Chương 264: Nhìn lén thiên cơ
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 2396 chữ
- 2022-02-06 08:04:20
Lý Nhất Đình cười khổ:
Chẳng phải vậy sao. Bây giờ, trong số những người trưởng thành còn sống, chỉ có hoa hậu giảng đường Quý Tinh 8vốn trói gà không chặt và Liễu Tiểu Quyền đang bị nhốt trong trung tâm phục hồi chức năng tâm thần thôi.
Lúc này, ông vẫn chưa biết3 Liễu Tiểu Quyền đã lén trốn đi.
Trần Thiên Vũ mỉm cười, hỏi ngược lại:
Xem ra trên cơ bản, cậu đã loại trừ hiềm nghi của h9ai người bọn họ rồi, ha ha. Mà cậu tính sai rồi, vẫn còn có Tử Thần và Minh Nguyệt, họ vẫn sống tốt mà.
Hứa Kinh Nam không hề giấu giếm:
Quả thật thì khó mà nói. Căn cứ vào mức độ phát triển của y học lâm sàng, độ sai số trong việc ước tính tuổi bằng độ mài mòn của răng nanh rất lớn, bởi vì phải xem xét các yếu tố khác như chế độ ăn uống, phương pháp nấu ăn, thói quen sinh hoạt, môi trường sống nữa. Thói quen vệ sinh tốt có thể bảo vệ răng tốt hơn, thiếu khoáng chất sẽ khiến răng không đủ khỏe và chất lượng nước kém cũng sẽ dẫn đến làm hỏng men răng và mòn nhiều hơn; nếu người ta có thói quen cắn chặt răng hoặc nghiến răng vào ban đêm, nó cũng sẽ gây ra sự mài mòn sâu trên bề mặt răng, cho nên... Đúng như pháp y của bọn em nói, loại phương pháp này chỉ có thể tham khảo, nếu muốn kết luận chính xác thì còn phải thông qua xét nghiệm tổng hợp nữa, ví dụ như thi thể đã hóa xương trắng, xương sọ, xương mu vân vân...
Nói đến đây, Hứa Kinh Nam ngừng lại, thở dài:
Chỉ tiếc, phương pháp này chỉ có tác dụng với người chết thôi, với người sống thì không hữu dụng lắm.
Lý Nhất Đình đột nhiên cười ra tiếng:
Nếu là người sống, kiểm tra chứng minh nhân dân không phải là rõ rồi sao? Nếu thật sự không được, vào hệ thống tra tin tức lai lịch là hiểu ngay, phí sức kiểu này làm gì?
Ông bỗng nhiên nói đùa một câu, không biết tại sao nữa.
Lý Nhất Đình gật đầu:
Nhân viên điều dưỡng không đủ cảnh giác, cậu ta đã biến mất rồi.
Ông nói tiếp:
Liễu Tiểu Quyền giấu giếm được ánh mắt của thủ lĩnh chi thứ chín và Minh Nguyệt, coi như là có chút bản lĩnh.
Lý Nhất Đình không 6phủ nhận:
Xem ra, hung thủ vẫn có chút kiêng kỵ Bắc Đình. Nhưng mà em không nghĩ ra được động cơ gây án của Quý Tinh và Liễu Tiểu Q5uyền, cho nên có thể họ không phải là nghi phạm.
Lúc nói ra lời này, ông có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, dù sao, ông cũng là người chuyên nghiệp.
Tiếng chuông di động bỗng dưng vang lên, Lý Nhất Đình tùy tay cầm lấy di động, ngay cả số điện thoại cũng không nhìn, giọng điệu cũng có chút không tốt, tâm tình rất tệ.
Lý Nhất Đình cũng ngừng tay, nhưng mà ông vẫn ngồi xổm, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thiên Vũ, khẽ cười nói:
Chuyện gì? Sao anh không nói sớm...
Trần Thiên Vũ mỉm cười:
Lúc này chúng ta đang gặp phải cao thủ trong cao thủ, hơn nữa là cao thủ có năng lực phản điều tra rất mạnh, sao có thể xử sự như lẽ thường chứ?
