• 1,919

CHƯƠNG 43: ĐỘI QUÂN VIỄN CHINH


Số từ: 3661
Nguồn: Isach
Dịch giả: Hồng Vân
NXB Văn Học
Khi con thuyền tròng trành trôi trên mặt nước dưới làn mưa thì cũng là lúc một phần lực lượng của Hoắc Hương cùng đi theo con thuyền. Hắn sẽ không thể xuất hiện một cách công khai và trở nên hoàn toàn rối trí nếu Cây Phỉ và người của chú chuồn qua đám cây cối. Cho đến tận thời khắc đó, hắn vẫn luôn xuất đầu lộ diện một cách bất ngờ mạnh mẽ, xứng đáng là một kẻ thù đáng gờm. Bọn thuộc hạ của hắn đã mất hết tinh thần trước sự tấn công đột ngột của Kehaar. Hắn thì không. Ngược lại là đằng khác, vẫn tiếp tục cuộc truy quét bất chấp Kehaar và đã thực sự tiến hành kế hoạch chặn đường rút của bọn đào tẩu. Khôn ngoan và có tài xoay chuyển tình thế trong hoàn cảnh khó khăn, suýt chút nữa hắn đã thành công trong việc đả thương chú chim lớn khi chú nhảy vào hắn từ lùm cây gần cái cầu gỗ. Và khi hắn dồn đối phương vào một góc hẹp nơi Kehaar không thể làm gì nhiều để giúp đỡ chúng, thì bọn lang thang kia bất ngờ chứng tỏ chúng còn cao cơ hơn hắn một nước, để hắn lại trên bờ, hoang mang không biết nên hiểu thế nào về những điều đang diễn ra. Hắn đã nghe lỏm được một từ - tharn - từ miệng một trong những sĩ quan của hắn nói với đứa khác khi chúng lội mưa quay về Efrafa. Thlayli, Blackavar và những thỏ cái ở Đội Dấu Gần Chân Sau đã biến mất. Hắn đã phải cố hết sức ngăn chúng lại và thất bại của hắn lồ lộ giữa ban ngày.
Gần như suốt đêm hôm ấy Hoắc Hương thức trắng, cân nhắc xem điều tốt nhất mà hắn có thể làm là gì. Ngày hôm sau, hắn triệu tập một cuộc họp ở Hội đồng. Hắn chỉ ra rằng chẳng ích gì khi cử một đội truy tìm dọc theo bờ sông đề tìm kiếm Thlayli trừ phi bọn chúng đủ mạnh để đánh bại đối thủ khi phát hiện ra nó. Điều này có nghĩa là cần đến vài sĩ quan và một số Cốt Cán. Mà như vậy sẽ làm nảy sinh nhiều nguy cơ ở nhà trong khi các trụ cột đi vắng. Biết đâu trong cảnh giậu đổ bìm leo lại không có một cuộc đào tẩu khác. Điều kỳ lạ là chúng không thể tìm được Thlayli bởi vì tất cả biến đi không để lại dấu vết gì và họ không biết đường nào mà tìm. Nếu không thể tìm thấy tên đó, trông chúng chẳng khác nào những tên đại ngốc khi trở về.
"Thực ra thì chúng ta bây giờ đã là lũ ngốc rồi." Hoắc Hương nói "Không có gì nhầm lẫn về điều đó cả. Cỏ Roi Ngựa sẽ thuật lại cho quý vị nghe thiên hạ họ xì xào bàn tán những gì - rằng Thạch Trúc bị con chim trắng rượt đuổi phải trốn chui trốn nhủi vào một rãnh nước, còn Thlayli thì gọi được cả sấm sét trên trời giáng xuống và rằng Thần Mặt trời biết cả những chuyện xảy ra."
"Điều tốt nhất là," lão thỏ già Hoa Giọt Tuyết thủng thẳng nói "chúng ta càng ít nói về chuyện này bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Cứ để chuyện này qua đi. Chúng có trí nhớ ngắn lắm."
