Chương 26: Giao phong chính diện
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 3033 chữ
- 2022-02-04 04:09:58
Đúng vậy, tên tôi là Lý Nhất Đình, là bạn của thư ký Đường.
Ông thuận miệng bịa một thân phận.
Cô gái đeo kính quan sát ông từ trên xuốn8g dưới một phen, nói:
Thư ký Đường không ở đây.
Lý Nhất Đình hơi thất vọng, nhưng ông vẫn hỏi:
Tôi có thể hỏi bao giờ ông ấy về không?
Cô gái3 đeo kính lắc đầu:
Không rõ lắm, lần sau ông lại đến đi.
Lý Nhất Đìnhà một tiếng, đang định xuống tầng thì cánh cửa văn phòng mở ra, phát ra ti9ếng một tiếng
cạch
, người đi ra đúng là Đường Đông Châu.
Lý Nhất Đình quay đầu lại căm tức liếc nhìn cô gái đeo kính một cái, ai ngờ cô6 gái này vẫn vô cảm mà bỏ đi, cứ như căn bản chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.
Lý Nhất Đình không biết thái độ lúc nóng lúc lạnh của thư ký Đường rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ muốn ra oai phủ đầu mình sao, nói cho mình rằng nhà máy số 6914 không phải nơi mà ai cũng có thể đến điều tra? Nhưng ông cũng không muốn đến tay không một chuyển, lần sau, ông cũng không nắm chắc còn có thể nghênh ngang đi vào như vậy, ông lấy một bức ảnh từ trong áo ra, hai tay đưa cho Đường Đông Châu, nếu có thể tìm được một vài manh mối thì tức là chuyến đi này không tệ.
Làm phiền thư ký nhìn xem người này có phải công nhân nhà máy hay không, hoặc là người mà ngài đã từng tiếp xúc?
Ông tận lực tỏ ra nghiêm túc như đang làm công vụ.
Đường Đông Châu không nhận lấy, ông ta gọi với vào gian phòng nhỏ bên cạnh:
Tiểu Tôn, cô ra đây một lúc!
Hầu Việt Quấn ngẫm nghĩ rồi nói:
Nhà máy có nhiệm vụ sản xuất chuyên nghiệp, nhà máy này được xây dựng cũng sớm, các loại thiết bị sản xuất vẫn khá lạc hậu, tuy rằng công nhân viên có tới hàng nghìn, những nhân viên kỹ thuật thực sự cao cấp lại không nhiều.
Tôi từng đưa ra ý kiến lên cấp trên, chi bằng chọn vài kỹ thuật nòng cốt trong viện nghiên cứu trực tiếp tham gia sản xuất hằng ngày của nhà máy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy phản hồi.
Không đợi Lý Nhất Đình hỏi, ông ta lại nói tiếp:
Thiết bị lạc hậu, chỉ có thể sản xuất vài sản phẩm nhỏ, tất nhiên bạn không được nhiều tiền, lại còn cần nhiều nhân viên, người nhiều thì chi tiểu không nhỏ, lợi nhuận lại không cao, ngay cả chuyện mua sắm thiết bị cũng là vấn đề, vì thể lại chỉ có thể thuê nhiều nhân viên để giải quyết, khối u ác tính cứ tuần hoàn như thế, nhà máy bây giờ chỉ đang gắng gượng sinh tồn thôi.
Lý Nhất Đình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ông cảm thấy vẫn nên hỏi ra đáp án mới được:
Thư ký Đường là lãnh đạo cao nhất của nhà máy à?
Hầu Việt Quân gật đầu, nhưng ông ta nhanh chóng nói:
Về mặt chức vụ thì vẫn chưa được tính là lãnh đạo cao nhất, quản đốc mới là lãnh đạo cao nhất, nhưng mấy năm qua bởi vì hiệu quả và lợi ích không tốt, nên quản đốc bị thay đổi liên tục, gần hai năm nay, gần như là chẳng thấy quản đốc nào đến đây nhậm chức cả...
