• 763

Chương 224: Sự lột xác xinh đẹp hay đáng ghê tởm?


Hóa ra, cảm giác ngồi trên ghế xe hơi chính là như thế này.

Vương Đình cảm thấy bản thân mình bây giờ chẳng ăn nhập gì8 với chiếc xe này, cô tự thấy mình quá phèn! Cô hoàn toàn không xứng với những thứ quý giá như thế này! Tần Nhị gia nhìn thấy3 hết tất cả biểu cảm trên gương mặt của Vương Đình.

Đối với trường hợp như thế này, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết.
Tần Nhị gia lái xe chở Vương Đình đến thẳng trung tâm thương mại.
Tần Nhị gia đã làm ngành này lâu như thế, hắn ta tin tưởng vào con mắt của mình, chắc chắn không nhìn lầm.
Trong phòng thử đồ, Vương Đình nhìn vào bản thân mình trong gương, cô mặc bộ quần áo rách rưới, hơn nữa, vì chưa rửa mặt nên trông khá lấm lem nhếch nhác.
Mà bộ quần áo trong tay cô lại đẹp thế này, cô hoàn toàn không xứng với nó.
Cô ngơ ngác nhìn bảo vệ ở cửa.
Dường như bảo vệ ở cửa phát hiện ra điều khác thường của Vương Đình nên anh ta đi về phía cô.

Chào cô, cô cần giúp đỡ sao cô gái?
Tần Nhị gia cũng không lo lắng, hắn ta chỉ hờ hững nhìn Vương Đình.
Tôi tin vào con mắt của cô, cô xem làm thế nào để tút tát cho em ấy đi.
Tôi không hiểu nhiều về lĩnh vực này của phụ nữ các cô đâu!

Tất nhiên là được rồi! Tôi rất thích tân trang những món hàng thuần khiết thế này!
Bà chủ nói không hề khách sáo chút nào, hai người cười cười nói nói, sau đó bà chủ kia dẫn Vương Đình vào trong một phòng riêng của salon.
Vương Đình được tắm bằng tinh dầu hoa hồng, cảm nhận được hương thơm của hoa, được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Không biết vì sao, ngay cả Vương Đình cũng có chút cảm giác chờ mong.
Sau đó, Tần Nhị gia dẫn Vương Đình tới một salon làm đẹp.
Vào bên trong, nhân viên salon lễ phép nói:
Chào mừng quý khách, Nhị gia, hôm nay anh vẫn muốn Jack phục vụ sao ạ?
Thành viên VIP của salon có thể hẹn trước một thợ cho riêng mình.
Tần Nhị gia choàng tay lên vai cô, dẫn cô tới cửa hàng quần áo nữ ở tầng hai.

Em gái à, sản phẩm ở đây đều là hàng hiệu cả đấy! Thích thứ gì thì em cứ nói với anh.
Anh tặng cho em!
Vương Đình nhìn những bộ quần áo đẹp đẽ xung quanh, mắt mở to nhìn Tần Nhị gia:
Tặng tôi ư? Tại sao?
Khi gặp cô gái này, Tần Nhị gia đã biết cô là hạt giống tốt, là kiểu có thể đào tạo thành tài.
Vương Đình nghĩ vậy, nhất là khi thấy ở nhãn ghi giá trên quần áo, một cái áo khoác đã là 1400 tệ, cộng thêm áo bên trong và quần legging, hơn 2000 tệ...
Đắt vậy sao...
Giá của nó bằng tiền tiêu vặt cả năm của cô rồi! Khi còn ở nhà, vì nhà cô rất nghèo, dưới cô còn một em trai nên ba mẹ nhịn ăn nhịn mặc, tất cả tiền đều dành dụm để sau này cưới vợ cho em trai.
Tần Nhị gia rất hài lòng với câu trả lời của Vương Đình, lúc này, hắn ta mới đi tới cạnh cô, khoác tay lên vai cô, miệng cười nói với người bảo vệ kia:
Thật ngại quá, anh trai! Đây là em gái của tôi mới từ quê lên, thế nên...
Tôi chỉ đang dẫn em ấy đi mua bộ quần áo đẹp thôi ấy mà.
Lúc này, bảo vệ mới thở phào một hơi, ngượng ngùng nói:
À, là thế à! vậy hai người mua sắm vui vẻ nhé!
Bảo vệ cho rằng bản thân đã quá đa nghi rồi, không có gì đáng lo ngại.
Trung tâm thương mại được bao phủ bởi tiếng nhạc, tiếng nói mơ hồ truyền vào tai Vương Đình càng thêm rõ ràng hơn:
Cô làm tốt đấy! Tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô.

Vì thế, hắn ta chấp nhận tốn chút công sức để bồi dưỡng Vương Đình.

