Chương 298: Đầu mối quan trọng
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1153 chữ
- 2022-02-06 08:05:19
Mai Viễn Chinh khoát tay lia lịa, khiêm tốn nói,
Ha ha, trưởng phòng Trần khách sáo rồi, tôi đã sớm nghe về danh tiếng của 8văn phòng thám tử Bắc Đình rồi! Lần này, các anh có thể ra tay trợ giúp chúng tôi điều tra nguyên nhân vụ nổ thế này, tôi t3in tưởng nhất định các anh sẽ thành công, chỉ cần tra ra được là chúng tôi đã sẽ lập tức sửa chữa, bảo đảm an toàn cho các 9thợ mỏ và việc thuận lợi sản xuất. Nhưng...
Nói tới đây, Mai Viễn Chinh dừng một chút, sau đó liếc nhìn Hứa Kinh N6am đang chuẩn bị rời đi cùng ông ta.
Trần Thiên Vũ vốn có kinh nghiệm phong phú, lập tức đã hiểu ý của ông ta, dùng5 ánh mắt, bảo Hứa Kinh Nam ra ngoài trước, đồng thời đóng cửa phòng lại.
Quản lý Mai, còn có chuyện gì thì ngài cứ nói, đừng ngại!
Trần Thiên Vũ ngồi xuống, tiếp tục nghe ông ta kể lại.
Ôi, tôi thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào mới phải.
Mục đích mà Mai Viễn Chinh tới đây, ngoài muốn cung cấp đầu mối về con bướm mặt quỷ ra, chuyện muốn nói phía sau mới là trọng điểm:
Trưởng phòng Trần, có lẽ ngài không biết, mỏ than này là tôi một tay gây dựng nên, nên nó cũng giống như nhà của tôi vậy. Nhưng tôi gặp chút phiền phức mấy năm gần đây, rất nhiều chuyện đã không còn do tôi kiểm soát nữa, thậm chí tôi nghi ngờ rằng tai nạn cháy nổ có liên quan đến những chuyện này.
Lời nói khó hiểu của Mai Viễn Chinh khiến Trần Thiên Vũ nhíu mày, ông không hiểu ngụ ý của đối phương lắm.
Mai Viễn Chinh đang do dự không biết có nên nói tiếp không, ông ta vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng đến nay, chính là sợ họa từ miệng mà ra. Nhưng bài học kinh nghiệm xương máu từ vụ nổ lần này khiến ông ta kiên quyết tin tưởng dự tính ban đầu của Bắc Đình, nếu như không thể cứu vãn cục diện được nữa thì mỏ than đá sẽ thật sự sẽ bị hủy hoại, thế là ông ta quyết tâm mở miệng:
Chuyện là thế này, mặc dù tôi là quản lý, nhưng ba năm nay, quyền lực của tôi đã càng lúc càng bị hạn chế, công việc cụ thể trong mỏ đều là do phó quản lý Tiết Khôi và Cao Khả Hoa phụ trách. Tôi chủ yếu là liên hệ đối ngoại và báo cáo công việc với cấp trên, trên thực tế đã rất ít tham gia quản lý, có lúc tôi đưa ra chỉ thị mà người bên dưới đều không thực hiện, tôi lại không thể cứ tự mình chạy xuống dưới hầm để sắp xếp đúng không? Không còn cách nào khác, chỉ cần không xảy ra chuyện thì tôi cũng đành phải mặc cho bọn họ khống chế, nếu ban đầu, Tiết Khôi là quản lý chính, năng lực mạnh hơn tôi, nếu như có ích với sự phát triển của mỏ than thì tôi không có ý kiến gì, nhưng gần đây liên tục xảy ra chuyện, tôi còn bị lừa chẳng biết gì, nên tôi thật sự không chịu nổi nữa!
Trần Thiên Vũ nghe được đầu mối từ bên trong logic tương đối hỗn loạn của ông ta, ý mà Mai Viễn Chinh muốn nói là mình bị Cao Khả Hoa và Tiết Khôi cho đi tàu bay giấy, mặc dù có chức vụ quản lý, nhưng lại không có thực quyền.
Quản lý Mai, về chuyện ngài gặp phải, tôi rất thông cảm, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện trong mỏ, chúng tôi là văn phòng thám tử, hình như không tiện nhúng tay thì phải?
Trần Thiên Vũ tò mò hỏi, không hiểu động cơ mà Mai Viễn Chinh nói với mình điều này.
Không không, có liên quan đấy, bởi vì tôi nghi ngờ có kẻ lợi dụng tai nạn cháy nổ để đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá, phất lên từ tiền của phi nghĩa!
Cuối cùng, Mai Viễn Chinh cũng nói ra mối nghi ngờ ẩn giấu trong lòng mình suốt gần ba năm.
Trần Thiên Vũ vô cùng bất ngờ, nếu như chuyện trước mắt vẫn tính là lời đáng tin, Mai Viễn Chinh vạch trần nội tình đen tối thế này ra, hình như không phải chuyện mà một người quản lý sẽ bằng lòng làm, bởi vì chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến số phận của chính bản thân ông ta và mỏ than đá.
Có thể Mai Viễn Chinh không biết văn phòng thám tử Bắc Đình lúc trước đã tra ra một ít manh mối về chuyện ông ta nghi ngờ, đây đều là công lao của Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn. Trong thời gian nằm vùng, bọn họ phát hiện có công nhân lạ mặt xuống hầm để vận chuyển tài nguyên than đá, lúc ấy, Lý Nhất Đình còn tưởng là mình vừa mới tới nên không quen họ, nhưng khi hỏi người khác thì ai cũng đều nói là chưa từng thấy bọn họ, không biết họ từ đâu tới. Phải biết rằng chuyện xuống hầm vận chuyển than đá không hề đơn giản, đòi hỏi quy trình kỹ thuật đầy đủ, không có sự đồng ý và sắp xếp của người phụ trách có liên quan trong mỏ thì dù đang kéo xe than đá cũng không ra khỏi cửa được.
Chỉ là tình hình cụ thể còn phải đợi điều tra sâu hơn, Lý Nhất Đình chỉ từng nói qua chuyện này với Trần Thiên Vũ, chứ không hề có bất cứ chứng cứ nào, chỉ là không ngờ, là quản lý mà Mai Viễn Chinh lại chủ động nói ra sự hoài nghi này, quả thật rất không bình thường.
Trần Thiên Vũ thuận theo hỏi:
Quản lý Mai, ngài nói có người đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá, ngài có bằng chứng không?
Mai Viễn Chinh thở dài:
Ôi, nếu như tôi có bằng chứng thì đã sớm đi tố cáo bọn họ rồi, thứ bọn họ trộm vốn không là than của Mai Viễn Chinh tôi, mà là tài nguyên của quốc gia, đây là chuyện trái phép phạm tội! Đáng tiếc, ngoài nghe được chút tin đồn ra, từ đầu đến cuối, tôi đều không tra được bằng chứng, hầm mỏ bền chắc như thép, dù tôi là Quản lý nhưng rất khó chen chân vào. Thế nên, tôi nói cho các anh biết chuyện này là hy vọng các anh có thể điều tra, xem thử có phải như vậy không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.