Chương 300: Hang động thần bí
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 948 chữ
- 2022-02-06 08:05:16
Thẩm Minh Nguyệt dùng cớ tản bộ để đề nghị đi về phía bên phải. Trâu Thiệu Đường và Đào Muội đều không phản đối, bọn họ đã sống ở khu vực khai th8ác mỏ nhiều năm nhưng cũng rất ít qua bên đó, bởi vì cha cô ấy không cho phép bọn họ chạy lung tung.
Kết quả bọn họ phát hiện, mới đi kh3ông được bao lâu, tầm khoảng hai mươi phút gì đó đã đi tới cuối đường, không còn đường lớn để đi nữa. Vùng đất hai bên bắt đầu nhấp nhô, lúc cao9 lúc thấp, leo lên leo xuống rất phí sức. Cuối cùng đi thêm một lát nữa, đường có thể đi cũng đã hết, phía trước xuất hiện một khe núi có độ cao6 rất lớn, ước chừng khoảng ba bốn mươi mét. Nếu muốn xuống tới khe núi thì phải chậm rãi leo xuống từ con dốc nham thạch bên cạnh, có điều ở gần5 nham thạch có một đường hầm rộng khoảng nửa mét giống như có người cố ý tạo ra để tiện đi xuống vậy.
Thẩm Minh Nguyệt không hề do dự mà dẫn đầu đi xuống, cũng không để ý mà dùng cả tay lẫn chân khiến cả người toàn là bụi. Đào Muội thấy địa thế này thì cảm thấy hơi sợ, không dám đi xuống nữa nhưng Trâu Thiệu Đường ở bên cạnh vẫn luôn cổ vũ, còn tự mình đi xuống trước, sau đó vươn tay giữ chặt tay Đào Muội. Thẩm Minh Nguyệt ở dưới ầm ĩ, Đào Muội không còn cách nào khác, đành phải hít sâu một hơi, cố nén sợ hãi mà chậm chạp đi xuống đường hầm. Cô không phải là một cô gái giỏi leo trèo, nếu không phải Thẩm Minh Nguyệt và Trâu Thiệu Đường liên tục giật dây thì cô tuyệt đối không dám xuống, dù vậy, cô vẫn vô cùng cẩn thận, đi rất chậm, nhưng Trâu Thiệu Đường không sốt ruột, dùng sức giữ chặt tay cô, giúp cô giữ thăng bằng.
Hay là bỏ đi! Chỗ đó tối lắm, lỡ đâu có sâu hay dơi gì đó, đáng sợ lắm đó!
Lá gan Đào Muội vốn không lớn, có thể đi xuống khe núi đã là không dễ dàng rồi.
Ha ha, đừng sợ, không phải vẫn còn một anh đẹp trai bảo vệ chúng ta sao!
Thẩm Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.
Trâu Thiệu Đường chớp mắt, ung dung cười khẽ, thật ra mấy lời ca ngợi thế này vẫn có thể tiếp nhận và ngầm thừa nhận.
Bàn tay mình được Trâu Thiệu Đường giữ chặt, Đào Muội cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa yên tâm, cảm giác an toàn này rất khó nói ra, là cảm giác mà cô chưa từng nhận được. Có hai cánh tay này chống đỡ, sự sợ hãi trong lòng Đào Muội dần dần biến mất, càng chạy càng nhanh, sau đó bước từng bước nhỏ vững vàng đi xuống, nhanh chóng xuống tới đáy khe núi.
Đáy và đỉnh khe núi chênh lệch nhau không nhỏ, đường cũng không dễ đi, có điều sau khi xuống dưới, Thẩm Minh Nguyệt phát hiện đáy khe núi khá bằng phẳng, diện tích rất nhỏ, đại khái chỉ rộng bằng sân bóng rổ.
Thẩm Minh Nguyệt nhìn xung quanh xem thử có nơi nào đặc biệt không, rất nhanh sau đó, cô liền phát hiện bên cạnh có một hang động, cái động kia thoạt nhìn rất tối, mặt trời không chiếu tới chỗ đó.
Đào Muội và Trâu Thiệu Đường theo sau cũng nhìn thấy hang động đó, nơi này quả thật không lớn, nhìn lướt qua hai vòng là có thể nhìn thấy hết. Đào Muội lẩm bẩm:
Hả? Nơi này vậy mà có hang động à! Không biết bên trong có gì không nhỉ?
Trâu Thiệu Đường nghi ngờ lắc đầu:
Anh cũng không biết, anh chỉ biết nơi này có một khe núi nhưng trước giờ chưa từng nghe cha anh nói bên dưới còn có một hang động.
Đi qua nhìn thử là biết ngay thôi!
Thẩm Minh Nguyệt chủ động đề nghị, mục đích cô tới đây chính là vì muốn tìm được nơi bất thường này.
Thế nhưng Đào Muội vẫn không dám đi vào, Trâu Thiệu Đường đành phải ở lại bên cạnh cô. Thật ra Thẩm Minh Nguyệt cũng không ngại, bọn họ không đi thì mình tự đi, phải xem rốt cuộc có gặp được yêu ma quỷ quái gì hay không?
Miệng hang không chỉ tối mà còn rất thấp, cho dù Thẩm Minh Nguyệt là con gái nhưng cô lại cao gầy, không thể đứng thẳng đi vào bình thường mà phải khom lưng cúi người đi vào.
Bên trong rất tối, bởi vì miệng hang nhỏ nên ánh sáng không chiếu tới, ngoại trừ chỗ miệng hang ra thì bên trong tối đen như mực. Hơn nữa vì ánh sáng bên ngoài quá mạnh nên hai mắt đã quen, sau khi đi vào, nhất thời không nhìn thấy rõ, đi chưa được mấy bước đã tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay. Thẩm Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, bật đèn và chiếu vào bên trong.
Cô vừa bật xong thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa có rất nhiều vật nhỏ đang đập cánh bay lượn xung quanh. Dường như bị ánh sáng đột ngột xuất hiện gây hoảng sợ, trước khi Thẩm Minh Nguyệt kịp nhìn rõ thì mấy thứ đó đã cùng nhau bay vọt về phía miệng hang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.