"Có một điều mà ta nghĩ đáng phải làm." Hoắc Hương tiếp tục "Ta biết có một nơi mà chúng ta có thể tìm được Thlayli và đồng bọn của hắn, chỉ có điều đã không có ai nhận ra vào lúc ấy. Đó là khi Cẩm Quỳ cùng đội tuần tra của cậu ấy bám theo chúng, ngay trước lúc cậu ấy bị chết trong tay con cáo. Có một cái gì đó mách bảo ta rằng, nếu đó là nơi chúng đã từng ở một lần, chúng sẽ lại đến đó, chẳng chóng thì chầy."
"Nhưng chúng ta khó có thể chường mặt ra với số lượng đông đảo đủ để đấu lại chúng, thưa ngài," Cúc Bạc nói "điều đó có nghĩa là phải đào hang và sống ở đó một thời gian."
"Ta đồng ý với cậu." Hoắc Hương trả lời "Một đội tuần tra sẽ cắm lại đó cho đến khi có chỉ thị khác. Họ sẽ phải đào hang và sống tạm ở đó. Cứ hai ngày lại có một đội khác đổi phiên. Nếu Thlayli đến, hắn sẽ lọt vào tầm quan sát và sẽ bị theo dõi một cách bí mật. Một khi biết rõ hắn mang những con thỏ cái đi đâu, chúng ta sẽ có khả năng đánh bại hắn. Và ta cũng xin nói với mọi người điều này." hắn ngừng lại một chút nhìn khắp lượt Hội đồng với đôi mắt to màu xanh nhạt. "Nếu chúng ta tìm thấy hắn ở đâu, ta sẽ sẵn sàng lãnh chịu phần khó chơi nhất. Ta đã bảo với Thlayli là ta sẽ tự tay giết hắn. Hắn có thể quên điều này nhưng ta thì không."
Hoắc Hương đích thân dẫn đội tuần tra đầu tiên, mang Cúc Bạc đi theo để nó chỉ chỗ mà Cẩm Quỳ đã phát hiện được dấu vết của bọn thỏ lạ tiến về phía Nam. Cả bọn đào hang giữa những bụi rậm dọc theo bìa rừng Thắt lưng Caesar và nằm phục ở đấy chờ đợi. Sau hai ngày, hy vọng vơi đi ít nhiều. Cỏ Roi Ngựa thay phiên gác cho Hoắc Hương. Hai ngày sau tới phiên Thạch Trúc. Đến thời điểm ấy thì đã dấy lên những lời xì xào giữa các sĩ quan trong hàng ngũ Cốt Cán rằng Thống soái Hoắc Hương đã mắc kẹt trong nỗi ám ảnh của mình. Phải tìm ra một cách nào đó để khiến ông ta từ bỏ ám ảnh này trước khi mọi chuyện đi quá xa. Trong cuộc họp Hội đồng vào tối hôm sau có đề nghị rằng việc cắm trại theo dõi luân phiên hai ngày một lần không nên tiếp tục nữa. Hoắc Hương gầm gừ mà rằng bọn họ cứ chống mắt lên xem. Cuộc tranh luận bắt đầu, đằng sau những lý luận của bên phản bác, Thống soái cảm thấy một sự chống đối mà xưa nay hắn chưa bao giờ phải đối mặt. Trong lúc cuộc tranh luận đang hồi cao trào, dễ dẫn đến một tác động kịch tính có lẽ không hề đúng lúc từ quan điểm của Hoắc Hương thì Thạch Trúc và đội tuần tra của anh ta xông vào, mệt không thở ra hơi, với cái tin sốt dẻo rằng bọn họ đã gặp Thlayli và đồng bọn ở đúng cái chỗ mà Hoắc Hương đã nói là bọn chúng sẽ xuất hiện. Giấu mình không để bị lộ, họ đã theo bọn kia đến tận cánh đồng của chúng mặc dù phải đi cả một chặng đường dài, lại không dám đến quá gần vì sợ bị tấn công, nhất là vì họ không có thời gian tìm hiểu rõ cánh đồng thỏ của bọn kia - một nơi không có vẻ lớn lắm nhưng có lẽ sẽ gây ngạc nhiên với đối phương.