Lý Nhất Đình nhéo nhéo cằm:
Suy nghĩ của chúng ta hẳn là không khác nhau lắm, nhưng mà để thận trọng hơn, tôi cảm thấy vẫn nên để Kinh Nam tiếp tục dùng biện pháp khác và duyệt lại xem sao, bảo đảm không có sơ hở gì.
Trần Thiên Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ông trả tư liệu lại cho Hứa Kinh Nam, Hứa Kinh Nam cũng không lên tiếng nữa, yên lặng đi ra khỏi văn phòng.
Trần Thiên Vũ tiếp nhận, lúc lật đến trang thứ hai, một hình ảnh đen trắng không rõ ràng đập vào mắt, đây là một loạt hình ảnh CT chụp hàm răng chỉnh tề và rõ ràng. Ông không hiểu, nhưng kết luận đã được viết rõ ràng rồi. Nó được viết bằng bút đen bên cạnh, nhìn thoáng qua là biết chữ viết của Hứa Kinh Nam: tuổi dự đoán là 16-18 tuổi.
Một ánh điện xẹt nhanh qua ánh mắt Trần Thiên Vũ, thiếu chút nữa đã bắn ra tia lửa:
Ấy!... Kinh Nam, ở đâu ra đây?
Lúc vừa mới vào cửa, hai người đều bị choáng bởi cách bố trí nội thất trang trọng, thanh lịch và không tì vết, nơi này quả thật giống như một nhà bảo tàng loại nhỏ vậy, thậm chí còn tinh tế hơn các bảo tàng thông thường, mạnh mẽ phóng khoáng một chút, xem ra cậu Trịnh Tinh này thật sự đã tiêu phí rất nhiều tâm huyết để xây dựng bộ sưu tập không có khả năng hoàn lợi nhuận này, tuy rằng cung tên bây giờ thật ra không tính là đồ nhọn bị quản chế, nhưng nếu để làm triển lãm thì vẫn rất khó được phê duyệt. Hơn nữa, mặc dù thu nhập của Trịnh Tinh không thấp, nhưng khoản đầu tư vào nơi này đã vượt xa khỏi năng lực kinh tế của anh ta rồi, điều này ít nhất chứng minh một vấn đề, sự nhiệt tình yêu thương hoặc là cuồng nhiệt có thể hoàn thành không ít chuyện, còn nữa, đây cũng không phải chuyện mà một người có thể hoàn thành.
Nhưng mà, hôm nay bọn họ đến đây không đơn thuần chỉ để xem xét, mà là tới tìm vật chứng quan trọng, nhưng cái thứ đó sẽ đây sao? Hai người đều có suy nghĩ riêng, cho nên lúc bắt đầu tìm thì gần như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Lời còn chưa dứt, ông dùng tay phải túm lấy mũi tên, dùng sức kéo ra bên ngoài, không hề có động tĩnh gì, Trần Thiên Vũ khẽ nhíu mày, lại thử xoay tròn mũi tên một chút, vẫn không hề có động tĩnh, vẻ mặt của ông có chút u ám, chẳng lẽ đã đoán sai sao?
Lý Nhất Đình lại bỗng nhiên cười rộ lên, cười cực kỳ vui vẻ.
Trần Thiên Vũ cũng cười rộ lên, sắc mặt của ông lập tức thoải mái lên rất nhiều, Hứa Kinh Nam thì không kinh ngạc.
Thật ra, tôi cảm giác dường như chỉ một từ đã làm bừng tỉnh người trong mộng rồi, Nhất Đình, cậu thì sao?
Trần Thiên Vũ thản nhiên nói.
Vậy là được rồi, cậu ta tất nhiên sẽ phòng ngừa chu đáo. Mặc dù thứ chúng ta tìm chỉ là một thứ bình thường, nhưng khẳng định là cậu ta có thể ý thức được nguy hiểm, cho nên tất nhiên sẽ nghĩ ra một kế sách vạn toàn trước tiên, để đề phòng có biến.
