• 1,764

Chương 224: Nữ thần ước hẹn


Việc này khiến anh ta có chút thấp thỏm ít nhiều, không biết Thẩm Minh Nguyệt có ý gì.

Thẩm Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ quẫn bách của anh ta, 8không nhịn được che miệng cười một tiếng, cô cũng không nghĩ ra bình thường tứ ca vốn trông rất hiền lành, vì sao Liễu Tiểu Quyền nhìn thấy anh ấy 3lại sợ hãi như vậy.
Trần Thiên Vũ nhịn không được cắt ngang lời anh ta, ông không biết Liễu Tiểu Quyền sẽ còn tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ tới lúc nào, chỉ có thể gãi đúng chỗ ngứa mà nói:
Xin đợi một chút, cậu giảng giải trình tự tử vong cặn kẽ hơn đi, những chuyện khác, đại khái chúng tôi đã rõ ràng rồi.

Liễu Tiểu Quyền hơi suy tư, chắc chắn nói:
Nói thật, trong khoảng thời gian này, hằng đêm tôi đều sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại, trong đầu sẽ lập tức tái hiện hình ảnh tai nạn trên trạm cáp treo ở khu du lịch, đối với đoạn ký ức này, quả thực là tôi khắc cốt ghi tâm, tuyệt sẽ không nhớ lầm.
Anh ta sa vào ký ức đau khổ vô cùng nhanh chóng:
Thùng cáp thứ nhất chắc chắn gặp nạn đầu tiên, trong đó là hai vợ chồng già đã về hưu. Ngay sau đó, dây thừng thép bị đứt, chặt đứt thùng cáp thứ năm, người ngồi bên trong chính là gia đình Quý Tinh. Sau đó, tiếp tục tới thùng cáp thứ ba gặp nạn, bên trong là gia đình Đồng Minh Hải, bọn họ ngã lên trên trụ ròng rọc mà chết. Tiếp theo, tiếp theo...

Liễu Tiểu Quyền liền vội vàng gật đầu:
Đúng đúng, thật là quá tốt.

Anh ta thoáng suy tư, chủ động hỏi:
Anh Trần, Minh Nguyệt, hai người đã từng xem phim Final Destination chưa?

Trần Thiên Vũ khoát tay ngăn anh ta nói tiếp, đối với lời nói khen ngợi, mình rất là không quen.

Nói thật, chỉ có báo cảnh sát thì cậu mới có thể tìm được Bắc Đình chúng tôi, thủ tục này chỉ sợ không thể đi vòng được, cách xử lý của cậu rất đúng... Được rồi, thời gian cấp bách, lời xã giao có thể miễn được thì miễn, trước tiên, chúng ta hãy nói về chuyện vụ án đi.
Trần Thiên Vũ không muốn phí lời.
Nhưng Trần Thiên Vũ lại tỏ vẻ tán đồng:
Nếu như Thần Chết thật sự tồn tại, thì người có thể bay cũng không kỳ lạ... Theo tôi được biết, lời tiên đoán của cậu vẫn là có vài phần chính xác, trước mắt đã có đoàn người dựa theo thứ tự tiên đoán của cậu mà lần lượt gặp nạn. Chỉ có điều, việc này vẫn có sơ hở rất rõ ràng, xếp ở vị trí thứ hai không phải là cha con nhà họ Đồng mà là gia đình Quý Trác mới đúng chứ? Chẳng lẽ cậu nhớ lầm rồi?


Không đúng, ngày đó có người cứu được Quý Trác!
Liễu Tiểu Quyền vội vàng nói:
Tôi tận mắt nhìn thấy, là một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp. Tôi dám khẳng định, nếu như không có người phụ nữ này, chắc chắn bây giờ Quý Trác đã chết mà không phải là Đồng Minh Hải.


Ồ?
Trần Thiên Vũ hơi sững sờ, giật mình nói:
Nói cách khác, trình tự tử vong bị phá vỡ ngoài ý muốn sao?

Thẩm Minh Nguyệt không khỏi thở dài nói:
Vậy mà có người có thể cứu người từ trong tay Thần Chết ư? Thật thần kỳ.

Cô nhanh trí:
Nói như vậy, chúng ta còn sống, mặc dù có thể gặp phải nguy hiểm nhưng nếu có người tới cứu chúng ta thì vẫn có thể thoát khỏi sao? Là ý này hả?