Nếu mà nhà máy thật sự chỉ dựa vào nó để sinh tồn thì đã sớm đóng cửa từ lâu rồi.
Sản xuất động cơ chỉ là một nhiệm vụ bổ sung thêm cho bọn họ thôi, nếu nghiên cứu ra thành quả thì nhà máy sẽ hỗ trợ thực nghiệm, nếu lâu rồi mà không có tiến triển gì thì nhà máy sẽ tự mình hoàn thành nhiệm vụ sản xuất, như vậy sẽ không làm lãng phí tài nguyên.
Lý Nhất Đình hiểu rõ, thì ra là có chuyện như vậy.
Ông hỏi dồn:
Thế nhà máy chủ yếu dựa vào nghiệp vụ gì để hoạt động?
Là trưởng phòng Lý đấy à...
Ông có việc tìm tôi? Vào văn phòng của tôi ngồi đi.
Ông ta phất phất tay với bảo vệ, tỏ vẻ không có gì.
Lý Nhất Đình theo Hầu Việt Quân lên tầng, văn phòng của ông ta ở gian trong cùng của tầng ba, diện tích không nhỏ, ít nhất ba mươi mét vuông, bài trí rất đơn giản, chỉ một chiếc bàn công tác, số pha và một bàn trà.
Vì thế, ông đi thẳng đến tòa nhà văn phòng giám sát đối diện nhà máy.
Ông muốn xem liệu nơi này có từ chối ông ngay trước cửa hay không, chủ nhiệm Hầu thì ông đã sớm gặp qua, đặc điểm khá nổi bật, im lặng ít lời, cực kỳ kiểu cách, mặc dù cấp bậc hơi thấp một chút, nhưng thái độ cũng chẳng tốt hơn Đường Đông Châu điểm nào.
Quả nhiên, lúc này ông trực tiếp bị ngăn cản ở cửa.
Ông lập tức thu liễm đi rất nhiều, lúc này nên thận trọng một ít, cũng phải khiêm tốn một chút.
Thư ký yên tâm, bảo vệ cửa đã tra xét giấy chứng nhận rồi mới cho tôi vào.
Đường Đông Châu à một tiếng, nói:
Trưởng phòng tìm tôi có việc gì?...
Hôm nay, thực ra tôi không có nhiều thời gian cho lắm, chi bằng để ngày khác đi.
Đây gần như là hạ lệnh đuổi khách.
Cô gái đeo kính vừa rồi chậm rì rì đi tới, Đường Đông Châu nói:
Cô giúp vị trưởng phòng này xử lý chuyện này đi.
Ông ta quay đầu nói với Lý Nhất Đình:
Trong nhà máy có nhiều công nhân lắm, không phải ai tôi cũng nhận ra.
Để Tiểu Tôn giúp ông kiểm tra trong hệ thống nhân sự đi.
Ông ta gọi với xuống dưới tầng:
Khoa trưởng Trương, ông vào văn phòng tôi một lúc!
Nói xong, ông ta lại vào phòng.
Lý Nhất Đình xấu hổ đứng ở chỗ cũ, xem ra danh hiệu trưởng phòng này của mình không có trọng lượng mấy, vẻ nhiệt tình lúc trước chỉ là lấy lệ trong bữa tiệc mà thôi, thế mà mình lại coi là thật.
Ông đang bán thầm thì Đường Đông Châu dường như vừa mới ph5át hiện ra ông, trên mặt chỉ hơi lộ ra một nụ cười mỉm:
Trưởng phòng Lý, sao ông đến đây mà không gọi điện thoại gì thế?
Thấy thế, Lý Nhất Đình cũng giở giọng nhà quan mà nói:
Tôi đi ngang qua ấy mà, đi qua cửa nhà máy mới nhớ ra nên đến thăm hỏi thư ký một lúc, tôi mạo muội rồi.
Đường Đông Châu liếc nhìn cửa lớn dưới tầng, thản nhiên nói:
Bảo vệ cửa không ngăn cản ông sao?