Cái tin này chấm dứt mọi ý kiến phản đối và khiến cho cả Hội đồng lẫn Cốt Cán lại nằm dưới sự kiểm soát của Hoắc Hương mà không có thêm một tranh cãi nào. Vài sĩ quan muốn lên đường ngay nhưng Hoắc Hương, lúc này đã nhận diện rõ ai bạn ai thù vẫn cứ thong thả. Do Thạch Trúc báo cáo rằng anh ta đã thực sự đối mặt với Thlayli, Blackavar và những đứa còn lại, hắn quyết định ngồi phục thêm một thời gian nữa, phòng trường hợp bọn kia có thể vẫn đang được bảo vệ. Ngoài ra hắn còn muốn có thời gian vừa để thăm dò đường đến Watership Down vừa để tổ chức đội viễn chinh. Ý định của hắn là nếu có thể, bọn họ sẽ tổ chức một chuyến đi trong vòng một ngày. Như vậy sẽ ngăn chặn bất cứ lời đồn nào về chuyến đi. Để đoán chắc với chính mình rằng họ có thể đi tốc hành đến nơi mà vẫn còn đủ sức để đánh nhau, hắn đã thân chinh dẫn Thạch Trúc và hai người khác đi tiền trạm vượt qua quãng đường khoảng gần sáu cây số đi về hướng Đông Watership. Tại đây hắn tìm ra cách tốt nhất để đến được rừng sồi mà không bị nhìn thấy hoặc ngửi thấy. Luồng gió chính thổi theo hướng Tây, giống như ở Efrafa. Họ sẽ đổ bộ đến vào chiều tối, sau đó tập hợp lại và nghỉ ngơi ở thung lũng phía Nam của vùng núi Cannon Heath. Ngay khi ánh ngày tắt hẳn, lúc bọn Thlayli chui cả xuống hang, họ sẽ đi dọc theo dãy núi tấn công vào cánh đồng thỏ. Nếu may mắn, sẽ không có bất cứ sự cảnh báo nào. Họ sẽ an toàn về ban đêm trong cánh đồng đã đột nhập được, rồi ngày hôm sau, hắn và Cỏ Roi Ngựa có thể trở về Efrafa. Những kẻ còn lại dưới sự chỉ huy của Thạch Trúc sẽ có một ngày nghỉ ngơi, sau đó sẽ trở về cùng với bầy thỏ cái và bất cứ tù binh nào chúng bắt được. Tất cả việc này sẽ chỉ mất đúng ba ngày.
Sẽ tốt hơn nếu không mang theo quá nhiều quân. Bất cứ kẻ nào không đủ sức đi đường trường sau đó lại lao vào đánh đấm sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho người khác. Trong trận đánh này, hóa ra tốc độ lại trở thành vấn đề quan trọng nhất. Di chuyển càng chậm thì nguy hiểm càng lớn, những người bị tụt lại phía sau có thể thu hút kẻ thù và làm nản lòng những người còn lại. Với lại, Hoắc Hương hiểu rất rõ điều này, sự lãnh đạo của hắn là tối quan trọng. Bất cứ con thỏ nào cũng phải cảm thấy nó có mối quan hệ gắn bó mật thiết với Thống soái Hoắc Hương, và bản thân mình là một phần không thể thiếu của toàn đội, chỉ có như thế mọi việc mới diễn ra một cách thông suốt được.
Bọn thỏ đươc tuyển lựa rất kỹ càng. Trong thực tế có khoảng 26 hoặc 27 chú, một nửa là Cốt Cán, phần còn lại là những cậu thỏ trai tráng đầy hứa hẹn được chính các sĩ quan trong đội đề cử. Hoắc Hương tin tưởng vào các cuộc thi và hắn để cho mọi người hiểu rằng họ có nhiều cơ hội giành được các phần thưởng. Thạch Trúc và Ngò Rí bận túi bụi vào việc dẫn các đội đi thử sức bền, trò đánh trận giả và các trận chiến để rèn luyện kỹ năng đánh trận được tổ chức sau bữa sáng. Các thành viên trong đội viễn chinh được miễn trừ nghĩa vụ canh gác và được phép đi ăn bất cứ khi nào họ muốn.
