• 1,764

Chương 322: Quyết đấu đến cùng


Lần đầu tiên Trâu Tề thấy Mai Viễn Chinh giận dữ như vậy, từ đầu đến cuối không dám lên tiếng, trong lòng ông ta cũng biết rõ8, tất cả mọi việc xảy ra rốt cuộc là do đâu? Đừng nói đến Mai Viễn Chinh, chính mình cũng bị Tiết Khôi hết sức chèn ép, làm 3nhiều chuyện vi phạm kỷ luật, cho nên ông ta mới thay đổi thái độ với con trai, mong muốn Trâu Thiệu Đường ra ngoài làm việc9 chứ không phải nối nghiệp mình làm ở mỏ than đá.

Sau khi phát tiết một trận, Mai Viễn Chinh mới bình thường trở lại6, hiếm khi ông ta tức giận đến thế này, lần này thực sự là bị chọc tức và đè nén bực bội quá lâu nên mới vậy. Ông ta tâm sự 5cùng Trâu Tề:
Tổng quản lý Trâu, cậu và Tiết Khôi là cùng nhau đến đây! Đã nhiều năm qua đi như vậy, mỏ than của chúng ta có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn cậu rõ ràng hơn ai hết. Cậu làm chuyện gì, tôi biết hết, nhưng tôi sẽ không nói ra, bởi vì đó là chuyện nhỏ, chỉ cần mỏ than của chúng ta không xảy ra vấn đề gì là được. Cậu ở phòng giám sát, nán lại bao nhiêu năm như thế, công lao đó không cần phải nói, tôi tin tưởng cậu, cậu cũng không nỡ để mỏ than của chúng ta sụp đổ. Nhưng mà cậu cũng thấy đấy, gần đây liên tục xảy ra sự cố, rõ ràng có kẻ muốn phá hủy tâm huyết mà chúng ta xây dựng bấy lâu nay, cậu nói xem kẻ nào là đầu sỏ, rốt cuộc hắn ta là ai?

Trần Thiên Vũ rất bất ngờ khi thấy Mai Viễn Chinh chủ động liên lạc, hơn nữa, Mai Viễn Chinh thông báo rằng muốn cung cấp một manh mối quan trọng, phải gặp mặt trực tiếp để trao đổi. Bởi vì Lý Nhất Đình và Thẩm Minh Nguyệt đều nằm vùng ở đây, không thể bị bắt gặp, nên Trần Thiên Vũ ngay lập tức bảo Lý Nhất Đình sang phòng bên cạnh đợi một lúc, còn Thẩm Minh Nguyệt vì đúng lúc đến giờ nấu cơm nên nhân tiện chạy tới mỏ than trước.
Không lâu sau, Mai Viễn Chinh tới nhà khách một mình, sau khi lịch sự chào hỏi Trần Thiên Vũ thì lấy một cuốn sổ màu đen cùng với sổ tiết kiệm ngân hàng từ trong cặp tài liệu ra, đặt ở trên bàn trước mặt Trần Thiên Vũ.
Những việc cần sắp xếp, bố trí đều đã được làm thỏa đáng, Mai Viễn Chinh biết đã đến lúc mình đưa ra tối hậu thư. Ông ta ngồi trong phòng làm việc, nhìn hướng ra xa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài vừa lúc có thể nhìn được toàn bộ cảnh quan của khu vực mỏ khai thác. Mười năm qua, Mai Viễn Chinh làm quản lý mỏ, không dám kể có bao nhiêu thành tựu, nhưng cũng là tận tâm tận tụy, coi mỏ than như tất cả những gì mình có, vì nó, Mai Viễn Chinh có thể từ bỏ tiền tài, vứt bỏ hư vinh, thậm chí còn bỏ đi cả sự tôn nghiêm của mình, bây giờ chính là đã đến thời khắc quyết định.
Ông ta cầm điện thoại lên, tìm trong danh bạ, kéo từ trên xuống dưới, lại kéo từ dưới lên trên. Vẫn là trang đầu tiên, nơi có số điện thoại của Trần Thiên Vũ, ông ta do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cái tên đó.
Có một điều, Tiết Khôi nói không sai, mỏ than không phải của riêng Mai Viễn Chinh hay của riêng ai cả, mỏ than đá mở cửa hay đóng cửa thì phải được sự đồng ý của cấp trên. Mai Viễn Chinh còn phải đi gặp Phó Cục trưởng Tần Học Xuyên để truyền đạt vấn đề này.
Điều mà làm ông ta bất ngờ chính là Tần Học Xuyên không từ chối việc đóng cửa mỏ than như lần trước, nhất là sau khi nghe tin Cao Khả Hoa đã chết, Tần Học Xuyên tỏ ra rất kinh ngạc, bày tỏ mình chưa nghe thấy chuyện này. Trong trường hợp này, thật sự cần phải đình chỉ sản xuất, Tần Học Xuyên đồng ý với thỉnh cầu của Mai Viễn Chinh, hứa sẽ phụ trách hoàn thành các thủ tục để mỏ than có thể tạm thời đóng cửa một thời gian.
Trần Thiên Vũ nhìn thấy những thứ này, nghi ngờ nói:
Quản lý Mai, đây là...

