Chương 249: Phục vụ kiểu thượng đế
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1517 chữ
- 2022-02-06 11:29:12
Ông chủ bước nhanh lên lầu, nhìn thấy hai người Âm Tam và Đông Túy trong phòng số 5 thì lén ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh. <8br>
Là họ à?
Gã ta hỏi hai cô gái.
Cô gái khẽ khàng gật đầu.
Âm Tam cũng không che giấu:
Nghe nói mấy hôm trước mày từng tới quán net của tao gây sự? Chắc mày còn nhớ rõ chuyện này chứ?
Nói đến đây, rốt cuộc chủ tiệm đã biết nguyên nhân, cũng biết ngọn gió nào đã thổi vị Đại Phật này tới đây. Lúc này, gã ta quét mắt qua mấy cô gái, nói với giọng ghét bỏ:
Còn nhìn gì nữa? Mau về nghỉ đi!
Đang nói chuyện, chỗ cầu thang lại truyền tới tiếng bước chân của nhiều người.
Chắc là chủ tiệm đang dẫn theo những cô gái khác tới.
Nghe thấy khách nói như vậy, chủ tiệm cũng nở nụ cười gượng gạo:
Không biết hai người thích kiểu nào? Hỏi như thế là để tránh người tôi dẫn tới không phù hợp yêu cầu rồi lại chọc hai cậu tức giận!
Thái độ phục vụ cũng không tệ.
Hai người khôi phục dáng vẻ lông bông, họ nhanh chóng nhìn thấy chủ tiệm:
Hai người xem các cô gái này có phù hợp với yêu cầu của hai cậu không? Xem đi, đây đều là những người đẹp nhất, hơn nữa mọi mặt cũng không tệ, đặc biệt là cô này.
Chủ tiệm thể hiện cho hai người ánh mắt kiểu: Các cậu hiểu mà. Gã ta chào hàng vài cô gái.
Tham khảo kinh nghiệm? Sợ là không đơn giản như vậy đâu.
Đông Túy thầm tự hỏi: Không phải là mình đã nói sai cái gì rồi chứ!
Dù sao trong đám con gái ở đây, gã ta cũng từng nếm thử vài lần. Đối với việc phân chia cấp bậc, gã ta rõ như nắm trong lòng bàn tay.
Được, tôi đã biết! Hai người chờ ở đây nhé!
Nhìn Âm Tam nói lời vô liêm sỉ như thế với gương mặt cấm dục kia, Đông Túy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Mấy cô gái vừa nghe như thế thì đơ cả ra, thế này… Hình như đâu phải là đến tìm niềm vui?
Mà chủ tiệm net cũng không nhịn được nữa:
Các người cố tình tới gây sự phải không hả?
Đối với câu hỏi của chủ tiệm, Đông Túy vờ như không nghe:
Tất nhiên là chúng tôi đến tìm niềm vui rồi, nhưng bây giờ các người lại không cho chúng tôi được sung sướng, đó là vấn đề của các người, cách vui vẻ của mỗi người đều khác nhau mà. Anh không biết à?
Chủ tiệm lập tức giơ hai tay lên, đây là súng thật đạn thật, gã ta cũng không dám khiêu khích. Hơn nữa, dám mang súng giữa ban ngày ban mặt thế này thì chắc đối phương cũng không phải người thường.
Chủ tiệm cũng không biết mình đã chọc trúng một tên sát tinh thế này từ bao giờ, giờ gã ta chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.
Đừng… Có chuyện gì thì từ từ nói, súng không có mắt đâu! Sứt mẻ tình cảm thì không tốt!
Nụ cười lúng túng dần xuất hiện trên mặt gã ta.
Âm Tam cũng không muốn dài dòng với gã ta nên nói thẳng:
Tao tên Âm Tam, chắc hẳn mày từng nghe đến tên tao rồi chứ?
Trong phòng số 5 chỉ còn Âm Tam và Đông Túy ngồi nhìn nhau, cô nở nụ cười hả hê, Âm Tam khen:
Được đấy, diễn cũng không tệ đâu!
Ánh mắt thản nhiên của Âm Tam nhìn Đông Túy ngồi cạnh mình, hắn cảm thấy Đông Túy thể hiện tốt hơn mình nhiều.
Đông Túy đương nhiên sẽ không khiêm tốn về vấn đề này:
Tất nhiên rồi, không phải em nói rồi sao, đây là diễn như không diễn mà!
Mấy cô gái này đúng là có gương mặt và dáng người không tệ, nếu là người bình thường, chắc giờ đã bị hoa hết mắt cả lên rồi.
Nhưng người ngồi nơi này nào phải là người bình thường, Âm Tam liếc nhìn mấy cô gái kia. Bỗng nhiên, hắn bắt chước thái độ của Đông Túy, chân gác lên mặt bàn trước mặt:
Liếm chân cho tôi trước, ai liếm trước thì tôi sẽ để người đó phục vụ tôi hôm nay.
