màn dạo đầu, loại đấu mồm mép này này tự nhiên Tam đại thánh chủ không quá để ý.
Ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, nhìn người trung niên của Bách Hoa thần quốc kia.
- Bách Hoa thánh địa của các ngươi mới là một đời không bằng một đời.
Giang Trần bỗng nhiên cười nói.
- Đó là đương nhiên, ở thế giới đan đạo này, Bách Hoa thánh địa chúng ta vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, phát triển không ngừng, lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.