• 8,280

Chương 62: Ngự Tiền Cáo Trạng 2


Số từ: 1516
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvandan.vn
Chương 62 Ngự tiền cáo trạng 2
Vị này rõ ràng cho thấy là phe vương thất, đứng ra giải vây cho Đông Phương Lộc.
- Đúng, thần cũng có ý này. Hôm nay nói đến nói đi, đều là lời từ một phía của bọn hắn. Thần cho rằng, nên để cho bọn hắn đem lời nói hết, sau đó chúng ta phân biệt thoáng một phát.
Đây là triều thần cùng Giang gia giao hảo.
Đông Phương Lộc trầm tư một lát, gật gật đầu:
- Đã như vầy, Đỗ khanh, ngươi nói trước đi.
Đỗ Như Hải gật gật đầu:
- Tốt, vậy thì cho lão thần nói trước. Giang gia này ở trước ba hạng khảo hạch trụ cột, từng trước sau hai lần tìm lão thần. Lần thứ nhất, đưa cho lão thần sáu mươi vạn lượng bạc, lão thần thân mang hoàng ân, trách nhiệm trọng đại, há có thể ăn hối lộ trái pháp luật? Liền tại chỗ lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Giang Phong yêu cầu. Sau đó đem sáu mươi vạn lượng này nộp lên cho quốc khố.
- Lần thứ hai, Giang Phong phụ tử này, lại hẹn lão thần đến quý phủ bọn hắn, mềm cứng không thành, Giang Trần này càng công nhiên uy hiếp lão thần, nói lão thần sớm muộn gì cũng phải hối hận.
- Lão thần thiết cốt boong boong, vì bệ hạ làm việc, không thẹn với lương tâm, há lại sợ Giang gia phụ tử uy hiếp? Chỉ là, ai từng nghĩ đến, Giang gia phụ tử này, vậy mà thật sự phát rồ như thế. Khảo hạch không qua, vậy mà đại náo hội trường, thậm chí ra tay ẩu đả lão thần! Bệ hạ, khảo hạch Tiềm Long thi hội này, nhiều khâu như vậy, đều có người phụ trách xử lý. Hơn nữa những người phụ trách chấm bài thi kia, cũng có thể chứng minh, Giang Trần giao cho bọn họ bài thi, là rắm chó không kêu, lạc đề rất xa. Như thế, lão thần há có thể làm việc thiên tư, phá hư quy tắc công chính của Tiềm Long hội thử? Phá hư tổ tông định ra pháp luật?
Đỗ Như Hải nói đường đường chính chính, khí cũng không thở gấp thoáng một phát, dạng như vậy, rõ ràng tựa như một Bao Công thiết diện vô tư thiết.
Không thể không nói, tài ăn nói của hắn rất tốt, trải qua hắn nói ra như vậy, rất nhiều triều thần trung lập đều cảm thấy, Giang gia này chỉ sợ thật không trong trắng.
Đông Phương Lộc cũng hiểu được việc này có chút đau đầu, nhìn về phía Giang Trần.
- Bệ hạ, hạ thần đi vào Kim Loan điện, cũng không phải muốn cùng Đỗ Như Hải này so khẩu tài. Hắn làm quan vài thập niên, khẩu tài quan trường, đã sớm rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh. Mặc dù là rơm rạ, hắn cũng có thể nói thành vàng.
- Sáu mươi vạn lượng Bạch Ngân, là xác thực. Bất quá tuyệt không phải phụ thân ta yêu cầu hắn ăn gian cho qua, mà là người này đến Giang Hãn Hầu phủ, ám chỉ Giang gia ta có thể xuất tiền mua bình an. Nếu không có sáu mươi vạn lượng, hắn liền ở trong khảo hạch trụ cột đè chết Giang Trần ta.
- Tiền, hắn thu. Nhưng mà về sau, Đỗ Như Hải này lại bị chút thế lực áp bách, lần nữa đi vào Giang gia ta, tỏ vẻ hắn tiền thu, nhưng mà trụ cột khảo hạch vẫn sẽ gạt ta. Ta không nhịn được oán khí, cùng hắn tranh chấp vài câu, nói hắn lấy tiền không làm việc, đây cũng là thật.
- Sáu mươi vạn lượng, nếu như có thể mua bình an, Giang gia chúng ta dù không coi tiền như rác, cũng có thể làm. Cùng lắm thì trở về lãnh địa, siết chặt dây lưng qua vài năm khổ. Thế nhưng mà, vạn lần không nghĩ tới, Đỗ Như Hải này thân phụ hoàng ân, vậy mà bị một ít thế lực uy hiếp, không nhìn luật pháp tổ tông, công nhiên phá hư quy tắc Tiềm Long thi hội, dùng kế đánh tráo, đổi bài thi của ta! Ở đây đều là đại nhân vật của Vương Quốc, Giang Trần ta thử hỏi một câu, hai hạng trước khảo hạch trụ cột, ta đều có thể thông qua, hạng thứ ba chỉ là lý luận khảo hạch, học dựa vào bằng cách nhớ, ngược lại không thông qua được? Cái này phù hợp lẽ thường sao?
