• 183

Chương 232: Từ kẻ xấu xa trở thành cặn bã


Quả thật, câu nói
không thể nhìn mặt mà bắt hình dong
chẳng sai chút nào.

Mà hễ nghĩ đến việc mà mấy ngày hôm nay mình làm, Đ8ông Túy lại cảm thấy phiền muộn hơn bao giờ hết.
Đông Túy kinh ngạc nhìn hắn, thấy hàng lông mi dài và dày của hắn hơi giãn ra, đôi mắt biếng nhác khẽ rủ xuống.
Hai điếu thuốc chạm vào nhau, truyền lửa.
Làn khói từ miệng hắn phả ra chậm rãi tan biến.
Đông Túy vừa định chấm thuốc cho mình thì bỗng nhiên hai tay Âm Tam nắm lấy cổ áo cổ, kéo cô tới trước người hắn.
Và luôn đem theo khẩu súng mà Âm Tam đưa cho mình kia.

Sao anh lại tới nơi này, ở đây rất nguy hiểm.
Hắn quay đầu, cả người đầy mùi rượu, nhìn theo bóng lưng Hạ Hàm bằng ánh mắt mơ màng:
Quái thật, hình như, từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Nhưng lại nhất thời không thể nhớ ra nổi, hắn gãi gãi đầu, bước vào toilet với vẻ mặt nghi hoặc.
Âm Tam và Đông Túy ở khu dành cho người hút thuốc đang ngậm điếu thuốc, Đông Túy lôi bật lửa ra châm điếu thuốc cho Âm Tam:
Tam gia, nào.
Nhìn thấy đốm lửa nảy lên, làn khói lượn lờ trên điếu thuốc, Âm Tam hút một hơi, khiến đốm lửa càng được khuếch tán mạnh hơn.

Tôi...
Cũng đúng lúc này, khóe mắt Đông Túy liếc thấy Âm Tam đi ra khỏi phòng VIP.
Trước giờ hắn luôn không quá thích bầu không khí kiểu này nên bây giờ đi ra ngoài cũng không hề kỳ lạ.
Âm Tam không hề phát hiện ra điều gì:
Ừ.
Ra ngoài hút điếu thuốc.
Cô rời khỏi phòng VIP, đóng cửa phòng 9lại, ngăn cách với tiếng ồn ào kia.
Bên tai lại là một giọng
tru tréo
trong một căn phòng VIP khác.
Đông Tây thấy rấ6t phản cảm, cô liền bước chậm vào toilet.
Vừa bước vào trong toilet, một bóng người ở bên ngoài cũng theo sát cô, tiếp đó tiện5 tay đặt luôn một tấm biển đề
đang dọn dẹp
ngay trước cửa toilet.
Lúc anh đi ra lại chạm mặt Tế Quỷ đang đi tới từ phía đối diện.
Hạ Hàm cố gắng nghiêng mặt mình đi, nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn ta.
Anh muốn quét tôi ra khỏi kế hoạch như thể ư? Hạ Hàm, không phải anh sợ tôi mạnh hơn anh đấy chứ?
Đông Túy biết rõ trong lòng Hạ Hàm chỉ xuất phát từ việc quan tâm cô, nhưng cô không muốn già mồm kể lể nói mấy câu cảm kích gì kia.
Nước mắt vĩnh viễn là thứ vô dụng, có một vài điều chỉ cần hiểu trong lòng là được.
Đông Túy quay người, dường như bên môi cô vẫn còn vương lại hơi ấm của anh, cô quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh:
Hey, Tam gia, trùng hợp vậy.

Cô chào hỏi thân thiết với Âm Tam, tất nhiên Hạ Hàm cũng nghe được câu này, anh biết Đông Túy đang yểm trợ cho mình.
Đông Túy khẽ thở phào, gần đây cô luôn có cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người diệt khẩu mình vậy.
Thế nên, dây thần kinh cảnh giác của cô lúc nào cũng trong tình trạng căng phồng.
Cô đã từ một người xấu xa mà thăng cấp lên thành kẻ cặn bã.
Ánh đèn t3rong phòng lập lòe, Đông Túy đứng dậy muốn đi tới nhà vệ sinh, tiện thể hút điếu thuốc.
Đông Túy nhìn Hạ Hàm đang gần mình trong gang tấc.
Cô hiểu anh đang quan tâm cô, bởi vì anh thích cô, thế nên anh mới làm những chuyện này.
Đông Túy nhạy bén phát hiện có người bám theo mình! Cô mạnh mẽ xoay người lôi khẩu súng lục trong túi ra, nhắm chuẩn vào phía dưới của người đàn ông kia.

Đừng căng thẳng, là tôi.
Hạ Hàm giơ hai tay lên, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Hạ Hàm tiến vào trong một gian toilet riêng biệt.
Đông Túy buông đôi môi mềm mại của anh ra, trong ánh mắt cô đều là nét trong trẻo.
Còn em?