Đây là địa bàn của ông ta, cho nên lần này ông ta không nhiệt tình như trên bàn cơm, ngược lại còn mang theo sự nghiêm túc trong công việc, ông ta không mời Lý Nhất Đình vào văn phòng.
Cấp bậc của ông ta cao hơn Lý Nhất Đình hai cấp, nên tất nhiên ông ta mang theo vẻ uy nghiêm, hơi ngẩng cao cằm nhìn xuống.
Lý Nhất Đình đột nhiên cảm nhận được khí chất mà đã lâu ông chưa được tiếp xúc, lãnh đạo quả nhiên không tầm thường.
Cũng may mà cô gái đeo kính nhận lấy bức ảnh, ngoắc tay bảo ông đi theo, Lý Nhất Đình mới phát hiện nơi này chắc là văn phòng tài nguyên nhân lực, bên trong còn có vài người đang ngồi, nhưng không hề ngẩng đầu lên một cái, càng đừng nói là liếc mắt nhìn ông, xem ra không ít người đến văn phòng này mỗi ngày.
Cô gái đeo kính Tiểu Tôn lập tức trở lại trước bàn công tác của mình, bấm chuột máy tính vài cái để mở màn hình ra, lại mở ra một phần mềm, rồi bỗng nhiên lạnh lùng nói:
Tên người này là gì?
Lý Nhất Đình bất đắc dĩ nói:
Chính vì không rõ tên nên mới cần tra.
Không ngờ Tiểu Tôn lại hơi tức giận, cô ta trực tiếp tắt luôn hệ thống vừa mới mở ra, gõ chuột máy tính một cái, sau đó để ảnh xuống bàn:
Tên cũng không có thì tôi tra kiểu gì.
Lý Nhất Đình đột nhiên cũng nổi giận:
Cô đi hỏi thư ký Đường của các cô xem có thể tra hay không? Hỏi xong rồi hẵng quay lại nói với tôi.
Ông không biết cơn tức này đột nhiên ở đâu ra nữa.
Tiểu Tôn lườm ông, không thèm để ý đến sự tức giận của ông, một hồi lâu sau mới đi vào văn phòng thư ký dù không hề muốn, chỉ chốc lát sau đã trở về và nói:
Thư ký nói rằng nếu không tra được thì ông ấy cũng không biện pháp nào cả.
Lúc này, Lý Nhất Đình chỉ có thể trợn mắt nhìn, một lúc lâu sau, ông mới yên lặng cầm bức ảnh xuống tầng.
Ông biết hôm nay đã đụng phải cái đinh mềm rồi, cái chức vụ giả dối của mình tại thôn Bố An Du nho nhỏ này hình như không dọa nổi bất cứ ai cả.
Ông nghĩ, nỗi khó khăn thực sự của quá trình phá án có lẽ từ bây giờ mới bắt đầu.
Đặc điểm lớn nhất của Lý Nhất Đình chính là có một sự dẻo dai, lúc này hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, nếu hôm nay đã đi ra ngoài điều tra thì ông sẽ đi gặp từng người một.
Tôi cũng từng phản ánh chuyện này, cấp trên cũng có chỗ khó xử của bọn họ, nhưng hoạt động sản xuất không bị chậm trễ, thư ký Đường trước kia lại làm từ chủ nhiệm phân xưởng, khoa trưởng sản xuất, phó quản đốc rồi mới đến cương vị hiện tại, mấy việc trong nhà máy, ông ta đều xử lý rất nhuần nhuyễn.
Lý Nhất Đình hiểu ý, nói:
Nói cách khác, quản đốc tiếp theo dù rất có thể chính là thư ký Đường, chỉ là bây giờ vẫn chưa có biên bản chính thức.
Hầu Việt Quân gật đầu, không nói gì nữa, có lẽ cũng cho là như vậy.
Lý Nhất Đình thừa dịp đưa bức ảnh cho ông ta, Hầu Việt Quân nhận lấy, cũng không hỏi gì, một lát sau liền trả lại.
