Chương 292: Quản lý mỏ tức giận
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1600 chữ
- 2022-02-06 08:05:00
Cho nên cậu có thể tự ý quyết định, giấu tên của Tào Hồng Vĩ đi sao?
Suy nghĩ đầu tiên khi Mai Viễn Chinh nhìn thấy tài liệu chính là c8huyện này nhất định là do Tiết Khôi làm, nhưng ông ta vẫn chạy tới nơi này để tìm Trâu Tề tính sổ trước.
Quản lý Mai, em biết 3đây là lỗi của em, anh muốn phạt em như thế nào cũng được, em nhận hết!
Trâu Tề đành phải phó thác cho trời.
Nhưng Cao Khả Hoa không cho ra bất kỳ ý kiến gì, ông ta bảo Trâu Tề tự động xử lý, còn mình thì coi như không nghe thấy gì cả.
Mắt thấy sắp qua giữa trưa, Trâu Tề thực sự không cách nào hạ quyết tâm, đành phải gọi điện cho Tiết Khôi, mà đầu dây bên kia thì truyền đến tiếng báo thuê bao, Trâu Tề lập tức cúp điện thoại.
Thực ra Trâu Tề cũng đang suy nghĩ chuyện này, nếu sắp trở lại làm việc thì đích thật là lúc nên tuyển dụng, ông ta đề cử một người mới tới:
Quản lý Mai, chỗ tôi có một người không tệ tên là Lý Đại Đình, bản lĩnh giỏi, đủ sức khỏe, còn có khả năng lãnh đạo nữa, quá tình làm việc dưới đáy hầm cũng rất cố gắng.
Lý Đại Đình hả? Hình như tôi chưa từng nghe qua cái tên này.
Mai Viễn Chinh nói.
Dĩ nhiên là Trâu Tề đồng ý:
Việc này là đương nhiên, ngay từ đầu, anh đã rất tín nhiệm em và phó quản lý Tiết, anh còn cho bọn em rất nhiều quyền lợi, nâng cao phúc lợi, đãi ngộ của mọi người, Trâu Tề này tuyệt đối không có suy nghĩ gian dối với anh.
Tín nhiệm sao? Không có suy nghĩ gian dối sao? Ha ha...
Mai Viễn Chinh cảm thấy buồn cười:
Cho nên, các cậu báo đáp tôi như vậy sao? Vụ nổ khí gas, sự cố lớn như vậy, đã điều tra không ra nguyên nhân rồi mà còn dám che giấu danh sách sau lưng tôi, rốt cuộc các cậu muốn thế nào? Muốn kéo tôi xuống để cho Tiết Khôi ngồi lên đúng không?
Thái độ này của Tr9âu Tề trái lại khiến Mai Viễn Chinh nhất thời không tìm được lời nào để mắng ông ta. Lúc đầu, ông ta tới đây là để xác nhận chuyện che g6iấu có phải là sự thật hay không, ngoài ra cũng muốn phát tiết cơn giận trong lòng một cái. Chuyện lớn như vậy, ông ta đường đường là qu5ản lý mỏ thế mà lại không biết, Tiết Khôi là người trực tiếp báo lên, trên danh sách nhất định là được đóng dấu, Mai Viễn Chinh càng thêm bất mãn với hoàn cảnh vị trí của mình, hơn nữa chuyện không phải do mình làm, thế mà lại muốn mình phải gánh chịu trách nhiệm, tên Tiết Khôi kia, vậy mà chẳng sao cả, làm sao ông ta có thể bình tĩnh lại cơ chứ?
Mai Viễn Chinh tỉnh táo không ít, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, cũng ra hiệu Trâu Tề ngồi xuống, bây giờ ông ta có rất nhiều lời muốn nói:
Tổng quản lý Trâu, cậu và Tiết Khôi đồng thời tiến vào mỏ than chúng ta, theo lý mà nói, quan hệ của các cậu hẳn là thân thiến. Cậu hãy nói một cách khách quan đi, từ sau khi các cậu tới đây, rốt cuộc tôi đối xử với cậu và Tiết Khôi thế nào? Có phải cực kỳ tin tưởng các cậu, mọi công việc đều giao cho các cậu làm hay không?
Mai Viễn Chinh không nói thêm gì, bởi vì chưa gặp qua người thật, nên ông ta không tiện xác định là có được hay không:
Đến lúc đó rồi tính sau, cứ phát ra thông báo trước đã, ngày mai đi làm trở lại, những ai muốn xuống hầm thì tới. Đúng rồi, bảo toàn thể nhân viên tập hợp ở khu mỏ vào buổi chiều, tôi muốn tâm sự với bọn họ, nhân tiện chọn tổ trưởng mới.
Đây là một lần hiếm hoi mà Mai Viễn Chinh tham dự vào chuyện quản lý cơ sở trong mấy năm qua, Trâu Tề bị kẹp ở giữa, lập tức cảm thấy khó xử, bởi vì Tiết Khôi yêu cầu ông ta phải trực tiếp báo lại những chuyện này, bây giờ nên làm thế nào cho phải? Nếu như không báo cáo, chốc nữa sẽ không biết nên ăn nói với Tiết Khôi thế nào, nếu như báo cáo, Tiết Khôi không đồng ý, chẳng phải là mình đã bị đẩy vào thế khó xử hay sao. Sau khi cân nhắc một hồi, Trâu Tề quyết định gọi điện thoại cho phó quản lý mỏ thứ hai là Cao Khả Hoa, nói quyết định của Mai Viễn Chinh cho ông ta biết.