Vừa hay, em cũng vậy.
Vậy chúng ta qua khu hút thuốc bên kia đi.
Hai người nói xong liền đi về phía khu vực dành cho người hút thuốc, Hạ Hàm cũng nhân cơ hội này, sau khi đẩy cánh cửa ra, chắc chắn rằng trong toilet nữ không có ai, anh mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhưng mà Đông Túy, tôi...
Nếu như lúc đó tôi tự mình dấn thân vào, vậy tất cả mọi đau đớn sẽ do tôi gánh, chứ không phải...
Nghe thấy câu nói này của Hạ Hàm, trong lòng Đông Túy như có một đóa hoa ấm áp, dịu dàng nở rộ và vươn về phía ánh mặt trời.
Nói tới kế hoạch ư? Đông Túy lắc đầu, hai người đứng ở ban công, ngắm nhìn thế giới đèn đuốc rệu rã ngoài kia.
Ánh đèn neon dịu dàng và xinh đẹp.
Mỗi lần nói tới nói lui với Đông Túy, Hạ Hàm đều cảm thấy mình chỉ có nước thua, nhuệ khí của cô hoàn toàn lấn át anh.
Xem ra, có vẻ như anh chưa đủ chín chắn rồi.
Anh chưa từng thấy cô đẹp đến vậy.
Nhưng còn cô, lại dần dần biến mất phía sau cánh cửa.
Bởi vì Đông Túy đã uống một chút rượu, thế nên giờ phút này trong đầu cô cảm thấy hơi váng.

Tôi biết, nhưng tôi không yên tâm về em.
Nhiệm vụ hiện giờ quá quan trọng, tôi đã đề nghị với Cục trưởng xin tăng thêm số người nằm vùng thay thế em.
Lúc nào tìm được cơ hội, em cứ giả chết, rời khỏi nơi đó đi.
Không được trải qua huấn luyện bài bản, tâm thể của những người bình thường sẽ rất khó đón nhận được những nỗi đau đớn kia.

Anh đúng là đánh giá cao bản thân thật đấy cảnh sát Hạ ạ.
Với cái dáng vẻ chính khí đẩy người như này của anh mà còn nghĩ tới chuyện làm lừa đảo ư?
Anh làm cảnh sát quả thật đủ tư cách, nhưng nếu bảo là lừa đảo thì anh còn kém xa.

Em biết tôi không hề có ý đó mà!
.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc và vẻ mặt bất lực của Hạ Hàm, Đông Túy chỉ lạnh nhạt nói:
Anh không nên tới đây!
Nếu để Tân Nhị gia và Âm Tam phát giác ra được một chút xíu bất thường nào thòi kết cục của bọn họ sẽ khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng hễ nghĩ tới lời Đông Túy nói là anh cảm thấy bản thân của hiện tại quả thật không hề giống mình nữa.
Là một cảnh sát, gánh vác sứ mệnh và nghĩa vụ, phát huy ánh sáng và nhiệt huyết của bản thân, cố hết sức mình hoàn thành nhiệm vụ mới là trách nhiệm của anh.
Hạ Hàm nhìn thấy cảnh này giữa hai người, anh khẽ nhíu mày, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Văn Sênh, gần đây em có dự định gì không? Hiện tại em đang bị thương, chắc chắn không tiến hành động.
Đã qua mấy ngày, Âm Tam vẫn còn nhớ tới vết thương do đạn bắn trên cánh tay trái của cô.
Hạ Hàm vô cùng không yên lòng, anh rất quan tâm cô.
Nhận thấy ánh mắt ân cần từ trong đáy mắt của Hạ Hàm, Đông Túy chỉ cười lạnh mang theo nét trào phúng:
Sau đó thì sao? Con đường mà khó khăn lắm tôi mới tranh được lại phải chắp tay tặng cho người khác ư? Còn tôi không nhận được bất cứ công trạng nào, thậm chí ngay cả một cái huy chương cũng không.
Tể Quỷ hơi ngấm men say, lúc này hắn chỉ nghĩ tới việc vào nhà vệ sinh để giải quyết.
Thế nhưng vào lúc nhìn thoáng qua Hạ Hàm, hắn bỗng cảm thấy quen quen.
Thật ra trong vô thức, anh đã luôn là ánh sáng soi đường cho cô.
Cũng từ khi có anh, Đông Túy mới cảm nhận được hy vọng Cho dù đang đứng ở ranh giới sống chết thì cô cũng vẫn hy vọng, rồi lại cố gắng, cố gắng hơn chút nữa! Hạ Hàm sững người...
Nhưng mà...

Hạ Hàm, nếu như chuyện này tôi không làm thì sẽ không một ai có thể thay thế tôi được.
Đột nhiên, Đông Túy hôn anh, khiến tất cả những câu nói của anh cũng bị chặn lại ngay lúc này.
Cô mạnh mẽ ép sát anh, cánh cửa phòng vệ sinh sau lưng bị lực ép đẩy ra.
Anh còn muốn ở chung với cô nhiều hơn, còn muốn ôm cô, nhấm nháp đôi môi có thêm chút nữa, nhưng dường như vận mệnh lại định sẵn rằng hai người họ chỉ có thể như vậy.
Rất nhiều lúc, điều này khiến Hạ Hàm cảm thấy vô cùng mất mát.
Tôi đã không thể quay đầu được nữa rồi.
Nhưng tôi hy vọng, tương lai anh có thể cho tôi, trở thành mục tiêu giúp tôi dũng cảm tiến về phía trước.
Cô dịu dàng vuốt ve gò má góc cạnh của anh, nhìn dáng vẻ tuấn lãng của anh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.