• 1,787

Chương 170: Cuộc đua sinh tử



Này tổng giám đốc Vương, những người kia có vũ khí không?
Ông lớn tiếng hỏi.

Vương Tùng lắc đầu với vẻ không chắc chắc:
Chưa b8iết được, nói không chừng có đấy... Giờ chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.
Trong lòng gã cũng cực kỳ khẩn trương, trước mắt, thuyền máy k3hông dám chạy về phía đảo Quan Cẩm, tuy rằng nếu trốn vào đường thủy bí mật trên biển thì khẳng định có thể tránh thoát kiếp nạn này, nh9ưng làm như vậy sẽ gây ra nguy hiểm không thể biết trước cho đảo Quan Cẩm! Cho nên thuyền máy bây giờ đang chạy về phía Tây, nơi đó là b6iển sâu mịt mờ mấy ngàn mét, hơn nữa, khoảng hơn hai trăm hải lý nữa là đến Tam giác Rồng đáng sợ.

Kít... Một luồng khói trắng k5hông dày đặc bỗng bay lên từ bàn điều khiển, đồng thời, một thứ mùi không dễ ngửi nhảy vào lỗ mũi của hai người, Lý Nhất Đình kinh ngạc nói:
Sao vậy?

Lý Nhất Đình chỉ thoáng suy tư đã nhanh chóng hiểu ra, mặc dù chiếc thủy phi cơ khổng lồ này có thể bắn từ trên không, nhưng độ cao có thể bay và khả năng cơ động của nó hoàn toàn kém máy bay trực thăng, chẳng những phải duy trì độ cao trên 50 mét mà tốc độ bay cũng không thể giảm, bán kính khi quay đầu lại cực kỳ lớn, nếu không thì rất có thể sẽ mất đi khí động lực mà rơi xuống biển, hơn nữa đây là một con thuyền thương mại, lắp súng máy cũng chỉ vì tự vệ, số lượng đạn chắc chắn không thể nào so sánh với quân đội được, nghĩ thông suốt điểm này, ông cũng cất tiếng cười to theo.

Vậy chúng ta rút lui nhỉ?
Lý Nhất Đình khá bình tĩnh.

Được, đi nào!
Vương Tùng khoái chí đồng ý một tiếng, lại tăng tốc độ của thuyền máy lên 45 nút, trải qua một khoảng thời gian làm lạnh, tốc độ cao có thể liên tục nửa giờ, lúc ấy đã sớm bỏ lại chiếc thuyền trông có vẻ khủng khiếp lại mất đi lực công kích kia đằng sau, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Hoàn toàn không còn cách nào sao?
Lý Nhất Đình hỏi.
Vương Tùng lau nước trên mặt đi, bất đắc dĩ nói:
Trừ phi lái vào chỗ nước cạn, chúng ta chơi được nước cạn, nhưng thuỷ phi cơ thì bất lực...


Đằng trước hình như không có chỗ nước cạn nào cả.
Lý Nhất Đình hiểu được tuyệt đối không thể trở về đảo Quan Cẩm.
Lý Nhất Đình lắc lắc cái đầu đang choáng váng, mãi vẫn không hồi thần lại được, một hồi lâu sau mới thở gấp nói:
Cũng... Cũng tạm.

Vương Tùng dù ở trong nước nhưng vẫn không quên vươn ngón tay cái ra:
Mèo có chín cái mạng, lúc này xem như tôi tin rồi... Anh là vịt lên cạn, thế mà vẫn không hành chết được anh.

Lý Nhất Đình cười:
Muốn giết chết tôi không dễ như vậy đâu, Lão Vương, anh cũng dũng mãnh thật đấy.
Trên người bọn họ là áo cứu sinh, nên sẽ không tự động chìm xuống.

Súng máy hạng nặng 12.7 mm.
Sắc mặt của Vương Tùng u ám, gã giận dữ hét:
Đám chết tiệt đó, quả nhiên là giết người không chớp mắt!
Thông qua kinh nghiệm trước khi và tầm bắn để phỏng đoán ra kiểu vũ khí của đối phương.

Lão Vương, đừng kích động, nó không đuổi kịp chúng ta đâu.
Lý Nhất Đình muốn an ủi gã.
Nhưng Vương Tùng không có một chút biểu cảm thoải mái nào:
Nhưng chúng ta lại không có biện pháp chạy thoát... Hơn nữa, dầu nhiên liệu của chúng ta có hạn, lần này chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng!
Gã nói khẳng định như vậy thì chắc là sự thật, Lý Nhất Đình không biết nên nói gì mới tốt.
Bọn họ đoán đúng rồi, chiếc thuỷ phi cơ kia chẳng những không còn đạn mà bây giờ còn phải nghĩ cách hạ cánh xuống mặt biển, chỉ có thể ù ù bay một vòng lớn rất xa bọn họ.