Mai Viễn Chinh càng nói càng tức, những chuyện không hài lòng mấy năm gần đây dần dần hiện ra, mà Trâu Tề chỉ có thể ở bên cạnh cúi đầu, yên lặng sững sờ.
Trâu Tề biết rõ chuyện xảy ra giữa Mai Viễn Chinh và Tiết Khôi những năm gần đây thực ra không hề phức tạp, chính là bởi vì bối cảnh của Tiết Khôi rất cứng nên Mai Viễn Chinh mới bắt đầu xem trọng gã, để gã tiếp xúc nhiều với từng bộ ngành, cũng giống như là uỷ quyền cho Tiết Khôi. Nhưng không ngờ, chính là bởi vì quan hệ phức tạp của Tiết Khôi nên gã đã
giọng khách át giọng chủ
rất nhanh, gần như khống chế hoạt động chủ yếu của mỏ than, khi Mai Viễn Chinh phát hiện mình suýt chút nữa mất quyền lực, muốn thu hồi lại quyền quản lý lúc trước thì đã quá muộn. Mỏ than này trên danh nghĩa là Mai Viễn Chinh đứng đầu, nhưng người phụ trách thực tế là Tiết Khôi, nhưng chuyện này, Tiết Khôi không cho Mai Viễn Chinh lộ ra khắp nơi, nếu không sẽ nghĩ cách để ông ta không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa.
Trâu Tề không biết nên trả lời như thế nào, đều là lãnh đạo của mình, ông ta cũng có nỗi khó khăn của mình.
Khi ngồi ở phòng điều hành một lúc, Mai Viễn Chinh nhân cơ hội kiểm tra ghi chép theo dõi gần nhất, phát hiện các biện pháp an toàn vẫn được thực hiện rất tốt. Bởi vậy, ông ta cảm thấy chí ít ở phương diện an toàn sản xuất, Trâu Tề vẫn còn đồng lòng với mình, vẫn tính là có thể tin cậy.
Chắc chắn là anh không quen rồi, bởi vì anh ta là thợ mỏ mới tới sau Tết, đi cùng anh ta còn có em trai và em dâu, tổng cộng ba người, nói là từ miền Nam ra làm công.
Theo như lời Trâu Tề thì đó chính là ba người Lý Nhất Đình, bọn họ dùng tên giả trong khu mỏ, Lý Nhất Đình đổi tên là Lý Đại Đình, mà Vạn Vĩnh Khôn và Thẩm Minh Nguyệt giả trang vợ chồng, tên thì trực tiếp giảm bớt là Vạn Khôn và Thẩm Nguyệt. Làm vậy cũng là vì sợ có người trên khu mỏ từng nghe về văn phòng thám tử Bắc Đình mà nghi ngờ bọn họ.
Đối với Mai Viễn Chinh mà nói, mỏ than này là tâm huyết của ông ta nhiều năm qua, chắc chắn ông ta không muốn từ bỏ, vì để tiếp tục ở lại khu mỏ, ông ta đành phải nén giận, mở một mắt nhắm một mắt, nhưng chuyện lần này vẫn khiến ông ta không ngồi yên nổi.
Ôi, tổng quản lý Trâu, tôi biết cậu không giống Tiết Khôi, hôm nay tôi sẽ nói thật lòng với cậu, nhiều sự cố liên tục xảy ra như vậy, tôi không thể mặc kệ được, dù có phải đối nghịch với Tiết Khôi, tôi cũng không sợ.
Mai Viễn Chinh tức quá rồi, chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, ông ta thật sự không thể tiếp tục nhượng bộ nữa, huống chi cuối cùng xảy ra chuyện, lại còn là mình tới gánh chịu trách nhiệm, lần này ông ta tuyệt đối không thể khoan nhượng.
Thế là ông ta hỏi:
Tổng quản lý Trâu, Vương Ma Tử và Tào Hồng Vĩ bây giờ đều không còn nữa, chắc chắn các cậu đang thiếu tổ trưởng, chỗ cậu có đề cử nhân tuyển thích hợp nào không?
Trên thực tế thì chuyện tuyển tổ trưởng vốn không cần cấp trên khu mỏ can dự vào, trước kia đều là Trâu Tề và Cao Khả Hoa tuyển hoặc là Tiết Khôi phê chuẩn là được, bình thường cũng đều sẽ đồng ý hết. Nhưng Mai Viễn Chinh cố ý thăm dò, ông ta muốn phát triển đối tượng có thể tin cậy trong lớp cán bộ trung tầng, cũng hy vọng có thể tìm được tổ trưởng có năng lực tương tự như Tào Hồng Vĩ, dù sao Tào Hồng Vĩ lúc trước chính là được một tay ông ta đề bạt.
Thật sự là ông trời giúp mình, thế này là tốt nhất!
Trâu Tề nói một mình, như vậy thì đến lúc đó dù Tiết Khôi muốn trách cứ mình, mình cũng đã có lý do chính đáng, đó là không gọi được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.