• 427

Hồi 5: Tần Vương cầu thần Huyền Nữ; Thiết Quả thử ý Trưởng Phòng


Số từ: 1705
Dịch giả: Tô Chẩn
Nguồn: NXB Tổng Hợp Đồng Nai
Còn bà Cửu Thiên Huyền Nữ xem sớ thấy nói rõ là yêu quái đầu trâu, thì nghi con thanh ngưu của Lão Tử, liền đằng vân xem lại không sai. Liền than rằng: "Sao Lão Quân sơ ý quá để thanh ngưu xuống phá thế gian, nếu ta trừ nó bây giờ chắc Lão Quân trách cứ". Nghĩ rồi liền viết thư, sai sứ đem cho Lão Tử. Còn Cửu Thiên đi ứng mộng...
Rạng ngày Tần Vương phán rằng: "Hôm qua trẫm chiêm bao thấy một người con gái bảo mai đem binh đi đánh với yêu quái ấy, có người giúp sức cho. Nói rồi nạt một tiếng trẫm giật mình thức dậy, chẳng hay điềm ấy đáng tin chăng?". Bá quan tâu rằng: "Chắc là bà Cửu Thiên ứng mộng đó, xin Bệ hạ điểm binh". Tần Vương y tấu, điểm binh năm mươi vạn vây cung.
Nói về Lão Tử đang kêu Từ Giáp, hỏi xem có biết tin thanh ngưu chăng? Kế đó có sứ của Huyền Nữ đem thư. Lão Tử cho vào ra mắt. Sứ dâng thư, Lão Tử thấy như vầy: Đạo trưởng ở cung thánh, con thanh ngưu xuống phá Đại Tần đã lâu, vì cớ nào mà không thu trở lại?". Lão Tử đọc thư rồi than rằng: "Không dè súc sinh làm lộng quá!". Nói rồi dặn sứ rằng: "Ta chẳng kịp viết thư. Ngươi về bạch với Cửu Thiên, ta đã sai thằng chăn trâu đi bắt nó". Sứ về rồi, Lão Tử đưa bùa cho Từ Giáp, truyền đem xích sắc bắt thanh ngưu.
Nói về Tần Vương giả thấy binh vây cung, cũng hóa lửa mà đốt như trước. Xảy đâu Huyền Nữ từ trên không đáp xuống, chỉ gương vào Tần Vương giả, Tần vương giả hiện nguyên hình là thanh ngưu, quan quân đều lấy làm lạ. Xảy thấy một người con trai đến nạt một tiếng, rồi lấy bùa ném vào thanh ngưu, thanh ngưu chịu phép đứng yên cuối đầu, không dám chống cự. Người ấy xở dây vào mũi xiềng chân nó lại, cả hai bay về hướng đông. Tần Vương vào đền tạ ơn Huyền Nữ, rồi truyền rước hoàng hậu khỏi lãnh cung, chồng vợ sum vầy, chúa tôi mừng rở, mở tiệc khao binh thưởng tướng. Rồi lo làm miếu bà Cửu Thiên. Từ ấy về sau Tần Vương bãi việc ăn yến.
Nói về Lý Thiết Quả bị đọa xuống trần, hóa thành ông già mang bầu thuốc đi bán tại chợ, không biết tên họ cứ kêu là Hồ Công nghĩa là Ông Bầu. Từ khi đến chợ Nhữ Nam, ai có bệnh chi uống thuốc cũng mạnh. Đến tan chợ, Hồ Công treo bầu trước nhà dài, biến vào trong bầu không ai ngó thấy.
Ngày kia ông Phí Trưởng Phòng làm quan nơi ấy ở trên lầu ngó xuống thấy Hồ Công làm như vậy lấy làm lạ lùng. Đợi Hồ Công ra ngoài, liền đến ra mắt đàm đạo. Hồ Công nói: "Vậy thì mai hãy đến đây nói chuyện". Phí Trưởng Phòng y lời, Hồ Công hôm sau nắm tay Phí Trưởng Phòng nhảy vào bầu, thấy lâu đài rực rở, đồ ăn thức uống đủ đầy món ngon vật lạ. Từ ấy hai người thường thù tạc vãng lai.