Họ lên đường trước lúc bình minh vào một ngày tháng Tám trời trong vắt, chia thành từng tốp đi dọc theo những bờ ruộng và hàng rào. Trước khi đến chỗ Thắt lưng, toán quân dưới sự chỉ huy của Cúc Bạc bị một cặp chồn ecmin tấn công, một con già, còn con kia chỉ vừa đầy tuổi. Hoắc Hương nghe tiếng kêu ré sau lưng vội lộn trở lại trong vòng vài giây và chồm lên con chồn già, sử dụng hàm răng sắc như dao và những cú đá chân sau với những cái móng sắc nhọn như kim. Một chân trước của con chồn bị rách lên đến tận vai, nó quay lưng lủi mất, con nhỏ hơn cũng vội vã chuồn theo.
"Đáng lý cậu phải có khả năng tự thấy trước những chuyện này chứ." Hoắc Hương trách Cúc Bạc "Chồn không phải là loại nguy hiểm. Thôi đi tiếp đi."
Sau bữa trưa một chút, Hoắc Hương lộn ngược trở lại để đón những kẻ bị tụt lại phía sau. Hắn tìm thấy ba thỏ, trong đó có một chú bị thương vì một mảnh thủy tinh. Hắn dừng lại, cầm máu cho nạn nhân, rồi đưa cả ba gia nhập toán của chúng, sau đó cho phép cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống, bản thân hắn vẫn để mắt quan sát bốn phía xung quanh. Hôm đó là một ngày nắng nóng và một vài người trong bọn có dấu hiệu mệt mỏi. Hoắc Hương tập hợp những chú này thành một đội do đích thân hắn chỉ huy theo sát.
Vào lúc chiều muộn - đúng cái lúc Bồ Công Anh bắt đầu câu chuyện về Rowsby Gâu Gâu - thì bọn Efrafa đang đi men theo khu đất rào lại để nuôi heo ở phía đông Trại Cannon Heath và lặng lẽ lẻn đến thung lũng hẹp phía Nam vùng núi Cannon Heath. Nhiều thành viên trong đoàn tỏ ra mệt mỏi, bất chấp lòng kính sợ ghê gớm dành cho Hoắc Hương, họ có cảm giác đã phải đi rất xa cánh đồng thỏ quê nhà. Họ được lệnh tìm chỗ núp, kiếm ăn, nghỉ ngơi và đợi hoàng hôn xuống. Vùng này thật hoang vắng, chẳng có gì ngoài những con chim cổ vàng và vài con chuột kêu lít chít dưới ánh nắng. Một vài chú thỏ chui vào ngủ trong những búi cỏ dài. Toàn bộ cái dốc nằm trong bóng râm khi Thạch Trúc quay về với cái tin anh ta vừa chạm mặt với Blackavar và Nhựa Ruồi ở cái dốc cao trong thung lũng.
Hoắc Hương tỏ ra bực bội, "Ta không biết cái gì xúi bẩy chúng tung tăng dạo chơi đến tận chỗ này?" hắn hỏi "Anh không giết chúng à? Thế là chúng ta đánh mất yếu tố bất ngờ."
"Tôi xin lỗi, thưa ngài." Thạch Trúc nói "Lúc ấy tôi cũng không cảnh giác cho lắm và tôi e rằng chúng có vẻ hơi nhanh so với tôi. Tôi không dám đuổi theo vì tôi không chắc đó có phải là điều ngài muốn tôi làm hay không."
"Thôi được, đằng nào thì cũng như nhau thôi." Hoắc Hương nói "Ta không thấy bọn chúng có thể làm gì được. Nhưng ta cho rằng chúng sẽ cố làm điều gì đó sau khi đã biết chúng ta có mặt ở đây."
