• 1,787

Chương 273: Thỏa thuận quyền lực - tình dục


Ngày đó, Đào Muội vẫn như mọi khi, dựa theo thời gian quy định bày thức ăn nóng cho nhóm công nhân, lúc này có một thợ mỏ trẻ tuổi đi t8ới, nói cô phải bưng cơm tới cho phó quản lý mỏ Tiết Khôi, điều này khiến Đào Muội rất kinh ngạc. Nhân vật như Tiết Khôi, kiểu cấp bậc3 đó sẽ không ăn giống công nhân, mỗi bữa trưa sẽ có đồ ăn riêng đưa đến văn phòng lãnh đạo, cũng có thể ráng ăn một chút, đến tối thì 9về thành phố ăn uống, còn những thứ mình nấu, Tiết Khôi căn bản không chạm vào, vậy mà hôm nay lại muốn ăn. Vả lại, cho dù muốn ăn đi 6nữa thì cứ tới căn tin ăn là được rồi, sao lại còn muốn mình phải bưng tới tận nơi chứ?

Đào Muội đoán tên này không có ý tốt g5ì, nhưng cô vẫn sợ, bởi vì nếu không làm theo ý lãnh đạo, họ sẽ lấy cớ này để đuổi mình, nên đành phải bày đồ ăn lên, sau đó lại xới cơm vừa nấu xong vào bát lớn, gói lại đưa cho Tiết Khôi.

Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, cũng không quan tâm quy định gì, dù sao cha tôi vẫn cần tiền để chữa bệnh!
Đào Muội phát hiện mình đã hết đường để nói, trong đầu rất hỗn loạn, nước mắt sắp ứa ra.

Thôi vậy, nếu nói theo quy định, đuổi việc ông ta chắc chắn là hợp lý. Nhưng em đã nói vậy, theo góc độ nhân đạo, hỗ trợ ông ta cũng là việc nên làm, em nói vậy cũng đúng mà!
Không phải Tiết Khôi đột nhiên có lương tâm, chẳng qua gã thấy hai mắt Đào Muội đã ửng đỏ, dáng vẻ khổ sở động lòng người lại càng khiến người ta đau lòng, gã quả thật cảm thấy rất hứng thú với cô gái vừa về từ phía Nam này.

Không ăn cũng được, em đã vất vả đến đây một chuyến rồi, hay là chúng ta tâm sự một chút, không làm lỡ thời gian em nấu cơm chứ?
Tiết Khôi cố ý hỏi như vậy, trước kia cô luôn lấy cớ bận việc từ chối mình, bây giờ là buổi trưa, công nhân vừa mới thay ca xong, trong vòng mấy giờ tới, không cần phải nấu cơm.
Đào Muội suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, thật ra cô cũng có ý định khác.

Nhưng cha tôi đã làm việc ở mỏ than nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể nhìn vào điểm này mà quan tâm cha tôi một chút sao?
Đào Muội đau lòng, cô tiếp tục tranh thủ nói:
Bây giờ cha tôi vẫn còn nằm ở nhà, không thể động đậy, không có tiền phẫu thuật thì phải vài năm nữa mới có thể đứng lên được.


Khó lắm! Em phải biết, bọn anh làm tới cấp bậc này, tuy có thể kiếm chút tiền nhưng cũng có rất nhiều nơi phải tiêu tiền. Cho nên em cũng phải hiểu, mỏ than cũng có khó khăn của mỏ than. Vả lại cha em làm trái quy định, nếu trả tiền cho ông ta, vậy những người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Tiết Khôi tiếp tục tìm lý do từ chối.
Thấy cô đồng ý, Tiết Khôi rất vui mừng, cũng buông bàn tay đang đè tay cô ra, còn mình thì ngồi xuống sofa cạnh cửa, xem như trông chừng cô, đừng mong có cơ hội bỏ trốn.
Đào Muội quả thật không muốn chạy, nếu phải nói chuyện phiếm, thì cô quả thật có chuyện muốn nói với Tiết Khôi, cho nên cũng dứt khoát ngồi xuống:
Phó quản lý mỏ Tiết, cha tôi Đào Tam Thắng bị người ta đánh dưới hầm mỏ, nhưng các ông chẳng những không trả tiền chữa trị mà còn đuổi việc ông ấy, đây là đạo lý gì chứ?

Đào Muội không nghĩ tới, Tiết Khôi lần trước còn lên mặt nạt nộ mà lúc này chưa nói hai câu đã mở miệng rộng rãi đến thế, cô vội vàng cảm ơn:
Nếu ông có thể sắp xếp cho cha tôi làm phẫu thuật, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, quay về hỗ trợ mỏ than.

Tiết Khôi vung tay:
Trời ơi, không cần phải mất công vậy đâu, không phải chỉ là chuyện phí phẫu thuật thôi sao! Chỉ cần em tâm sự với anh, chúng ta trao đổi nhiều hơn là có thể thương lượng được thôi!

Tiết Khôi hút điếu thuốc, gã nghiện thuốc đã lâu, ngày nào không hút một điếu là sẽ thấy khó chịu. Gã tới bên cạnh Đào Muội, cố ý dựa sát người mình vào cô mà nói:
Tiểu Đào à, anh không đói bụng, hay là em ăn suất cơm này đi.