Ngày kia Hồ Công đến. Phí Trưởng Phòng, dắt lên lầu đàm đạo, Hồ Công nói: "Ta thật là tiên phạm tội bị đọa xuống phàm. Bấy lâu ta cho thuốc cứu người cũng lần lần tiêu tội. Bây giờ mãn hạn nên ta đến đây từ biệt ngươi mà về. Vậy ta để lại cho ngươi bầu rượu nhỏ dưới lầu, gọi là dấu kỷ niệm". Phí Trưởng Phòng bảo gia tướng xách bầu rượu lên lầu mà không ai xách nổi, xúm lại đến mười người khiên cũng không lên. Hồ Công mỉm cười, bước xuống lấy hai ngón tay nhấc lên nhẹ nhàng. Coi rượu không đầy một tô, mà hết rồi có thêm hoài, tối ngày không hết. Phí Trưởng Phòng năn nỉ xin theo, lại lo nỗi người nhà bó buộc. Hồ Công chặt một cây tre, đo chiều cao bằng Phí Trưởng Phòng, tề không sai một ly, bảo cuộc dây trên đầu khúc tre ấy mà treo sau nhà. Ai nấy đều thấy Phí Trưởng Phòng thắt cổ treo tòn ten tại đó, cùng nhau tháo dây xuống cứu không được, cuối cùng phải tẩn liệm khóc than mai táng đàng hoàng. Phí Trưởng Phòng đứng một bên làm như không ngó thấy.
Khi ấy Phí Trưởng Phòng yên lòng theo Hồ Công lên núi, giẫm gai đạp sỏi, gặp beo cọp như mèo. Hổ Công bảo Trưởng Phòng ở một mình Trưởng Phòng cũng không sợ. Hồ Công làm phép treo khối đá rất lớn trên lều cỏ của Trưởng Phòng, khối đá ấy nặng muôn cân có lẻ, xảy có bầy cọp chạy giởn nhảy lên khối đá, cắn dây treo. Trưởng Phòng cũng không nao, cứ y lời thầy dặn ở đâu sống thác cũng ở đó.
Ít ngày Hồ Công đến viếng khen rằng: "Nhà ngươi dễ dạy lắm". Nói rồi bắt con giòi bảo ăn, Trưởng Phòng gớm giếc nên rùng mình ủ mặt. Hồ Công nói: "Phải ngươi chịu nghe chuyện này, thì ta truyền đủ phép. Ngặt vì người thối chí nên chẳng biết làm sao". Phí Trưởng Phòng ngã lòng xin về. Hồ Công cho một cây gậy tre và dặn rằng: "Cưỡi cây gậy này đi giây lát thì tới nhà. Rồi gói nó vào cái khăn có lá bùa này; sau đi nữa cũng được đấy. Ấy là phép hóa rồng". Lại cho một lá bùa, sai thần và thấy quỷ. Phí Trưởng Phòng tạ từ cưỡi gậy tre bay như gió ước chừng ba khắc tới nhà. Lấy gậy tre để trên cái khăn, ... đã hóa ra con rồng nhỏ. Phí Trưởng Phòng mừng lắm, luôn cất các vật ấy trong mình. Bước vào nhà ai nấy đều kinh hãi tưởng rằng Phí Trưởng Phòng hiện hồn, Trưởng Phòng thuật chuyện, ai nấy đều không tin. Trưởng Phòng bảo đào mã thử coi, thật lạ lùng trong hòm chỉ còn một đoạn tre với đồ tẩm liệm. Ai nếu đồng nói: "không lẻ tiêu xương". Trưởng Phòng nói: "Ta mới đi mười ngày làm sao tiêu xương cho được". Từ đó về sau Trưởng Phòng trị bệnh tài lắm, vì thấy quỷ thần, nhiều khi đánh ma khóc la vang trời, khi sai quỷ đi xa mua đồ ăn đãi khách, nội trong một khắc đã có đồ về. Lại nhiều khi một ngày mà năm bảy cái chợ thấy Phí Trưởng Phòng đi dạo. Hỏi vì cớ nào vậy. Trưởng Phòng nói: "Tôi có cây gậy thu đường, nên muốn đi đâu thì tới đó".