Chủ tiệm thấy tình huống thế thì không khỏi nở 3nụ cười nịnh bợ, tiến lên phía trước hỏi thăm:
Chào hai cậu, xin hỏi hai người có gì không hai lòng đối với sự sắp xếp của chúng9 tôi?
Khách hàng chính là thượng đế, hiện tại Âm Tam cần sử dụng thân phận
thượng đế
của mình một cách hợp lý, hắn cườ6i lạnh với chủ tiệm:
Mấy cô em giá 3000 của mấy người chỉ có hai người thế này à? Hai anh em chúng tôi không thích, chẳng lẽ khô5ng thể đổi người được sao?
Nói xong, chủ tiệm xoay người, dẫn theo hai cô gái kia rời khỏi phòng.
Hai người này cũng coi như là nổi tiếng trong tiệm rồi, mà trong số đối tượng họ từng phục vụ, không có một người nào, không có một ai như khách hôm nay cả.
Yêu cầu này khiến cho khóe miệng chủ tiệm giật vài cái. Thế này mà còn nói là không cao? Đây là quá hoàn hảo đó, biết không hả?
Nhưng nói tới đây thì trong lòng gã ta lại có một người khớp với yêu cầu.
Chủ tiệm thầm nhủ trong lòng, giống mây giống mưa còn vừa giống gió nhưng lại không giống người đúng không? Nhưng gã ta lại không dám nói ra miệng, gã nghĩ một hồi rồi gật đầu:
Được, tôi sẽ đưa vài người tới cho anh xem thử có ai phù hợp yêu cầu của anh không!
Dỗ dành Âm Tam xong, chủ tiệm lại dời mắt sang nhìn Đông Túy:
Vậy còn cậu thích kiểu nào?
Đông Túy nâng chân lên, bắt chéo lại rồi rung rung, bày ra dáng vẻ như dế nhũi:
Yêu cầu của tôi cũng không cao, khoảng một mét tám, dáng người chuẩn, trước lồi sau cong, lúc cười có lúm đồng tiền, mắt to da trắng, tốt nhất là để tóc ngắn, còn phải ngây thơ mà không mất đi sự quyến rũ, phải giống như nữ thần cao ngạo nhưng cũng phải thân thiết. Quan trọng nhất là phải sôi động!
Âm Tam? Trong giới có ai không biết chứ? Lúc này, chủ tiệm kinh ngạc nói:
Hóa ra anh là Tam gia! Sao hôm nay anh lại đến cái tiệm nhỏ này của em ạ?
Chủ tiệm không hề biết quán net xuyên đêm kia có quan hệ gì với Âm Tam nên lúc này mới khó hiểu hỏi.
Đối với câu hỏi của Âm Tam, ông chủ Triệu trẻ tuổi này vẫn giữ nguyên vẻ mặt nịnh bợ:
Vậy, không biết hai cô này đã làm sai chuyện gì thế? Hay là có vấn đề gì?
Âm Tam cũng không muốn làm khó hai cô gái kia, thế nên hắn liền tùy tiện vung tay, nói:
Chúng tôi không hài lòng với kiểu này!
Vì thế hai cô gái có chút không phục.
Họ cảm thấy hôm nay mình đụng phải biến thái, có lẽ là đầu óc có vấn đề, thần kinh không bình thường.
Lúc này, chủ tiệm đã chắc chắn rằng hai người này đến đây để kiếm chuyện, sắc mặt của gã ta thật sự đã không nén được tức giận.
Tao thấy chúng mày chán sống rồi phải không? Dám tới đây gây chuyện à?
Dù sao bên bọn họ cũng có nhiều người, hơn nữa Âm Tam và Đông Túy cũng không hề nể mặt gã ta.
Dù sao mỗi người đều có sở thích khác nhau, chủ tiệm cũng có thể hiểu. Giống như gã ta thích loại hình nóng bỏng sexy, nếu nhét cho gã ta loại con gái yếu đuối bánh bèo thì gã ta cũng chẳng nuốt nổi.
Bị hỏi vấn đề như thế, Âm Tam nghĩ ngợi rồi tặc lưỡi:
Có loại con gái nào giống mây giống mưa mà lại như sương mù không? Là loại mang đến cho người ta cảm giác cô ta thanh thoát không nhiễm bụi trần ấy.
Âm Tam đã chẳng muốn đóng kịch nữa, so với những chuyện quanh co lòng vòng kia, hắn càng thích phương thức trực tiếp hơn. Lúc này, hắn móc súng lục ra, chĩa chẳng về phía chủ tiệm:
Mày xem giờ ai chán sống hả?
Vừa thấy súng xuất hiện, mấy cô gái thét hoảng:
Á!
Ồ? xem ra là tôi nên tâm sự với em đàng hoàng một lần để tham khảo thêm về kinh nghiệm của em nhỉ.
Con ngươi đen như mực đang hờ hững nhìn Đông Túy.
Cô cảm thấy ánh mắt của Âm Tam có chút khác thường.
Nếu không thì tiếp theo gã ta sẽ mất thể diện trước mặt đàn em mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.