Đương nhiên là vì em xinh đẹp rồi!
Tân Nhị gia nói thẳng chẳng hề giấu giếm.
Thật ra thì, cô gái nào mà chẳng mong bản thân được người khác khen ngợi là xinh đẹp chứ, thế nên lúc này, hai má Vương Đình hơi ửng đỏ.
Vương Đình rất muốn thốt ra câu
Cứu, cứu tôi với
...
Nhưng...
Cuối cùng cô lại cắn môi lắc đầu:
Tôi không sao...
Bảo vệ nhìn cô bé trước mắt, anh ta vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.
Còn cô thì phải gánh trách nhiệm nuôi gia đình, làm việc rồi còn phải tiết kiệm tiền chăm lo cho gia đình, cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình có lẽ cứ trôi qua như thế.
Nhưng bây giờ...
Cô nhìn bộ quần áo trên tay, chúng thật sự rất đẹp! Vương Đình thay đồ xong rồi bước ra ngoài, đứng trước mặt Tẩn Nhị gia.
Đủ các loại hàng hóa với màu sắc sặc sỡ bên trong6 trung tâm thương mại hiện ra trước mắt Vương Đình.
Cô nhìn bảo vệ đang đứng canh trước cửa chính trung tâm thương mạ5i, muốn lên tiếng cầu cứu, nhưng...
cô lại nghĩ, với thể lực bành trường rộng lớn của Tần Nhị gia, thì lời cầu cứu của cô, e là chỉ làm liên lụy đến người bảo vệ kia thôi.
Một bộ đồ hơn hai ngàn tệ, hắn ta vung tay mà không hề do dự.
Mua quần áo xong, Tần Nhị gia chở Vương Đình rời khỏi trung tâm thương mại.
Vương Đình không biết Tản Nhị gia đình đưa cô tới đâu, ánh mắt cô tò mò nhìn cảnh vật lạ lẫm lướt qua bên đường.
Thành phố này thật rộng lớn, lớn đến mức cô chợt phát hiện ra là dù mình có chạy đi thì cũng không thể trốn thoát được.
Có lẽ cô chỉ có thể đi lạc trong thành phố này nhưng thành phố này thật lớn, thật đẹp, thật thơ mộng.

Đình Đình, hôm nay Nhị gia sẽ biến em trở thành một mỹ nhân mà ai gặp cũng mê!
Tần Nhị gia đang vô cùng chờ mong và thích thú đối với cô gái mà mình muốn bồi dưỡng.
Nhưng hôm nay, Tần Nhị gia tới đây là để chế tạo một mỹ nhân, hắn ta nói với nhân viên:
Gọi bà chủ của các cô ra đây.

Ui chao, hôm nay ngọn gió nào đã đưa Nhị gia ngài tới đây thế!
Bà chủ của salon vừa nói, vừa đi ra.
Tần Nhị gia đùa giỡn trách móc:
Còn không phải là muốn nhờ cô trau chuốt, trang điểm cho em gái của tôi một chút sao! Tôi cảm thấy chỉ có tay nghề của cô mới đáng tin thôi, cô xem xem, tôi rất xem trọng cô đấy nhé.
Đối với mấy lời mèo khen mèo dài đuôi này của Tân Nhị gia, bà chủ mặc áo lông chồn và gương mặt được trang điểm kỹ càng tinh tế chỉ che miệng cười khẽ:
Anh đang tự khen mình đấy à? Nhị gia!
Nói xong ánh mắt của bà chủ nhìn khuôn mặt Vương Đình.
Khi những người phụ nữ gặp nhau thì điểm đầu tiên họ nhìn đến chính là gương mặt của đối phương:
Chao ôi, em gái này xinh thật đấy, anh nhặt được ở đâu thể: Không hổ là Tần Nhị gia, lúc nào bên cạnh cũng có người đẹp vây quanh.

Bớt nói mấy lời nhảm nhí kia đi, tôi giao em ấy cho cô đấy.
Chính vẻ mặt này, dáng dấp thiếu nữ tràn đầy sức sống thanh xuân này là thứ mà biết bao thằng đàn ông mơ tưởng khao khát.
Thật trong sáng thuần khiết, đúng là cực phẩm!
Đi thôi em gái!
Tân Nhị gia kéo thẳng Vương Đình vào trong một cửa hàng thời trang của thương hiệu nổi tiếng.
Hắn ta tiện tay chỉ vào vài món quần áo khá bắt mắt:
Em thích cái này không?
Vương Đình cũng ngại nói ra là mình thích hay không thích, Tân Nhị gia thấy thế thì lập tức gọi nhân viên bán hàng tới, nói:
Lấy bộ này xuống cho tôi xem thủ!
Vâng thưa anh!

Đình Đình, em thử đi.
Tần Nhị gia nháy mắt ra với Vương Đình một cái, cô vẫn mang dáng vẻ sợ sệt đi theo bước chân của nhân viên bán hàng vào trong phòng thử đồ.
Quả nhiên, với vóc dáng này của Vương Đình lại mặc lên bộ quần áo này hoàn toàn có thể làm toát lên khí chất của cô:
Chậc, chậc, đẹp lắm!
Đúng là người đẹp vì lụa, ngựa đẹp nhờ yên mà! Tần Nhị gia nhìn ngắm Vương Đình mà cảm thán.
Vương Đình vẫn có chút ngượng ngùng.

Được rồi, lấy bộ này đi! In hóa đơn cho chúng tôi đi!
Tần Nhị gia nhìn Vương Đình như đang thưởng thức một món bảo vật khiến Vương Đình rất thích thú.
Cơ thể có được tắm rửa sạch sẽ, các lỗ chân lông được thả lỏng nên giãn nở.

Sau đó thì cô được đưa đi spa, dưỡng ẩm.

Mái tóc dài của Vương Đình được uốn xoăn tới ngang eo, mang theo nét trưởng thành quyến rũ.

Bà chủ cũng trang điểm cho Vương Đình vô cùng xinh đẹp, đôi môi đầy đặn căng mọng, hai mắt trong sáng linh hoạt, gương mặt trái xoan làn da trắng nõn nà, sống mũi cao thăng.

Cả quá trình này tốn mất gần nửa ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.