Nhưng mà bọn họ đã sung sướng hơi sớm rồi.
Lý Nhất Đình không để ý tới gã:
Nói mau, bằng không, tôi chết không nhắm mắt được đâu.
Ánh mắt ông lóe sáng, có vẻ như thề không bỏ qua.

Tôi lấy nhân cách tôi thề...
Vương Tùng lập tức bội phục:
Tôi tuyệt đối không phải Đông Phương Nhạc gì gì đó đâu!

Lý Nhất Đình cười hì hì, nói:
Thời khắc nguy nan thế này, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh vậy.

Ầm! Sát theo đó là đạn pháo đánh trúng thuyền máy vừa bị mất khống chế, khiến chiếc thuyền bị nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, nước biển mạnh mẽ bay múa đầy trời.
Vô số mảnh vỡ trôi nổi trên mặt biển, trong phạm vi vài trăm mét xem ra không có vật nào còn sống.
Mục tiêu đã bị tiêu diệt, sự tấn công của đảo Thiên Diệp tạm thời ngừng lại, không còn động tĩnh nào nữa.
Vương Tùng ảm đạm lắc đầu:
Khẳng định không có đâu... Nhưng trừ cách này ra, không còn phương pháp nào khác cả.

Hai người không nói gì nữa, nhìn nước biển bắn ra xung quanh do bị thuyền máy lao qua, trong lòng tràn ngập rối bời và khốn đốn.

Đoàng! Một bọt sóng rất lớn bùng nổ bên cạnh thuyền máy, nước biển đổ ập xuống khiến cả người bọn họ ướt đẫm, lạnh lẽo vô cùng.

Sao lại thế này?
Nụ cười tươi trên mặt hai người lập tức biến mất, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Không đợi bọn họ biết rõ tình hình, lại nổ
đoàng
một tiếng, thuyền máy lay động kịch liệt, bọt sóng ùn ùn kéo đến thiếu chút nữa đã nhấn chìm thuyền máy.

Khoảng mấy phút sau, ngay tại nơi cách thuyền máy nổ mạnh vài trăm mét, hai cái đầu màu đen chậm rãi nhô ra khỏi mặt biển, chỉ lộ ra hai cái lỗ mũi và một miệng, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện.
Vương Tùng ho mạnh hai tiếng, hỏi:
Lão Lý, anh có còn chịu đựng được nữa không?


Đừng đắc ý quá, nếu không có ai tới cứu chúng ta thì chúng ta sớm hay muộn vẫn sẽ chết thôi.

Lý Nhất Đình lúc này lại thờ ơ, ông khụ ra một ngụm nước, cười thảm, nói:
Ấy, Lão Vương, anh có kỹ năng bơi giỏi như vậy thì sợ cái gì... Dù sao thì chúng ta cũng sắp chết rồi, anh hãy thành thật khai báo đi, rốt cuộc anh có phải là Đông Phương Nhạc không?
Cái tên này, đến lúc này rồi mà lòng hiếu kỳ vẫn mạnh như vậy.
Vương Tùng dở khóc dở cười:
Ôi đại ca ơi, lúc này rồi mà anh còn đùa được nữa à, tôi thật sự thua anh rồi đấy! Cứ nghĩ cách cứu mạng mình trước đi đã, vấn đề này quan trọng đến vậy sao?


Chạy với tốc độ cao quá lâu nên động cơ bị nóng!
Khuôn mặt của Vương Tùng đầy mồ hôi và nước biển, lo lắng nói:
Không được, chúng ta phải giảm tốc độ mới được, nếu hoàn toàn thả neo ở đây thì chỉ có thể nhấc tay đầu hàng thôi.
Gã nói, bất đắc dĩ kéo cần điều khiển về một số, thuyền máy chậm lại, tốc độ bây giờ chỉ còn lại chưa đến 36 nút, tốc độ của thuỷ phi cơ phía sau còn gần 30 nút, nếu muốn thoát khỏi sự truy đuổi thì đúng là khó như lên trời.
Lúc này, khoảng cách thực tế giữa thuyền máy và thuỷ phi cơ không đến 2,5 hải lý, hơn nữa, khoảng cách này gần như không có chiều hướng dài ra rõ ràng, hai người thật sự phát điên, dù có bản lĩnh lớn đến đâu đi nữa, bây giờ cũng không có biện pháp phát huy, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không ai dám xác định cả.
Vù, tạch tạch tạch... Ba bốn bọt nước bắn lên cách đuôi thuyền không xa, mặc dù cách thân thuyền một khoảng cách không nhỏ, nhưng hai người lập tức đổ mồ hôi lạnh, đối phương thật sự nổ súng! Tuy rằng bởi vì khoảng cách và độ chính xác nên tạm thời không gây nguy hiểm cho thuyền máy, nhưng khi nào khoảng cách bị rút ngắn lại thì hôm nay chỉ sợ không tránh khỏi vận rủi.
Không ngờ Vương Tùng bỗng sung sướng mà hoan hô:
Thật tốt quá! Cái đám đó thật ngu ngốc!