Trong khi đi giữa những người của mình, kiểm tra từng thành viên, động viên từng cá nhân, Hoắc Hương cân nhắc lại tình huống. Có một điều rất rõ ràng - sẽ không còn cơ hội vừa bắt được Thlayli vừa được nghỉ ngơi dưỡng sức trước trận chiến. Nhưng biết đâu đối phương sợ hãi đến mức không còn ích thần chiến đấu? Bọn thỏ đực sẽ sẵn sàng từ bỏ những con thỏ cái để cứu cái mạng mình. Hoặc cũng có thể chúng bỏ chạy rồi cũng nên, trong trường hợp này phải lập tức bám theo tóm cổ chúng ngay bởi vì bọn địch còn khỏe khoắn trong khi người của hắn đã mệt nhoài nên không thể đuổi theo kẻ địch được xa. Cần phải nhanh chóng tìm ra phương án tốt nhất. Hắn quay lại nhìn một cậu thỏ non ở đội Cổ đang ăn ở gần đấy.
"Ngươi là Cây Kế phải không?" hắn hỏi.
"Vâng, Cây Kế, thưa ngài." chú thỏ kia đáp.
"Phải, thế thì ngươi chính là người mà ta cần." Hoắc Hương nói "Hãy đi tìm Đội trưởng Thạch Trúc bảo ông ấy tới gặp ta ở kia, chỗ cây bách xù - ngươi hiểu ý ta chứ? Mà bảo ông ấy đến ngay lập tức nghe chưa? Tốt nhất ngươi cũng nên cùng đến đó nữa. Nhanh lên nhé, không có thời gian phí phạm đâu."
Ngay khi Thạch Trúc và Cây Kế đến, Hoắc Hương dẫn họ đi lên đỉnh dốc. Hắn muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra ở khóm rừng sồi. Nếu kẻ thù sẵn sàng nghênh chiến, hắn sẽ phái Cây Kế mang mệnh lệnh đến cho Cúc Bạc và Cỏ Roi Ngựa để hai cậu này lập tức mang mọi người lên đây. Nếu không, hắn sẽ cân nhắc các dấu hiệu nguy hiểm.
Chúng tìm được con đường phía trên thung lũng và bắt đầu đi dọc theo, vẫn cảnh giác cao độ vì ánh chiều tà vẫn còn. Một ngọn gió nhẹ từ phía Tây thổi đến mang lại cái mùi tươi mới của bọn thỏ.
"Nếu chúng có bỏ chạy thì cũng không thể chạy quá xa." Hoắc Hương nhận xét "Nhưng ta không cho là chúng sẽ bỏ chạy; ta nghĩ chúng vẫn còn ở trong cánh đồng thỏ của mình."
Đúng lúc ấy, một chú thỏ nhảy ra từ một búi cỏ, đứng ngay ở giữa đường. Chú ta dừng lại một chút, sau đó từ từ đi đến gần bọn chúng. Chú thỏ đang đi khập khiễng, toát lên vẻ cương quyết nhưng không giấu được nỗi căng thẳng.
"Ông là Thống soái Hoắc Hương, có phải không?" Chú thỏ kia hỏi "Tôi đến để nói chuyện với ông."
"Thlayli cử ngươi đến à?" Hoắc Hương hỏi lại mà không trả lời.
"Tôi là một người bạn của anh ấy." chú thỏ kia đáp "Tôi đến để hỏi tại sao ông lại đến đây và ông muốn gì?"
"À, ngươi chính là kẻ đứng ở bờ sông trong cơn mưa?" Hoắc Hương lại hỏi.
"Đúng chính là tôi."
"Những gì chưa được kết thúc ở đấy sẽ được chấm dứt ở đây." Hoắc Hương dằn giọng "Chúng tao đến đây để hủy diệt chúng mày."