Liễu Tiểu Quyền chán nản lắc đầu:
Có lẽ chỉ là thay đổi thứ tự mà thôi.

Chào hỏi vài câu sau đó ngồi xuống, Liễu Tiểu Quyền không dám tùy tiện nói lung tung, Thẩm Minh Nguyệt cười tinh nghịch9:
Tiểu Quyền, cậu biết anh ấy là ai không?

Liễu Tiểu Quyền lúng túng lắc đầu, hồi lâu sau mới nói:
Chẳng lẽ đây là anh trai của cậu à?
A6nh ta không thể không nói, nhưng chỉ có thể đoán mò theo bản năng, bởi vì cũng không thể hỏi đây có phải là bạn trai cậu hay không?
Nét mặt của anh ta hơi vặn vẹo:
Người gặp nạn tiếp theo chính là cha mẹ và em gái của tôi, bọn họ ngồi trong thùng cáp thứ hai, rơi xuống bè cá trên biển. Cuối cùng, bốn người ngồi thùng cáp thứ tư là tôi, Minh Nguyệt, Trịnh Tinh và chị Tử Thần. Tôi nhớ mang máng, lúc ấy tôi định cứu mọi người ra ngoài, mang mọi người bay lên, rốt cuộc có thành công hay không thì bây giờ tôi cũng không dám khẳng định... Đại khái chính là như vậy.


Chắc chắn là không thể bay lên rồi.
Thẩm Minh Nguyệt có ngây thơ đi nữa, cũng không có thể tin tưởng việc này:
Đó là suy nghĩ hão huyền của cậu thôi...

Nếu không phải cùng được cứu hộ ở khu du lịch kia, nếu như không xảy ra tai nạn chết người khác thường sau đó, Thẩm Minh Nguyệt nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, cô lại nghe rất nhiệt tình, gật đầu liên tục.

Cậu còn nhớ, mình đã nói với cậu rằng mình đã thấy Thần Chết ở trong khu du lịch không?
Liễu Tiểu Quyền hỏi.

Khụ khụ, không nghĩ tới... ừm, còn có cơ duyên như thế, ừm...
Trần Thiên Vũ lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:
Đã vậy cũng tốt, cậu đã hiểu tính chất công việc của tôi rồi, nếu như vậy chắc chắn cũng biết vì sao tôi tới đây đúng không?

Cuối cùng, Liễu Tiểu Quyền cũng tỉnh táo lại, trạng thái tinh thần của anh ta cũng chuyển biến tốt đẹp, nhanh nhẹn nâng chiếc ghế bị ngã xuống đất lên, vẫn còn kích động nói:
Nếu như sớm biết Minh Nguyệt quen biết anh, tôi cũng không phải đi đường vòng, chạy tới Cục Cảnh sát báo án làm gì... Anh nói xem, có phải tôi bỏ gần tìm xa rồi hay không?

Liễu Tiểu Quyền hưng phấn nói:
Tùy tiện đặt mà thôi, đâu đâu cũng có tên tuổi của anh, đặc biệt là những người trẻ tuổi như chúng tôi, đa số là fan hôm mộ giống như tôi... Tôi còn biết rất nhiều câu chuyện truyền kỳ về anh, bây giờ còn có thể đọc làu làu đấy.
Nhìn vẻ mặt của anh ta, hẳn là không nói dối.
Trần Thiên Vũ ho khan hai tiếng, nét mặt già nua của ông ửng đỏ, quả thực không nghĩ tới vị
tiên tri
hoang đường này lại là fan hâm mộ của mình, là vinh hạnh hay là châm chọc đây? Việc này khiến đại thám tử xưa nay tỉnh táo hơi khó trả lời, lần đầu làm người nổi tiếng mà.
Thẩm Minh Nguyệt nhếch miệng:
Cũng có lẽ tất cả mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp mà thôi, căn bản không có thần chết nào cả, cậu chỉ là một người nằm mơ giữa ban ngày.


Minh Nguyệt, cả cậu cũng không tin mình sao?
Liễu Tiểu Quyền vội la lên.
Thẩm 5Minh Nguyệt cười khanh khách:
Hình như cậu nói cũng không sai, anh ấy đúng là tứ ca của mình... Nhưng mà, anh ấy có một thân phận chính thức hơn, đó chính là tổng thanh tra Trần của văn phòng thám tử Bắc Đình.
Cô còn sợ trong lòng Liễu Tiểu Quyền sinh ra khúc mắc, bổ sung:
Cậu không cần phải để ý tới những thứ này đâu, hôm nay chỉ xem như là bạn bè cùng nhau tâm sự mà thôi.