Đây là bức ảnh tái tạo lại chân dung của bộ hài cốt dưới đáy ao cá, chủ nhiệm, ông có nhận ra người này không?
Ông thấy tuy người này ít nói ít cười, nhưng thật ra lại là một người lãnh đạo rất tận tâm trong công việc, nên ông cũng ăn ngay nói thật.
Hầu Việt Quân lắc đầu:
Chắc chắn người này không thuộc văn phòng giám sát chúng tôi, cả đơn vị chúng tôi chỉ khoảng ba mươi người, dù có dùng ngón chân thì tôi vẫn đếm được; nếu có người này thì chắc chắn tôi không thể không nhận ra được.
Ông ta lại nói thêm:
Ông chưa hỏi giám đốc Liễu à? Chuyện xảy ra trong khu vực của bọn họ, tám chín phần mười chính là nhân viên ở khu ấy, bằng không thì chắc là công nhân cũ...
Số lượng công nhân của ông ta khá nhiều, ít nhất cũng phải hai, ba trăm người rảnh rỗi, nhưng tôi hoài nghi răng chưa chắc ông ta đã quen từng người một đâu.
Lý Nhất Đình thử nói:
Người này có khả năng là công nhân nhà máy số 6914 không?
Hầu Việt Quân không hoàn toàn phủ định, ông ta chỉ nói:
Nếu là công nhân thì thật ra không giống lắm, nhưng nếu ông ý là nhân viên công tác trong cơ quan của nhà máy thì không phải là không có khả năng đâu.
Lý Nhất Đình không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói:
Tôi tìm chủ nhiệm Hầu của các anh, phiền anh thông báo một tiếng.
Bảo vệ nhìn ông một cái, hỏi:
Ông tìm chủ nhiệm của chúng tôi có chuyện gì?
Lý Nhất Đình lạnh lùng nói:
Cảnh sát phá án
.
Bảo vệ vẫn chưa bị hù, ngược lại còn cực kỳ cảnh giác, nói:
Cảnh sát?...
Đơn vị đầu cho tôi biết có vụ án cần xử lý.
Lý Nhất Đình cả giận nói:
Có vụ án hay không, chỉ có chủ nhiệm Hầu các anh mới biết được.
Hai người ồn ào ở dưới tầng, Hầu Việt Quân vừa từ bên ngoài trở lại, ông ta xanh mặt, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Lý Nhất Đình thì ông ta lại sửng sốt.
chức vụ cao hơn tôi, nhưng đôi khi quả thật rất ngoan cố...
Tôi đã sớm nhắc nhở ông ta rồi, viện nghiên cứu các ông thiếu kinh phí đến vậy sao? Làm cái gì mà nghề phụ chứ, ông ta không nghe, cứ nằng nặc muốn làm một con đập, tạo ra ao bên cạnh nhà máy để nuôi cá, ông nói xem, lúc này tự tìm phiền toái rồi còn gì.
Lý Nhất Đình nói thẳng, ông cảm thấy được ngành giám sát tuy rằng có cấp bậc không cao, nhưng thật ra trên trình độ nhất định thì lại đại diện cho cơ quan cao cấp, nắm trong tay toàn cục, hẳn là có mong muốn phối hợp điều tra.
Chủ nhiệm Hầu, tôi muốn biết giám đốc Liễu của viện nghiên cứu rốt cuộc là đang nghiên cứu chế tạo cái gì? Hình như những gì mà bên ngoài biết đến cũng không nhiều.
Hầu Việt Quân liếc nhìn ông một cái, nhưng không giấu giếm:
Ngoài mấy hạng mục tuyệt mật ra, thật ra bình thường bọn họ chỉ đơn giản nghiên cứu các loại động cơ dân dụng, quân sự, động cơ hàng không vũ trụ, ông cũng biết đấy, kỹ thuật động cơ của quốc gia chúng ta hơi lạc hậu, cho nên cấp trên muốn dùng lại những đơn vị nghiên cứu khoa học bị xuống dốc, để họ ở đây yên tâm nghiên cứu thiết kế.
