• 1,764

Chương 340: Xuất quỷ nhập thần


Ba giờ chiều, Đào Cẩm Vinh đúng hẹn tới nơi. Gã lái chiếc Volkswagen màu đen mà mình thuê nghênh ngang xuất hiện trước cửa công ty cho thuê xe. Sa8u khi gã xuống xe thì trực tiếp đi tìm nhân viên để kiểm tra xe, làm thủ tục, trả lại tiền đặt cọc, tất cả mọi chuyện đều tự mình hoàn thành, trô3ng không có vẻ gì là hoang mang cả. Lưu Tử Thần và Khang Thoa đều tận mắt nhìn thấy cả quá trình, bọn họ thật sự rất vui khi nhìn thấy Đào Cẩm Vi9nh thật sự xuất hiện, nhưng phản ứng của người này thật sự quá bình thản, không có vẻ gì là trong lòng chột dạ, không nóng không vội mà xử lý tốt6 thủ tục thuê xe.

Đào Cẩm Vinh ăn mặc rất thời thượng, trông giống như một phần tử trí thức, đi giày da đen, mặc áo sơ mi trắng, cầm theo5 một cái ví hàng hiệu, tất cả những thứ này đều không phù hợp với thân phận của gã. Tình hình trong nhà Đào Tam Thắng thế nào, tất cả mọi người đều biết. Hồi ông Đào bị thương, ngay cả tiền phẫu thuật cũng không có, sau này vì cưới vợ cho con trai mà ông ấy không thể không tiếp tục xuống hầm dù vẫn chưa khỏe hẳn, đứa con của một gia đình khó khăn thì sao có thể nhanh chóng mang dáng vẻ một người nhà giàu như thế được. Cho dù có quần áo và ví da đắt đỏ nhưng khí chất của Đào Cẩm Vinh không hợp với nó, rõ ràng là dáng vẻ của một tên côn đồ chính gốc, cho nên trông có vẻ vô cùng chướng mắt.

Sau khi làm thủ tục giao chìa khóa xong xuôi, Đào Cẩm Vinh hỏi vị trí nhà vệ sinh, sau đó liền đi về hướng đó. Khang Thoa tất nhiên sẽ không để gã tránh thoát khỏi tầm mắt của mình, cho nên anh ta giả vờ thản nhiên mà bám sát phía sau, tận mắt nhìn thấy Đào Cẩm Vinh vào nhà vệ sinh.
Khang Thoa lại lớn tiếng hỏi nhưng vẫn không tiếng trả lời, anh ta thấy bất thường, muốn đẩy cửa ra nhưng phát hiện cửa bị khóa trái bên trong. Anh ta lại tiếp tục dùng sức gõ cửa nhưng vẫn không có kết quả gì, đành phải đi tìm nhân viên công ty lấy chìa khóa nhà vệ sinh mới mở được cửa ra.
Dùng nửa con mắt cũng có thể nhìn thấy toàn bộ nhà vệ sinh, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, Đào Cẩm Vinh đã biến mất!
Khang Thoa rất thất vọng, là thất vọng về bản thân mình, một người sống sờ sờ như thế mà cũng không trông được, vẫn là do mình quá mức chủ quan. Trong nhà vệ sinh có một cái cửa sổ, người bình thường có thể dễ dàng trèo qua, hơn nữa chỗ này là tầng một nên không có trở ngại gì quá lớn.
Bởi vì đây chỉ là một công ty nhỏ nên nhà vệ sinh chỉ là một cái bệ xí ngồi xổm mà thôi, chỉ có thể chứa được một người, Đào Cẩm Vinh vào đó rồi đóng cửa lại, Khang Thoa bị chặn ở bên ngoài, không thể tiếp tục theo dõi gã nên anh ta chỉ có thể cố gắng ngồi sát cửa và nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Khoảng năm phút sau, không chờ Đào Cẩm Vinh đi ra, Khang Thoa đã không kiềm chế được nữa, anh ta lo Đào Cẩm Vinh gặp chuyện không may, vì thế giả vờ mình cũng muốn đi vệ sinh, thử gõ cửa và hỏi:
Trong này có ai không?

Không có tiếng đáp lại.
Bọn họ lập tức vòng ra phía sau công ty cho thuê xe, ở đó toàn là ngõ tắt, nhưng cách đó không xa lại có một ngã tư, giao thông rất thuận tiện. Chỉ cần vài phút thôi cũng đủ để Đào Cẩm Vinh lái xe đào tẩu, muốn đuổi theo cũng đã chậm.

Không lẽ Đào Cẩm Vinh phát hiện ra tôi sao? Cho nên cậu ta mới dự cảm được nguy hiểm, vì vậy mới nhân cơ hội chạy trốn?
Khang Thoa uể oải nghi ngờ không thôi.

Thủ lĩnh chi thứ chín, việc này chỉ là ngoài ý muốn thôi, không liên quan tới cậu đâu.
Lưu Tử Thần nhớ lại tình huống vừa rồi, phân tích nói:
Nếu Đào Cẩm Vinh cảm thấy bất thường thì cậu ta sẽ không xuất hiện đâu, nhưng cậu ta không những đến đây mà còn ung dung, chậm rãi mà làm thủ tục nữa. Từ khi đến nơi này, chúng ta chưa từng gặp cậu ta, nhất định là cậu ta không nhận ra thân phận của chúng ta, cho nên chắc chắn không có chuyện bại lộ thân phận.


Chỉ là cậu ta quả thật đã mở cửa sổ bỏ trốn, trong chuyện này thật sự có sai lầm của tôi, lẽ ra chúng ta nên nghĩ tới vấn đề cửa sổ, dù sao nơi này cũng là tầng một.
Khang Thoa vẫn tiếp tục tự trách mình, nghi phạm quan trọng có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt của mình vốn không nhiều lắm.

Lưu Tử Thần thì không hoang mang, chỉ bình tĩnh khuyên nhủ:
Nếu chuyện đã như vậy rồi thì anh đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng tôi thấy Đào Cẩm Vinh làm vậy chỉ là để đề phòng trước, cậu ta không cần biết có nguy hiểm hay có bị theo dõi hay không mà đây chỉ là một loại thói quen, làm vậy có thể đảm bảo an toàn cho mình thôi. Cậu ta có thể theo dõi Tần Học Xuyên lâu như thế mà không bị phát hiện, chứng minh người này cũng có chút khả năng, cậu ta không giống một thanh niên chỉ biết quần là áo lụa, trái lại còn là một kẻ trong nghề có tâm tư kín đáo.


Khang Thoa nhìn ngã tư trước ngõ, nhớ lại dáng vẻ Đào Cẩm Vinh mở cửa sổ và leo qua, chuyện này chỉ xảy ra mới vài phút thôi, chỉ tiếc là bây giờ đã quá muộn, không thấy gã đâu nữa. Cho dù không có chứng cứ chứng minh người kia liên quan tới vụ án, vả lại người kia vốn không lộ ra sơ hở gì, nhưng gã lại nghĩ tới chuyện leo cửa sổ chứ không phải đi cửa chính, chứng tỏ trong lòng gã chột dạ. Khang Thoa rất tin tưởng điều này, anh ta hạ quyết tâm, nếu lần sau tìm được Đào Cẩm Vinh thì nhất định phải nhớ kĩ bài học lần này, nhất định sẽ không để gã đào tẩu nữa, lại càng không thể coi thường tên nhóc lưu manh này được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.