Ông tùy tay lấy ra một mũi tên lông chim trên bàn, mũi tên như vậy rất nhiều, trông cũng rất bình thường, nhưng Trần Thiên Vũ thoáng quan sát một lát, liền phát hiện ra một điểm không tầm thường: Có một đường vân mảnh ở cuối mũi tên, nếu không kiểm tra cẩn thận thì không thể nhìn ra.
Trưởng phòng, thầy hãy xem cái này trước đã, có lẽ sẽ có ích đấy.
Giọng của Hứa Kinh Nam rất bình tĩnh.
Lý Nhất Đình liên tục lật đọc, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông đưa tư liệu trong tay cho Trần Thiên Vũ, rồi châm điếu thuốc, trông có vẻ đang ngẫm nghĩ.
À, tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.
Hứa Kinh Nam nghe vậy liền bước nhanh rời khỏi văn phòng.
Đương nhiên có.
Hứa Kinh Nam chỉ thoáng nhớ lại rồi nói:
Khoảng bốn tháng rưỡi... Là con gái.
Anh không đợi Trần Thiên Vũ đặt câu hỏi đã nói cho ông kết quả chuẩn xác của cuộc giải phẫu trước, chút ăn ý ấy vẫn phải có.
Trần Thiên Vũ quay đầu lại cùng Lý Nhất Đình liếc nhau, trên mặt hai người đều nổi lên một loại thần quang như thể vừa được giác ngộ vậy.
Trần Thiên Vũ chỉ thoáng suy tư, sắc mặt của ông lại có chút nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại đột nhiên trở nên thoải mái, một lúc sau mới nói:
Cậu đoán xem, liệu Trịnh Tinh có dự liệu trước rằng sẽ có một ngày Bắc Đình chúng ta có thể phát hiện ra nơi này hay không?
Lý Nhất Đình phun mạnh một ngụm khói ra rồi nói:
Trịnh Tinh là người thông minh, đương nhiên sẽ đoán được.
Hứa Kinh Nam hơi hơi sửng sốt, hồi lâu sau mới nói:
Thật ra thì bao lâu đều được, nhưng mà tỷ lệ chuẩn xác cao nhất hẳn là là từ 4-7 tháng, sao vậy?
Trần Thiên Vũ không trả lời, hỏi tiếp:
Cậu còn nhớ Viên Huệ Nga đang mang thai bao lâu không?
Hứa Kinh Nam mỉm cười:
Lúc điều tra phòng khám, em đã phát hiện nó ở trong thùng rác, em còn đặc biệt yêu cầu một vài nha sĩ trong bệnh viện công giúp em xem xét, cuối cùng xác định rằng phán đoán của em không thái quá.
Lý Nhất Đình không phải là người thường, ông phun ra một ngụm khói đặc rồi hỏi:
Đánh giá tuổi dựa trên mức độ hao mòn của răng, mức độ tin cậy có bao nhiêu? Tỷ lệ chuẩn đoán sai cao không? Theo thầy được biết...
A lô, ai vậy? À, trung tâm phục hồi chức năng? Cái gì!?...
Không hiểu sao Lý Nhất Đình lại đen mặt:
Anh ta bị mất tích từ lúc nào... Được, tôi biết rồi.
Ông tắt mạnh điện thoại đi.
Trần Thiên Vũ nghe được rất rõ ràng, nhưng vẻ mặt không có nhiều biến hóa:
Liễu Tiểu Quyền mất tích à?
Trần Thiên Vũ nhìn bóng dáng của anh, bỗng nhiên nói:
Kinh Nam, cậu chờ một chút.
Hứa Kinh Nam kinh ngạc quay đầu lại, Trần Thiên Vũ chậm rãi nói:
Mang thai bao nhiêu tháng mới có thể phân biệt được giới tính của trẻ con?
Lý Nhất Đình đang đứng ở một bên, thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn tiếp tục hút thuốc mà không nói gì.
Trần Thiên Vũ thử lấy ngón tay nhẹ nhàng quệt qua đường vân mảnh này, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm khó dò, thuận miệng nói:
Xem ra mũi tên này được sử dụng thường xuyên.