Lý Nhất Đình tỏ vẻ hiểu được:
Sau khi thiết kế xong thì giao cho nhà máy sản xuất tiêu thụ, chắc là như thế này phải không?
Không ngờ Hầu Việt Quân lại lắc đầu:
Đây chỉ là một bộ phận chức năng nhỏ của nhà máy 6914 thôi, nghiên cứu sáng tạo cần rất nhiều thời gian, mà còn chưa chắc đã có thể đạt được thành quả gì, ông xem, nước ngoài nghiên cứu thành công một hạng kỹ thuật nào đó, mất tận một hay hai chục năm cũng rất bình thường.
Ông ngồi đi.
Hầu Việt Quân vẫn nghiêm mặt, nhưng thái độ lại không lãnh đạm, cũng không e dè:
Là vì vụ án ở viện nghiên cứu?
Lý Nhất Đình gật đầu:
Đúng vậy, bây giờ vụ án đã có chút manh mối, nên tôi muốn tìm chủ nhiệm để biết thêm một vài chuyện.
Hầu Việt Quân châm một điếu thuốc, lại chủ động nói:
Viện nghiên cứu này tuy là một đơn vị hành chính độc lập, nhưng chúng tôi lại không có biện pháp tham dự vào công tác quản lý nội bộ của bọn họ, nhưng ít nhiều vẫn hiểu biết cách hoạt động của bên ấy, lúc trước tôi cũng từng nhắc nhở giám đốc Liễu rằng nên tăng mạnh nhân viên quản lý, đáng tiếc không thể làm ông ta có đủ coi trọng.
Lý Nhất Đình ít nhiều cũng có hiểu biết về quan hệ tam giác giữa viện nghiên cứu, văn phòng giám sát và nhà máy khá phức tạp, cho nên ông biết những lời mà chủ nhiệm Hầu nói cũng là tình hình thực tế.
Hầu Việt Quân tiếp tục nói:
Con người giám đốc Liều này thì...
Không ai có thể nói chắc chắn được rằng liệu mấy người ở cơ quan đó có chạy quanh viện nghiên cứu hay không, không chừng lại có nghiệp vụ tư nhân nào đó.
Ông ta bổ sung thêm:
Suốt mười năm nay, công nhân là người vùng khác bỏ đi khá nhiều, bây giờ gần tám mươi, chín mươi phần trăm công nhân viên của nhà máy đều là dân bản xứ.
Vì hiệu quả và lợi ích không cao nên mới có tình trạng này, không giữ được người đâu...
Lý Nhất Đình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ông vẫn tập trung vào một chi tiết.
Nhà máy và viện nghiên cứu còn liên quan đến nghiệp vụ tư nhân sao?
Hầu Việt Quấn bỗng cười:
Mấy chuyện đó thì ai mà nói chắc được, các nhân viên nghiên cứu như đám người giám đốc Liễu cũng phải kiếm sống chứ, có lúc phát minh ra được thứ gì.
lén tìm nhà máy để thí nghiệm, lỡ như có thể làm ra thành phẩm, thị trường có phản hồi tốt thì cứ coi như là khoản thu nhập thêm thôi...
Để không đánh mất tính tích cực của bọn họ, cơ quan chúng tôi vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, dù sao công ăn việc làm của bọn họ cũng không dễ dàng gì, chỉ dựa vào khoản kinh phí nghiên cứu thôi thì đầu kiếm được bao nhiêu, lỡ như nghiên cứu thất bại thì chẳng khác gì thu nhập ít ỏi.
Lý Nhất Đình không ngờ vị chủ nhiệm Hầu trông rất khó gần này lại có thể cung cấp cho mình nhiều tin tức như thế, lúc này, ông hoàn toàn đồng ý với lời nói của đồng nghiệp rằng không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
Hiện tại xem ra, người này chỉ là rất có trách nhiệm cho nên bề ngoài mới trong bảo thủ mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.