- Cái gì? Đổi bài thi?
- Cái này, Đỗ Như Hải to gan như vậy?
- Tiềm Long thi hội, thiên cổ đến nay không người dám ở chỗ này gian lận, Giang gia này, không phải là vu cáo chứ?
- Giang Trần nói cũng có đạo lý. Hạng thứ ba khảo hạch, hoàn toàn dựa vào học bằng cách nhớ, coi như là hài tử bảy tám tuổi, tìm chút thời giờ cũng có thể thông qua!
Triều thần nghị luận nhao nhao, bọn hắn cũng không biết đâu là thực, đâu là giả.
Nếu như từ danh tiếng ngày thường đến xem, Giang Hãn Hầu Giang Phong, xác thực là một nam tử thiết cốt boong boong.
Mà Đỗ Như Hải này, thì có chút tham lam, thời điểm làm quan, móng tay dài, miệng rộng ăn tứ phương, ở vương đô cũng có nghe thấy.
Đông Phương Lộc sờ lên trán, nhìn ra ngoài điện, hắn thực hi vọng lúc này Câu Ngọc công chúa có thể hiện thân, có khả năng giúp đỡ hắn phán đoán thoáng một phát.
Chỉ là, Câu Ngọc cho tới bây giờ, còn không hiện thân, đang bề bộn cái gì chứ?
Đỗ Như Hải nhảy lên quát:
- Giang Trần, ngươi ngậm máu phun người. Nói cho ngươi biết, đây là Kim Loan điện, nói chuyện phải có chứng cớ. Nếu không có chứng cớ, lão phu có thể cáo ngươi tội phỉ báng đại thần.
- Chứng cớ?
Giang Trần lạnh lùng cười cười.
- Ta chỉ hỏi một câu, Đỗ Như Hải, ngươi nói giải bài thi của ta rắm chó không kêu, đáp lung ta lung tung. Như vậy, chúng ta ở trên Kim Loan điện, đánh cuộc một keo. Ngươi gọi những người phụ trách chấm bài thi kia tới, ta ở hiện trường đáp lại một lần cho bọn hắn. Nhìn xem giải bài thi của ta, phải chăng đúng như ngươi nói không chịu nổi như vậy!
- Lại đáp một lần?
Đỗ Như Hải chống nạnh mà cười.
- Giang Trần, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tổ tông định ra quy củ, cho tới bây giờ sẽ không có sửa đổi qua. Dựa vào cái gì bởi vì ngươi mà sửa?
- Đỗ Như Hải, ngươi chột dạ, cho nên ngươi cực lực phản đối a.
Lúc này, tất cả người phụ trách cùng với bài thi của Giang Trần, cũng đã đưa lên cho Đông Phương Lộc.
Đông Phương Lộc nhìn một chút, khẽ thở dài:
- Giang Trần, trên bài thi này, có tên của ngươi. Mà lạc khoản này, cũng cùng ngươi không khác biệt. Ngươi muốn chứng minh trong sạch, còn cần có thêm chứng cớ nữa.
Giang Trần hồn nhiên không sợ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua bốn người phụ trách kia:
- Bệ hạ, chuyện cho tới bây giờ, muốn hạ thần đi tìm chứng cớ, là không dễ. Bất quá, những nội dung trong cuộc thi kia, hạ thần lại đều nhớ rõ, mà đáp án của ta, cũng đều nhớ rõ tinh tường. Hạ thần khẩn cầu bệ hạ cho ta một cơ hội, để cho ta đem đáp án sao chép một lần. Như thế, dù tính toán trận này Giang gia ta thua, ném đi Chư Hầu Lệnh kia, Giang Trần ta cũng thua phục!
- Được, truyền văn phòng tứ bảo!
Đông Phương Lộc lập tức cho phép.
- Bệ hạ, như thế, chẳng lẽ không phải vi phạm tổ chế?
- Bệ hạ thận trọng, tổ tông chi pháp, há có thể khinh nhờn?
Đông Phương Lộc cười nhạt một tiếng:
- Chư khanh gia không cần lo ngại. Trẫm chỉ muốn nhìn đáp án chính xác của Giang Trần một chút. Lại không nói đáp án của hắn chính xác, liền cho phép hắn thông qua. Cử động lần này chỉ là dễ dàng cho xử án, mà không phải khảo hạch một lần nữa. Song phương đều là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm không dám làm việc qua loa.
Văn phòng tứ bảo rất nhanh liền chuẩn bị xong, Giang Trần thoải mái tiến lên, vẻ mặt trấn định tự nhiên, bắt đầu ghi.
Nhưng không khí hiện trường, lại lâm vào một loại lo lắng cổ quái.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.