Mai Viễn Chinh cắn răng, dứt khoát nói:
Tổng thanh tra Trần, tôi vẫn giữ câu nói ấy, tôi rất tin tưởng và yên tâm về đội thám tử, cho nên tôi chỉ có thể đến tìm các anh. Đây chính là cuốn sổ ghi chép số tiền thu được và quà tặng trong mười năm qua, còn đây là tài khoản tiết kiệm, trên đó có ghi rõ ràng ngày chuyển đến và chuyển đi các khoản tiền.

Trâu Tề biết rõ người mà Mai Viễn Chinh đang ám chỉ chính là Tiết Khôi, nếu nói về vai vế, Mai Viễn Chinh cùng Cao Khả Hoa là nguyên lão, còn mình và Tiết Khôi đến sau, coi như là thế hệ thanh niên tươi mới. Lúc đầu, ông ta và Tiết Khôi cùng nhau tham gia lớp huấn luyện chuyên nghiệp ở thành phố, học được rất nhiều kỹ năng chuyên nghiệp có ích, lúc vừa được phái tới nơi này, nơi làm việc ban đầu ở ngay khu trung tâm cán bộ. Nhưng ông ta dựa vào sự chăm chỉ, cần mẫn làm việc mà gắng sức phấn đấu đi lên, Tiết Khôi thì không như vậy, gia cảnh tốt cộng thêm nền tảng vững vàng, chỉ sau mấy tháng đã lập tức được đề bạt làm phó quản lý mỏ, nếu không phải căn cốt của Mai Viễn Chinh ở nơi đây cũng được coi như là vững thì chỉ e rằng chức quản lý mỏ đã đến tay Tiết Khôi rồi.
Trâu Tề đang không biết trả lời câu hỏi của quản lý mỏ như thế nào cho phải, Mai Viễn Chinh không chờ quá lâu, tiếp tục nói với ông ta:
Tổng quản lý Trâu, lời này tôi đã nói với ông Cao rồi, kết quả là không mấy ngày sau, ông ta đã chết, bây giờ suy nghĩ lại thì tôi thực sự lo sợ rằng tôi đã nói lời lung tung làm hại chết ông ta, nhưng tôi vẫn phải nói với cậu, hy vọng cậu không theo bước ông Cao, ài, cậu xem tôi kìa, cứ như là đang trù ẻo cậu vậy, thật có lỗi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng ông Cao coi như là tấm gương đi trước, sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn, chớ bị người khác mưu hại.

Lời Mai Viễn Chinh đúng là đã làm cho Trâu Tề bị dọa sợ, ông ta vốn có lá gan nhỏ, bây giờ nếu như Tiết Khôi thật sự là hung thủ, nói không chừng sẽ ra tay với mình, nhất thời, ông ta không biết trả lời như thế nào cả.
Mai Viễn Chinh nói rất nhiều, như muốn trút hết sự bất mãn trong lòng vậy, ông ta không hề nghi ngờ Trâu Tề, chẳng qua là dặn dò Trâu Tề hãy nhớ tính tiền lương công nhân cho tốt, sau đó để kế toán quyết toán trước thời hạn, ngoài ra, ông còn hạ lệnh, ngoài việc kế toán tính tiền lương công nhân ra, còn tính thêm cho họ một nửa lương cơ bản, coi như là tiền bồi thường để mọi người yên tâm nghỉ ngơi, đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ khôi phục lại sản xuất.
Ở trong phòng, Lưu Tử Thần và Khang Thoa nhìn nhau với vẻ không thể tin nổi, bọn họ căn bản không điều tra được vấn đề gì liên quan đến Mai Viễn Chinh cả, ông ta hoàn toàn không hề có liên quan, đặc biệt là về vấn đề kinh tế. Thế mà bây giờ, Mai Viễn Chinh lại chủ động giao ra, ông ta muốn khai báo sự thật về việc nhận hối lộ.
Tội phạm
có hành động như vậy, đúng là lần đầu tiên thấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.