• 8,280

Chương 378: Trảm Luật Vô Kỵ 1


Số từ: 1508
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvandan.vn
Chương 378 Trảm Luật Vô Kỵ 1
- Thì tính sao?
Huyết Tam hừ lạnh, trong đầu lại phi tốc tính toán.
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy ta xuất hiện ở chỗ này, là vì sao?
Huyết Tam cười lạnh:
- Hẳn là ngươi cảm thấy, ngươi đơn thương độc mã, là có thể bắt mấy người chúng ta?
Khóe miệng Giang Trần tràn ra một nụ cười nhạt, sắc mặt trầm xuống:
- Sai rồi, ta tới nơi này, không phải vì bắt các ngươi, mà là đến tiễn các ngươi lên đường.
Luật Vô Kỵ kêu to:
- Huyết Tam, đây là một cơ hội. Chỉ cần bắt Giang Trần, sẽ có chỗ trống chuyển cơ.
Không thể không nói, Luật Vô Kỵ này có chút nhanh trí. Hắn nói, cùng suy nghĩ trong nội tâm Huyết Tam nhất trí.
Sắc mặt Huyết Tam phát lạnh, ra hiệu, bốn gã thuộc hạ khác ăn ý tản ra, làm thành một độ cong hình quạt, vây quanh Giang Trần.
- Huyết Tam, ngươi biết ngươi sai ở địa phương nào không?
Giang Trần bị vây, lại phảng phất vây quanh ở trước mặt hắn chỉ là mấy cây gỗ, không hề sợ hãi.
- Giang Trần, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới. Ta sai ở địa phương nào không trọng yếu, ngươi sai, là tự mình đưa tới cửa.
Huyết Tam vây quanh Giang Trần, trong nội tâm đại định.
Mặc dù Giang Trần này có âm mưu gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, kia cũng là phù vân, Huyết Tam không tin, ở xung quanh mật thất, địa phương hẹp hòi như thế, Giang Trần còn có bẩy rập.
Dù có thiên quân vạn mã, vậy cũng xông không đến.
- Ha ha, Huyết Tam, xem ra, ta vẫn là đánh giá cao ngươi. Ngươi sai ở chỗ, biết rất rõ Luật Vô Kỵ là phế vật, thời khắc mấu chốt, lại vẫn nghe hắn. Vì sao ta tìm được nơi đây? Vì sao thiên quân vạn mã vây quanh nơi đây?
- Vì cái gì?
Huyết Tam cười ha ha.
- Vì cái gì đã không trọng yếu. Quan trọng là, ngươi rơi xuống trong tay Huyết Tam ta, hết thảy tính toán của ngươi, đều là phí công.
Giang Trần thở dài:
- Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Luật Vô Kỵ này, chính là đồng đội như heo của các ngươi. Huyết Tam, kiếp sau đầu thai phải nhớ kỹ, đi tìm người thông minh hợp tác.
Thoại âm rơi xuống, sàn nhà dưới chân Huyết Tam đột nhiên chấn động, ầm vang một tiếng, một đạo kim sắc từ dưới đất lao lên, trực tiếp nhào tới trên cổ Huyết Tam, cắn xuống.
Biến cố bất thình lình, dùng tu vi Địa Linh cảnh của Huyết Tam, cũng không kịp phản ứng.
Két sát…
Trên cổ Huyết Tam truyền ra thanh âm đứt gãy, máy chảy như rót chảy ra, đôi mắt như cá chết trợn tròn.
Hai tay bắt loạn hư không, muốn thoát khỏi bóng dáng Kim sắc trên người, nhưng lại giãy dụa phí công.
Biến cố như thế, làm cho bốn gã thuộc hạ của Huyết Tam choáng váng, lúc phản ứng kịp, muốn nhào lên cứu Huyết Tam.
Huyết Tam dùng hết lực lượng toàn thân, hai tay gắt gao ôm lấy bóng dáng Kim sắc, dùng hết toàn lực quát:
- Chạy mau, chạy mau.
Huyết Tam gần như tuyệt vọng, biết rõ bị cắn trúng chỗ hiểm, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cũng biết Linh thú cắn hắn kia, thực lực so với Huyết Tam hắn mạnh hơn một mảng lớn, đừng nói là đánh lén, dù chính diện đối kháng, Huyết Tam hắn cũng đánh không lại.
Cho nên, giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm, liều chết ôm lấy Linh thú này, yểm hộ đồng bạn đào tẩu.
- Chạy mau, đừng để ta chết không nhắm mắt.
Mặt mũi Huyết Tam tràn đầy dữ tợn, giống như tên điên.
Bốn gã thuộc hạ liếc nhau, biết rõ Huyết Tam là liều chết yểm hộ bọn hắn ly khai, không hề do dự, quay đầu hướng ra ngoài phóng đi.
Tuy bên ngoài có thiên quân vạn mã vây quanh, nhưng giờ khắc này, mật thất so với bên ngoài càng kinh khủng hơn.
Toàn thân Luật Vô Kỵ run rẩy, trong mắt toát ra ý sợ hãi vô tận. Nhìn qua Giang Trần, bước chân lén lút muốn đi ra phía ngoài.