Lời còn chưa dứt, lại một băng đạn bắn về phía bọn họ, viên đạn trúng xung quanh thuyền máy, thực sự có chút cảm giác như mưa bom bão đạn. Nhưng Vương Tùng không hề hoang mang đánh lái, thuyền máy rẽ ngang rẽ dọc như hình con rắn mà lao đi, sắc mặt của gã trở nên thoải mái hơn.
Lý Nhất Đình cảm thấy kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi. Ấy, nói mới thấy lạ, máy bay tuy rằng rõ ràng ngay phía trên thuyền máy, nhưng lại không tài nào đánh trúng mục tiêu nho nhỏ như chiếc thuyền này, mặc dù có hai lần viên đạn bay sát qua thuyền, nhưng vẫn không thể làm gì được bọn họ.

Không xong rồi! Lão Lý, đảo Thiên Diệp đã nổ súng!
Vẻ hoảng sợ hiện lên trên mặt Vương Tùng, xem ra thuỷ phi cơ thất bại, nên đã thông qua tần số cao để thông báo cho quân phòng thủ trên đảo Thiên Diệp.
Gã vội vàng kéo lấy cánh tay Lý Nhất Đình, dồn sức mà hô:
Mau nhảy!

Hai người nhanh chóng thả người nhảy xuống biển, đầu óc Lý Nhất Đình choáng váng, miệng uống phải hai ngụm nước biển mặn chát, lo sợ bất an mà tay chân vùng vẫy lung tung, Vương Tùng lại nhấn mạnh vai ông một cái, hai người lập tức chìm xuống nước.

Ủa, thủy phi cơ kia bay lên kìa!
Lý Nhất Đình liếc nhìn ra sau một cái, ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa đã hô to.
Quả nhiên, bọn họ còn chưa sốt ruột, thuỷ phi cơ theo dõi phía sau đã tức giận rồi, trực tiếp từ mặt nước mà lao vút lên không trung, khiến khoảng cách chỉ trong phút chốc đã bị rút ngắn lại, chỉ mấy phút sau, nó đã bay ngay bên trên thuyền máy.

Nên làm gì đây?
Lý Nhất Đình lục lọi tìm kiếm vũ khí đánh trả, nhưng trên thuyền máy gần như trống rỗng, ông đành phải nhặt thanh treo co dãn trên thuyền máy lên, người không biết còn tưởng rằng ông muốn chọc rụng máy bay đấy.
Sau cuộc truy đuổi như mèo vờn chuột ấy, súng máy trên thủy phi cơ bỗng xịt!
Lý Nhất Đình lập tức hiểu ra:
Ha ha, Lão Vương, anh trâu bò thật đấy, bọn họ hết gạo sạch đạn rồi...


Mấy tên ngu xuẩn, bọn chúng tưởng mình là trực thăng vũ trang à...
Vương Tùng sửa lại vẻ mặt nghiêm nghị vô cảm ngày thường, bất ngờ cười ha ha như bị điên, gương mặt nghiêm túc cũng giãn ra:
Ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, lúc này xem bọn chúng có thể làm khó dễ được tôi không?


Thế mà anh còn cười được à? Ài...
Vương Tùng cảm thấy có chút dị thường, gã đột nhiên phát hiện sắc mặt của Lý Nhất Đình dường như có vẻ tái nhợt khác thường:
Ủa, anh sao thế, sao sắc mặt kém quá?


Lý Nhất Đình lại ho mạnh ra mấy ngụm nước biển, sắc mặt càng khó coi:
Vừa rồi hình như có cái gì đó bay vào ngực của tôi... bọn chết tiệt.
Ông lấy tay sờ sờ ngực, khi giơ lên thì thấy tay dính đầy máu loãng màu đỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.