• 1,787

Chương 317: Âm hồn lúc nửa đêm


Cao Khả Hoa vẫn rất ngờ vực, lén vận chuyển than đá đều là tiến hành sau vụ nổ, nhưng những vụ nổ này xảy ra như thế nào?
Ông ta và Trâu Tề quản lý khâu an toàn sản xuất, ở phương diện này là tuyệt đối không có tư tâm, bởi vì bọn họ không ngốc, nế3u như không thể đảm bảo vấn đề an toàn thì mỏ than cũng sẽ không thể nào hoạt động lâu dài được, lợi ích lâu dài lại càng không9 thể nào nói tới. Nhưng điều khiến Cao Khả Hoa nghi hoặc không thôi chính là rõ ràng trị số đều rất bình thường, rõ ràng công v6iệc đều làm đến nơi đến chốn, nhưng vẫn sẽ bất ngờ xảy ra sự cố nổ khí gas. Về vấn đề này, cảnh sát không có kết quả, cơ quan t5hám tử kia cũng không tra được đầu mối, ông ta và Trâu Tề thì lại càng không hiểu.

Ngay hôm nay trước khi tan việc, Cao Khả Hoa nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng từng dò hỏi Tiết Khôi vấn đề này, nhưng Tiết Khôi không để ý tới mình. Cao Khả Hoa âm thầm cảm thấy sự cố nổ khí gas có lẽ thật sự liên quan tới Tiết Khôi, nhưng mình lại không có bất kỳ chứng cứ gì.
Cao Khả Hoa không dám báo cảnh sát, nhưng cũng không biết nên tìm ai, thế lực của Tiết Khôi rất lớn, ông ta lo mình sẽ rơi vào bẫy. Cuối cùng, ông ta quyết định thẳng thắn với quản lý mỏ Mai Viễn Chinh trước để xin được giảm bớt tội trạng.
Trong cơn trằn trọc, ông ta cầm bút lên, viết xuống một bản thú tội, viết ra tất cả những giao dịch lén lút mà mình đã trợ giúp Tiết Khôi và ông chủ than đá Cát Phụ Khoan trong những năm gần đây. Ngoài ra, còn bao gồm chân tướng của vụ che giấu khai man, Cao Khả Hoa rất rõ ràng rằng một tay Tiết Khôi xử lý việc này, lại làm người hoàn toàn không biết rõ tình hình như quản lý mỏ phải thay gã chịu tội, việc này ông ta cũng muốn vạch trần.
Nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của vợ và con gái ngoài phòng, suy nghĩ của Cao Khả Hoa lại trở về thực tại, ông ta có gia đình hạnh phúc, vừa có người vợ dịu dàng, vừa có con cái đáng yêu, nhưng từ sau khi ông ta tham gia giao dịch ngầm bất hợp pháp, tất cả những thứ này có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Lúc nào lời thổ lộ tâm tình của Mai Viễn Chinh cũng quanh quẩn ở bên tai, mấy ngày qua, Cao Khả Hoa vẫn muốn đền bù tội lỗi trong quá khứ của mình. Lên phải thuyền giặc, muốn xuống cũng không xuống được, cho nên ông ta đặc biệt hỏi ý kiến của luật sư, tội giống như đầu cơ trục lợi tài nguyên quốc gia sẽ bị trừng phạt như thế nào. Sau khi biết được làm tòng phạm sẽ phải chịu hình phạt nhưng tội không đáng chết, cuối cùng thì ông ta cũng hạ quyết tâm, muốn đích thân kết thúc tất cả những chuyện này. Bởi vì luật sư nói với mình rằng nếu như tự thú, nhất là tố giác sớm, người đó có thể được xóa bỏ phần lớn tội trạng. Huống hồ, Cao Khả Hoa rất rõ ràng rằng vụ nổ không liên quan đến mình, người chết phía sau ông ta hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ đều do Tiết Khôi và Cát Phụ Khoan gây ra, nếu như ông ta tố cáo ra tội phạm giết người thì công lao sẽ rất lớn.
Múa bút thành văn, đến sau nửa đêm, lưu loát mấy ngàn chữ, cuối cùng cũng hoàn thành.
Đã lâu rồi, Cao Khả Hoa không viết nhiều như vậy, mí mắt cảm thấy mỏi mệt, nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều, sau khi nói hết ra bí mật chôn giấu thật lâu trong lòng, dường như ông đã thả lỏng được không ít.
Ông ta mở cửa phòng sách ra, phát hiện bên ngoài đã tắt đèn, vợ con đều đã ngủ say. Không nỡ quấy rầy bọn họ, cũng không nỡ nói lời chia tay, ông ta không biết lần này mình đi, sau khi nhìn thấy Mai Viễn Chinh, mình sẽ chịu xử phạt như thế nào. Có lẽ, Quản lý mỏ sẽ dẫn ông ta đi tự thú, hoặc là dưới cơn thịnh nộ mà tẩn ông ta một trận, những thứ này vốn không quan trọng, nếu đã định bàn giao vấn đề thì sẽ tiếp nhận mọi kết quả. Mục đích của ông ta chỉ là chuộc tội, chỉ là bảo vệ tính mạng thôi, sau khi ra tù, ông ta còn có thể sống yên ổn quãng đời còn lại.
Cuối cùng, Cao Khả Hoa lại trở lại phòng sách để viết thêm mấy dòng chữ rồi để lên trên bàn sách. Đây là những lời lưu lại cho vợ và con gái, ông ta không dám đối mặt họ để nói ra, nên dứt khoát dùng câu chữ, để lại trong nhà mà thôi.
Ông ta mặc áo khoác màu đen vào, đội mũ mềm màu đen, đổi đôi giày vải màu đen, biến cả người trở nên đen thui, nhanh chóng bước vào trong đêm tối. Mặc dù là thời gian ít ai qua lại, nhưng Cao Khả Hoa vẫn sợ bị người ta nhận ra, ông ta lựa chọn giờ này chính là không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, trực tiếp đi tìm quản lý mỏ Mai Viễn Chinh.

Tối nay không có gió, chợt ấm nhưng vẫn còn lạnh, nhiệt độ đang tăng trở lại. Nhưng Cao Khả Hoa đi trên đường mà vẫn cảm thấy rất lạnh, còn cảm thấy phía sau mơ hồ có gió đang thổi qua cơ thể của mình. Ông ta quay đầu nhìn sang, phía sau là một mảng tối mịt, dưới đèn đường mờ mờ, không có bất kỳ vật gì cả. Ông ta tiếp tục đi lên phía trước, phía trước là một cái ngõ nhỏ, cũng là đường gần kề nhà Mai Viễn Chinh, chỗ ấy không có đèn đường.

Cao Khả Hoa đi vào, lập tức gần như không thấy rõ đường đi, ánh trăng trên trời cũng rất yếu ớt, một mảnh đen sì. Ông ta đành phải lần mò bước đi, nhưng không muốn lấy điện thoại di động ra soi đường, cứ như nếu sử dụng ánh đèn thì sẽ làm cho người khác nhìn thấy mình vậy. Có người phía đối diện vội vàng đi tới, lúc đi qua Cao Khả Hoa, ông ta vô cùng cẩn thận, không tự chủ được nhấc cổ áo khoác ngoài lên, cho dù trong đêm tối, ông ta không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương, dĩ nhiên người khác cũng không dễ dàng nhìn thấy mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.