Tổng thanh tra Trần sao?
Phản ứng của Liễu Tiểu Quyền dữ dội hơn so với tưởng tượng của Thẩm Minh Nguyệt rất nhiều. Anh ta gần như là nhảy dựng lên khỏi ghế, hơn nữa vụng về làm ngã chiếc ghế da sau lưng, âm thanh phát ra khiến Thẩm Minh Nguyệt cũng giật nảy mình.

Hình như lúc đó có một người như thế, không nghĩ tới tên đó lại là Thần Chết?
Thẩm Minh Nguyệt vô tình bị cuốn theo, Trần Thiên Vũ chỉ là đứng ngoài quan sát, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì.

Đúng!
Liễu Tiểu Quyền tiếp tục nói:
Thần Chết đã xuất hiện, như vậy có nhiều thứ rất dễ giải thích. Nếu như mình không phán đoán sai, trong danh sách tử vong dường như còn ẩn giấu một quy luật mặc định, đó chính là trình tự tử vong rõ ràng. Sau đó Thần Chết sẽ dựa theo trình tự tử vong này để sắp xếp kiểu chết cho mỗi người, chẳng hạn như...


Thám tử Trần Thiên Vũ!
Liễu Tiểu Quyền vô cùng kinh ngạc:
Thật sự là anh sao?
Anh ta kích động duỗi hai tay ra, Trần Thiên Vũ đành phải đưa tay nắm chặt lấy tay Liễu Tiểu Quyền, ra hiệu anh ta ngồi xuống nói chuyện.
Trần Thiên Vũ cười khổ nói:
Ôi, đây là biệt hiệu mà người nào cấp cho tôi thế?

Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc nói:
Sao vậy, giật mình đến thế à?

Vẻ mặt Liễu Tiểu Quyền mới vừa rồi còn chán nản, giờ bỗng nhiên toả ra tia sáng khác thường, trong nháy mắt như hai người khác nhau vậy.
Thẩm Minh Nguyệt cười nói:
Đương nhiên đã xem rồi, tất cả các phần, mình đều không sót một tập, đúng là một bộ phim thú vị.

Liễu Tiểu Quyền cười khổ nói:
Phim được vào rạp đương nhiên là phải thú vị, nhưng nếu như xảy ra trong cuộc sống thực tế thì rất đáng sợ... Minh Nguyệt, mình có một linh cảm rất không tốt, tất cả mọi người may mắn còn sống ở khu du lịch hôm đó rất có thể không thoát được sự truy lùng của Thần Chết, mọi người sẽ chết theo nhiều cách khác thường, căn bản là không có cách chống cự, bao gồm cả hai chúng ta... Cuối cùng chắc chắn cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Anh ta nói rất chân thành, không hề có ý đùa giỡn chút nào.
Thẩm Minh Nguyệt lắc đầu:
Hình như không có.


Không à?
Liễu Tiểu Quyền nghĩ nghĩ, không dám khẳng định, thế là anh ta miêu tả tên da đen cao lớn kia lần nữa, Thẩm Minh Nguyệt mới bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu.
Thẩm Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói:
Được rồi, mình chỉ nói thế thôi. Thực ra bây giờ mình cũng rất mê mang, nói không chừng, người chết tiếp theo sẽ là mình đấy, dù sao thứ tự đã bị xáo trộn, ai cũng có thể trở thành người bị hại tiếp theo.


Liễu Tiểu Quyền hơi bối rối, cũng không phải là không có khả năng này, nhưng anh ta không căng thẳng cho mình mà là Thẩm Minh Nguyệt. Bởi vì có Trần Thiên Vũ ở đây, cho nên Liễu Tiểu Quyền do dự, muốn nói lại thôi.


Đừng giận, Minh Nguyệt.
Trần Thiên Vũ hơi chút trầm ngâm, sau đó nói:
Mọi thứ tất có nhân quả, vì tránh cho thảm kịch xảy ra lớn hơn, chúng ta thà tin là có chứ không thể tin là không.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.