Trần Thiên Vũ bắt đầu tìm kiếm từ những đồ vật muôn hình muôn vẻ trong tủ trưng bày bằng kính, ông kiên nhẫn mà nhẹ nhàng mở cửa tủ ra, nhìn kỹ từng vật trang trí, hơn nửa giờ sau, vẫn không hề phát hiện ra gì cả.
Mà Lý Nhất Đình dựa theo thói quen cũ từ hồi làm cảnh sát, chuyên môn tìm góc xó, nội thất có tác dụng thực tế, chỉ cần tra khóa vào là sẽ mở ra, bởi vì nơi mà chìa khóa được để lại rất dễ thấy, trong phương diện này, Trịnh Tinh cũng khá
quang minh lỗi lạc
, có lẽ là thường xuyên thưởng thức, không muốn quá phiền phức, đáng tiếc Lý Nhất Đình vẫn không phát hiện ra mục tiêu.
Lý Nhất Đình lúc này mới đứng dậy, từ bỏ việc tìm kiếm, phủi nhẹ bụi bặm trên tay, chỗ ông sờ soạng có vẻ bí mật, tự nhiên không sạch sẽ như những gì nhìn thấy ở mặt ngoài.
Nghe thì có vẻ đúng là như vậy, cái này thì thú vị rồi. Em nhớ rõ anh cũng là người không bao giờ ra bài theo lẽ thường cả, sao lại suy ra như thế chứ? Em hiếu kỳ lắm đấy.
Lý Nhất Đình cười quái dị, lấy một điếu thuốc ra, mới phát hiện mình đến đây gấp quá nên quên mang theo bật lửa, đang xấu hổ thì Trần Thiên Vũ đã tung một cái đến.
Lại hơn một giờ trôi qua, Trần Thiên Vũ ngừng lục tìm đầu tiên, thật ra nơi nào nên tìm, ông cũng đã lục hai lần rồi, nếu không có, vậy thì chỉ có thể dùng lối tắt khác.
Hì, Nhất Đình, nghỉ ngơi một lúc đi...
Trần Thiên Vũ ho nhẹ hai tiếng, bất đắc dĩ nói:
Có phải chúng ta đã xem nhẹ một chuyện rồi không, cho nên chỉ phí công như ‘người mù đốt đèn’ thôi.
Trần Thiên Vũ cho rằng, nếu muốn thực sự hiểu được thì bọn họ còn cần bằng chứng chắc chắn hơn nữa, mà thứ này hẳn là sẽ ở trong nhà bảo tàng cung tên của Trịnh Tinh, vì thế hai người không dám dừng lại, liên tục chạy tới kho hàng cá nhân mà Vạn Vĩnh Khôn phát hiện.
Nghe được tin tức này, Trần Thiên Vũ không kinh ngạc như trong tưởng tượng, sắc mặt lại càng thêm u ám, ông suy nghĩ mấy vấn đề quan trọng, lại vẫn chưa có đáp án hợp lý. Trông thì có vẻ ông không có phản ứng gì nhiều đối với việc Liễu Tiểu Quyền bị mất tích, xem ra ông không cho rằng cậu Liễu Tiểu Quyền này là hung thủ thực sự, dù sao thì Bắc Đình cũng có sự phán đoán độc đáo của mình.
Trong phòng lại chìm vào im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, Lý Nhất Đình đang muốn lấy ra một điếu thuốc thì Hứa Kinh Nam bỗng nhiên đứng lên, đưa cho ông một chồng giấy photo.
Có khoá chìm.
Ông phun ra một ngụm khói đặc, nhắc nhở.
Trần Thiên Vũ xấu hổ mà trả lời:
Đúng là chỉ có cậu mới có kinh nghiệm, nào!...
Ông đưa mũi tên cho Lý Nhất Đình, Lý Nhất Đình im lặng nhận lấy, sờ soạng một lúc, không biết đã nhẹ nhàng nhấn một cái ở đâu, sau đó thoải mái rút mũi tên ra, giống như một nhà ảo thuật thần kỳ vậy.
Thật ra, ở trong lòng bọn họ, Trịnh Tinh mới là nhà ảo thuật thực sự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.