Khóe miệng Giang Trần mỉm cười, đối với Luật Vô Kỵ mờ ám lại hờ hững.
Luật Vô Kỵ thấy Giang Trần không để ý đến hắn, trong nội tâm mừng thầm, rút chân phóng ra bên ngoài. Chỉ là, vừa xông ra bên ngoài, sắc mặt của hắn liền tái rồi.
Giờ phút này, bên ngoài rậm rạp chằng chịt, chí ít có mấy vạn Long Nha vệ, đem bốn phía bao bọc vây quanh.
Mà Điền Thiệu hắn thống hận nhất, trên mặt treo mỉm cười trào phúng, nhìn Luật Vô Kỵ chật vật không chịu nổi.
- Luật Vô Kỵ, không tìm đường chết, sẽ không chết a. Ngươi cấu kết kẻ thù bên ngoài, nguy hại an toàn cho Thiên Quế Vương Quốc, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Điền Thiệu lạnh lùng hỏi.
Luật Vô Kỵ mặt xám như tro, vẫn chối cải:
- Điền Thiệu, ngươi không nên ngậm máu phun người. Ta đúng lúc tuần tra đến đây, vừa vặn muốn tra những nhân sĩ khả nghi này, ngươi...
- Ha ha ha, Luật Vô Kỵ, sự đáo lâm đầu, ngươi còn muốn nói xạo. Những lời này, hi vọng ngươi có thể thuyết phục quốc quân bệ hạ cùng Diệp thái phó a.
Trong ánh mắt Điền Thiệu, tràn đầy xem thường, nhìn qua Luật Vô Kỵ, tựa như nhìn người chết.
Luật Vô Kỵ biết, lúc này nếu như thua khí thế, vậy hết thảy cũng xong rồi. Dù bị bắt đi, cũng phải ngoan cố chống lại đến cùng.
Chỉ cần liều chết không thừa nhận, có cậu xuất mã, việc này chưa hẳn không có chỗ trống cứu vãn.
- Điền Thiệu, ngươi đây là vu oan hãm hại, ta muốn đi chỗ tổng quản tố cáo ngươi.
Điền Thiệu ung dung cười nói:
- Bị cắn ngược một cái, đau đến tận xương a. Luật Vô Kỵ, ta biết rõ ngươi muốn vùng vẫy giãy chết, ta có thể minh xác nói cho ngươi biết, ta cần vu oan hãm hại ngươi? Chẳng lẽ người Truy Mệnh Ám Môn là ta mời đến? Chẳng lẽ ngươi đến nơi đây, ta là lừa ngươi tới sao? Chẳng lẽ thương tích trên người Tiết Đồng, là ta làm hay sao? Luật Vô Kỵ, ăn cây táo, rào cây sung, quốc pháp khó dung. Lúc này đây, coi như ngươi có thiên đại chỗ dựa, cũng đừng nghĩ thoát tội.
Luật Vô Kỵ kêu lên:
- Điền Thiệu, ngươi là đô thống Long Nha vệ, ta cũng là đô thống Long Nha vệ, ngươi không có tư cách ở trước mặt ta khoa tay múa chân, các ngươi đều tránh ra cho ta, ta muốn đi gặp tổng quản, ta có oan tình.
Luật Vô Kỵ biết, bây giờ cùng Điền Thiệu đấu mồm mép, là không có chút ý nghĩa. Hiện tại hi vọng duy nhất, là tranh thủ thời gian đi gặp cậu, cùng lão nhân gia ông ta thương nghị đối sách.
Sắc mặt Điền Thiệu phát lạnh, cười lạnh nói:
- Tránh? Luật Vô Kỵ, ngươi quá ngây thơ rồi, ta vâng lệnh Thái tử, đuổi bắt trọng phạm. Ngươi cung cấp tiện lợi, cấu kết trọng phạm, cùng trọng phạm đồng tội, bắt Luật Vô Kỵ lại cho ta, nếu như phản kháng, giết chết bất luận tội.
Luật Vô Kỵ thấy Điền Thiệu cường ngạnh, trong nội tâm cũng hơi có chút bối rối, nhưng hắn biết, lúc này tuyệt đối không thể nhuyễn, nếu nhuyễn, đó là một con đường chết.
Sắc mặt trầm xuống, quát:
- Ta nhìn ngươi ai dám động, ta là cháu ngoại trai của Dương phó tổng quản, như là con trai ruột của hắn. Các ngươi ai đụng đến ta, là gây khó dễ cho Dương tổng quản.
Không thể không nói, Dương Chiêu ở trong Long Nha vệ, vẫn là rất có uy tín. Luật Vô Kỵ la hét như vậy, khí thế của Long Nha vệ đúng là có chút trấn trụ.
Đột nhiên.
Sau lưng Luật Vô Kỵ truyền đến một thanh âm đạm mạc:
- Dương phó tổng quản? Rất giỏi sao? Ta động tới ngươi rồi, tính sao a?
Thoại âm rơi xuống, một thân ảnh từ trong bắn ra, một cước đá vào trên mông đít Luật Vô Kỵ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.