"Ông sẽ thấy điều đó không dễ dàng đâu," chú thỏ kia trả lời rất rõ ràng "ông sẽ lâm vào cảnh đi nhiều về ít đấy. Tôi thấy tốt nhất hai bên hãy đi đến một thỏa thuận."
"Tốt lắm." Hoắc Hương nói "Đây là điều kiện. Bọn ngươi hãy trả lại tất cả những con thỏ cái đã bỏ chạy khỏi Efrafa và giao lại hai tên đào tẩu Thlayli và Blackavar cho Cốt Cán của ta."
"Không, chúng tôi không thể đồng ý với những điều kiện đó. Tôi đến để đưa ra một đề nghị khác có lợi cho cả hai bên. Một chú thỏ có hai tai, hai mắt và hai lỗ mũi. Hai cộng đồng của chúng ta cũng giống như vậy. Chúng ta có thể ở bên nhau mà không cần phải đánh nhau. Chúng ta có thể gây dựng những cánh đồng thỏ khác ở giữa chúng ta - bắt đầu bằng một cái ở giữa đây và Efrafa, gồm các thỏ của cả hai bên. Như vậy ông sẽ không mất gì cả mà lại còn được nữa. Cả chúng tôi cũng thế. Lúc này có nhiều thỏ sống không vui vẻ gì, đó là vì ông đã làm tất cả để kiểm soát cuộc đời họ, nhưng với kế hoạch này chẳng bao lâu sau ông sẽ thấy mọi sự đổi khác. Kẻ thù của loài thỏ kể thế là quá nhiều rồi. Hà cớ gì mà phải gây thù chuốc oán giữa những anh em đồng loại. Sự kết đôi giữa các cánh đồng thỏ tự do, độc lập… ông thấy thế nào?"
Vào thời khắc ấy, trong ánh hoàng hôn ở Watership Down, Thống soái Hoắc Hương nhận được lời đề nghị về một cơ hội để chứng tỏ hoặc hắn thực sự là nhà lãnh đạo thiên tài có tầm nhìn xa trông rộng như hắn vẫn tin mình là vậy, hoặc hắn chẳng khác nào một bạo chúa với lòng can đảm và sự gian manh của một tên cướp biển. Trong một tích tắc, ý kiến của chú thỏ què kia sáng lên rạng ngời trước mắt hắn. Hắn chộp lấy và hiểu ngay ra ý nghĩa của nó. Nhưng chỉ một tích tắc sau, Hoắc Hương đã xua ý nghĩ đó đi. Mặt trời chìm sau một tảng mây trắng và bây giờ hắn có thể nhìn rất rõ con đường nhỏ chạy vòng lên đỉnh núi dẫn đến rừng sồi cùng cuộc tắm máu mà hắn đã chuẩn bị với biết bao tâm sức và nhiệt tình.
"Ta không có thời gian đứng đây nói những chuyện nhảm nhí." Hoắc Hương nói "Ngươi không có tư cách đứng ra thương lượng với ta. Chẳng cần phải nói gì nữa. Cây Kế, quay lại báo với Đội trưởng Cỏ Roi Ngựa là ta muốn tất cả có mặt ở đây ngay tức khắc."
"Còn tên thỏ này thưa ngài, chúng ta thịt hắn chứ?" Thạch Trúc hỏi.
"Không." Thống soái trả lời "Bởi vì bọn chúng phái hắn đến đây để điều đình, tốt hơn hãy để hắn mang câu trả lời về. Hãy đi đi và bảo với Thlayli rằng nếu những con thỏ cái không đợi ở bên ngoài cánh đồng thỏ của ngươi cùng với hắn ta và Blackavar thì lúc ta đánh xuống đấy vào trưa ngày mai, ta sẽ moi gan móc họng bất cứ thỏ đực nào ngay tại chỗ."
Chú thỏ què dường như toan nói thêm một điều gì nhưng Hoắc Hương đã quay đi giải thích với Thạch Trúc điều hắn sẽ làm. Cả hai tên không thèm nhìn theo chú thỏ què trong khi chú cà nhắc trở về theo con đường mà chú đã đi tới.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồi Thỏ.