Nói về Hoàng Kiển học đạo với Phhí Trưởng Phòng. Ngày kia Phí Trưởng Phòng nói với Hoàng Kiển rằng: "Ngày mồng chín tháng chín tới đây, gia đình nhà ngươi sẽ mắc họa lớn, ngươi phải sửa soạn trước, đếm trong nhà có mấy người thì lấy mấy cái túi đỏ đựng hạt Ngô Thù Du , một loại tiêu, mà đeo vào cánh tay, nam tả nữ hữu, cho kịp khua mồng tám, đồng rời nhà mà đi lên núi, đợi tối mồng chín hãy về". Hoàng Kiển vâng lời, đến mồng chín đồng về, thấy trâu, dê, gà, vịt trong nhà bị dịch chết sạch. Hoàng Kiển thưa lại. Phí Trưởng Phòng nói: "Ấy là chúng nó chịu nạn thế cho gia đình ngươi đó".
Sau Phí Trưởng Phòng làm lộn lá bùa, bị quỷ hại chết. Đó là: Sinh nghề tử nghiệp.
Nói về Hồ Công là Thiết Quả mãn hạn về lạy Lão Quân. Lão Quân cho phục chức tiên thứ nhất. Thiết Quả hay lên theo lũ ăn mày, ai thấy cũng xa lánh. Ngày kia gần dâng cỗ trong một ngôi miếu, tên dân canh miếu ấy, khuya đó nghe tiếng nói nhỏ như vầy: "Ngày mai có người ăn mày một chân là Thiết Quả lão tiên, chúng ta đi coi cho biết". Sau đó là tiếng "Ừ" của người khác. Tên dân canh lén nhìn khắp trong miếu, không thấy ai, biết là cốt hai tên tiểu đồng giữ cửa đã thành tinh, nên nói chuyện như vậy. Định tâm đợi ngày mai,xem như thế nào. Quả thật thấy có một người ăn mày một chân đi xem dâng cỗ. Tên dân canh lạy mà xin độ mình, Thiết Quả nói: "Vì có nào mà ngươi biết ta?". Tên dân canh thưa thật như vậy. Thiết Quả nói: "Ngươi đi theo ta được, thì độ ngươi thành tiên". Nói rồi dắt tên ấy lại một cái lò lớn, cào than ra mà đi. Tên dân canh sợ bỏng lửa không dám theo, Thiết Quả liền đi mất. Tên dân canh đi tìm hơn nửa ngày mới gặp, cũng cứ việc lạy hoài. Thiết Quả nói: "Ngươi hãy về lấy hai cái đinh, mà đóng vào chân hai đồng tử thành tinh. Rồi mai đến cầu này phải làm gan nhảy xuống ghe nhỏ thì thành chiếc thuyền, ta đợi ở đó". Tên dân canh y lời. Đêm ấy hai đồng tử khóc than thảm thiết, oán kẻ dân canh làm hại mình.
Rạng ngày tên dân canh đến cầu Tây Kiều đợi từ giờ thìn đến ngọ, chảy thấy Thiết Quả, có một chiếc xuồng nhỏ quá trôi đến tấp dựa vào cầu. Tên dân canh nghĩ bước xuống thì chắc chìm, nên đứng trên cầu mà ngó mãi, xảy thấy Thiết Quả đến hỏi rằng: "Thuyền ghé đã lâu, sao không nhảy xuống?". Tên dân canh nói: "Chiếc xuồng không đủ chỗ ngồi, chở tôi sao nổi?". Thiết Quả nói: "Ngươi không có chí khí, úy tử tham sinh, ta độ thành tiên sao được?". Nói rồi nhảy xuống thuyền thả trôi theo sóng, giây phút biệt tăm. Tên dân canh lấy làm tức mình, ăn năn không kịp. Còn Thiết Quả đi kiếm người hiền đức mà độ theo tiên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Du Bát Tiên.