Đào Muội quay lại liếc gã một cái, không lên tiếng đã cầm bát đũa lên muốn đi, kết quả tay mới động vào đũa thì cánh tay đã bị Tiết Khôi đè lại.
Tiết Khôi vẫn giống trước kia, giải quyết xong mọi chuyện vào buổi sáng rồi thì không còn gì làm nữa, gã vốn không đói bụng, nhưng lại muốn gặp Đào Muội. Cô gái này có dáng người không tồi, làn da trắng nõn, ở cái mỏ than toàn đám đàn ông lực lưỡng lại có một cô gái xinh đẹp thế này, trong lòng Tiết Khôi rất ngứa ngáy. Từ sau lần Trâu Thiệu Đường dẫn cô tới vì chuyện Đào Tam Thắng gây chuyện, Tiết Khôi lại càng có ấn tượng sâu với Đào Muội, cô gái này thoạt nhìn tuy mạnh mẽ nhưng lại không nói chuyện nhiều lắm, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất mốt. Nhưng vài lần gã muốn gọi Đào Muội đến trò chuyện đều bị Đào Muội lấy lý do bận việc từ chối, bản thân lại không thể trực tiếp chạy tới chỗ căn tin hỗn loạn, nên dứt khoát dùng cái cớ đưa cơm để lừa Đào Muội tới, gã đã tính đúng, đây đúng là lý do mà Đào Muội không thể từ chối.
Đào Muội quả nhiên bưng bát lớn bát nhỏ tới đây, vừa vào phòng đã trực tiếp dọn thức ăn lên bàn làm việc của Tiết Khôi, lễ phép cúi đầu, không nói tiếng nào đã định đi luôn. Tiết Khôi tất nhiên sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, gã từ sofa đứng dậy, trực tiếp đi tới đóng cửa lại, mỉm cười nhìn Đào Muội chằm chằm.

Cho em ăn cũng được, nhưng em phải ăn ở trong này, nếu không thì sao anh biết được em ăn có hết không? Vậy sẽ lãng phí lắm!
Tiết Khôi cười xấu xa nói với cô, đây là lần đầu tiên dựa sát như vậy, trên người Đào Muội tỏa ra khí tức thanh xuân khiến gã cảm thấy hứng thú.

Tôi không ăn!
Đào Muội có hơi mất hứng, rõ ràng cảm thấy Tiết Khôi đang gây khó dễ cho mình.
Đã ở mỏ than cả ngày, khí sắc và da dẻ Đào Muội so với lúc mới về nhà đã kém đi rất nhiều, hoàn cảnh và điều kiện của nơi này quả thật rất khác phía Nam, cho nên cô không thích ứng được. Nhưng cô cũng không để ý, về nhà là để chữa bệnh, cũng là để tận hiếu với cha mẹ, xấu đẹp gì cũng không sao. Nhưng trong mắt Tiết Khôi, sắc đẹp của cô ở địa phương vẫn là số một, hơn nữa trông cũng rất đơn thuần, cái này khác biệt rất nhiều so với những người đàn bà gặp dịp thì chơi, ngược lại còn gợi lên dục vọng của mình.
Đào Muội thấy cửa bị đóng, mà Tiết Khôi lại đứng chặn ở cửa, trong lòng bắt đầu đánh tiếng cảnh giác, có điều bây giờ đang là ban ngày ban mặt, cô biết Tiết Khôi sẽ không dám làm xằng làm bậy, vì thế bình tĩnh hỏi:
Phó quản lý Tiết, những món ông muốn ăn, tôi đã mang lên hết rồi, ông còn chuyện gì nữa à?

Vừa nghe là chuyện này, sắc mặt Tiết Khôi lập tức cứng đờ, lần trước cô tới văn phòng cũng vì chuyện này, lúc ấy gã đã nghiêm túc từ chối một lần, không nghĩ tới con nhóc này vẫn không chịu buông tha, nhận lời trò chuyện thì ra là để nói chuyện này.
Nhưng hôm nay Tiết Khôi không tức giận giống như lần trước, có thể bởi vì cảm thấy việc xử lý hậu quả của vụ nổ dưới hầm đã được giải quyết xong, không còn phiền phức nữa. Gã khôi phục lại nét mặt ban đầu, mỉm cười nói:
Tiểu Đào à, chuyện này anh đã nói rất rõ ràng rồi, là cha em đánh người trước, bọn anh tất nhiên phải xử phạt ông ta, chuyện này có văn bản quy định rõ ràng, không phải do anh nói không đâu!

Nói xong, bàn tay to kia vừa khéo dừng trên mu bàn tay Đào Muội đang đặt trên đùi, Đào Muội hoảng sợ, theo bản năng hất ra. Vừa làm xong động tác này, cô đã hiểu được dụng ý trong lời nói của Tiết Khôi, ác cảm trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, nhưng phần lớn vẫn là sợ hãi.

Tiết Khôi bị hất ra nhưng không để ý, vĩnh viễn chiếm không được lại càng xôn xao, càng là hoa hồng có gai lại càng kích thích dục vọng của mình, nếu món hàng dễ dàng có được như vậy, Tiết Khôi gã cũng đã không để ý đến thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.