Chương 307: Tình thế không thể đoán trước
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1149 chữ
- 2022-02-06 08:05:34
Cao Khả Hoa hai mắt mơ hồ không rõ phát hiện người vừa gọi điện cho mình chính là ông chủ mỏ than Cát Phụ Khoan, Cao Khả Hoa bất đ8ắc dĩ, cố gắng ổn định cảm xúc của mình lại, lấy tay áo lau sạch nước mắt nước mũi rồi mới dùng bàn tay run run của mình bấm nghe3 điện thoại.
Trong điện thoại, Cát Phụ Khoan tỏ vẻ bất mãn:
Phó quản lý Cao, anh cũng kiêu ngạo thật đấy, ngay cả điện t9hoại của tôi mà anh cũng dám ngắt!
Cao Khả Hoa ngập ngừng, cố gắng bình tĩnh lại nói:
Không đâu không đâu, vừa rồi tôi 6nhấn nhầm thôi, Cát tổng tìm tôi có việc gì à?
Cao Khả Hoa nghe được giọng Tiết Khôi thì tự nhiên thấy lạnh run cả người, ông ta biết chỉ cần Tiết Khôi mở miệng thì mình không thể không nghe, nếu không, sau này ông ta sẽ phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu.
Sự phẫn nộ của ông ta tồn tại đã lâu, vừa mới bị kéo căng cho nên mới bạo phát một trận, nhưng đối mặt với Tiết Khôi, quyết tâm của ông ta lại lập tức tiêu tán.
Cứ làm thế đi, ông cứ đuổi người đi hết là được, những chuyện khác thì tôi và Cát tổng sẽ xử lý, sau khi thành công, tất nhiên sẽ không thiếu phần của ông đâu, yên tâm đi!
Tiết Khôi ra lệnh, nghe thì có vẻ khách sáo nhưng thực chất không cho phép cãi lại.
Tôi không nói đùa đâu, hy vọng ông có thể hiểu cho, thỉnh thoảng làm một buổi là thôi, lỡ đâu bị người khác tra ra thì chúng ta xong đời đấy!
Cao Khả Hoa lớn giọng nói.
Bên đầu dây bên kia, Cát Phụ Khoan cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó thì có tiếng nói thầm mấy câu, Cao Khả Hoa nghe ra được đó là giọng Tiết Khôi, hẳn là hai người bọn họ đang cùng nhau bàn chuyện than đá vốn được vận chuyển ban ngày hôm nay.
Tiếp đó, Cát Phụ Khoan lại mở miệng nói:
Lão Cao, tôi đã sắp xếp xong chuyện bên này rồi, chờ tới tối sẽ chuyển than đi, nếu anh không hợp tác thì tôi không còn gì để nói, nếu chuyện làm ăn của tôi xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có lợi gì cho anh đâu!
Cát Phụ Khoan hừ lạnh một tiếng, tiếp tục quái gở nói:
Tôi đang nghi hoặ5c, thì ra là như vậy! Có chuyện thế này, bây giờ tôi đang có một đống hóa đơn, người ta đang hối thúc giao hàng đấy, ban ngày chúng tôi sợ bị người khác phát hiện nên không dám đi thường xuyên, cho nên lượng vận chuyển rất hữu hạn. Tôi và lão Tiết đã thương lượng rồi, đêm nay chờ đám công nhân tan ca hết thì tôi sẽ tự mình dẫn người tới vận chuyển, phiền anh giúp tôi sắp xếp đổi hết mấy người trực đêm đi, ngay cả bảo vệ cổng cũng cho ông ta về nhà luôn.
Đối với yêu cầu này, nếu là trong quá khứ thì rất bình thường, Cao Khả Hoa phụ trách quản lý và điều hành nhân viên, Cát Phụ Khoan thì thừa dịp đêm khuya lén vận chuyển mấy lần, tất cả mọi thứ đều do ông ta sắp xếp. Nhưng lần này ông ta đã bị kích thích, lại nhớ tới lời Mai Viễn Chinh nói, thái độ hiếm khi cứng rắn nói:
Cát tổng, chỉ e là hôm nay không được rồi, gần đây mỏ than canh chừng rất gắt, các ông gióng trống khua chiêng như thế rất dễ bị phát hiện.
Hả? Anh đang đùa cái gì vậy?
Bởi vì đã làm nhiều lần nên Cát Phụ Khoan vốn tưởng rằng cứ gọi báo một tiếng như mấy lần trước là được, vậy mà lại bị Cao Khả Hoa từ chối, thế này không bình thường chút nào.
Uy hiếp rõ ràng thế này càng làm Cao Khả Hoa tức giận hơn, ông ta phẫn nộ gầm lên:
Ông lo chuyện làm ăn của ông đi, liên quan gì tới tôi hả? Tôi không cần chỗ tốt của ông!
Cát Phụ Khoan hiển nhiên chưa từng thấy Cao Khả Hoa thế này, bị vặn lại nên nhất thời không nói được gì, cuộc gọi lập tức chìm vào im lặng.
Một lát sau, Tiết Khôi lấy điện thoại, tự mình nói chuyện với Cao Khả Hoa:
Lão Cao à! Hôm nay ông sao vậy? Chúng ta đã sắp xếp nhiều lần rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có vấn đề gì, hơn nửa đêm thì ai mà phát hiện ra được chứ? Vả lại, cho dù có người thấy đi nữa, chẳng phải vẫn còn có tôi hay sao?
Vậy, vậy được rồi.
Cao Khả Hoa bất đắc dĩ đành phải nhận lời:
Mấy giờ các ông đến?
Ha ha, tôi nói này lão Cao, rốt cuộc hôm nay ông bị sao vậy? Không phải lần nào cũng là giờ đó sao? Mười hai giờ đêm đấy!
Tiết Khôi vốn rất bất mãn với thái độ của Cao Khả Hoa hôm nay, bây giờ quả thật có hơi mất kiên nhẫn.
Cao Khả Hoa ngày thường khúm núm, lần này cứ như thay đổi vậy, không nghe lời dặn mà còn dài dòng, Tiết Khôi nghĩ một lúc rồi nói thêm:
Đúng rồi, lão Cao, có thời gian thì ông qua đây một chuyến đi, vừa lúc có Cát tổng ở đây, bọn tôi sẽ trả phí vất vả cho ông.
Cao Khả Hoa
Ừ
một tiếng rồi trực tiếp ngắt điện thoại.
Ông ta không muốn nghe Tiết Khôi nói tiếp nữa, ngày thường đều là Tiết Khôi nói mười câu, mình trả lời một câu, ông ta toàn trả lời kiểu
Được
,
Ừ
, hôm nay ông ta đã nói quá nhiều nhưng kết quả vẫn như trước, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo Tiết Khôi.
Lời nói của Mai Viễn Chinh thỉnh thoảng vẫn vang lên trong đầu Cao Khả Hoa, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào nữa, sự hấp dẫn của tiền tài và sự uy hiếp của Tiết Khôi đều làm ông ta nén giận.
Cao Khả Hoa lên xe, nổ máy rời đi, đầu óc ông ta vẫn rất loạn, xe chạy cong cong vẹo vẹo giống như say rượu. Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đuổi theo phía sau, tất nhiên phát hiện chiếc xe này không bình thường, Vạn Vĩnh Khôn lo lắng liệu có phải Cao Khả Hoa cũng bị người khác hạ chất gây ảo giác diethyl ether hay không, cho nên vẻ mặt mới hoảng hốt như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.