• 764

Chương 254: Bắt đầu hành động


Tần Nhị gia không nói với Đông Túy thì tất nhiên nhiệm vụ lần này không cần cô phải áp tải, bớt đi một người biết cũng tốt, như t8hế sẽ thêm một phần yên tâm.

Vì thế, việc hắn ta không nói cho Đông Túy cũng là một chuyện tốt.

Sáng sớm hôm sau3, Ngô Hâm đang mua bánh bao và cháo nóng hổi ở gần đó, trong khoảng thời gian này, cậu luôn ở gần chỗ này nhận nhiệm vụ theo dõi9 mục tiêu, hơn nữa, dạo này thời tiết khá lạnh nên cũng có chút vất vả.
Họ sắp xuất phát rồi!
Ngô Hâm lập tức giật mình, đêm qua Hạ Hàm đã ra lệnh là phải theo dõi chặt chẽ xem ai là kẻ đưa
hàng
, nếu không phải người bên mình thì cứ xông lên!
Thấy đối phương đã khởi động xe và rời đi, Ngô Hâm vội vàng quay người chạy về phía chiếc xe Jetta của mình.
Lên cao tốc thì đông đúc hơn nên khi cả hai xe đều lên cao tốc, Trần Văn tất nhiên sẽ không phát hiện ra có người theo dõi phía sau.
Xe chạy thẳng một mạch về phía trước trên đường cao tốc.
Khi tới trạm dừng, Trần Văn xuống xe mua vài món ăn nhẹ, cô gái kia cũng muốn đi vệ sinh nên bị người mặc đồ đen áp chế xuống xe.
Trần Văn nhíu mày, không biết xảy ra chuyện gì, giấy phép lái xe của gã ta hoàn toàn không có vấn đề gì mà.
Nhưng đối mặt với cảnh sát, vẻ mặt gã ta vẫn hờ hững và thản nhiên:
Được.

Sau đó, Trần Văn đẩy cửa xe ra rồi bước xuống xe.
Người mặc áo đen ngồi sau lạnh nhạt hỏi:
Chuyện gì thế?


Không có gì, một thằng cớm quèn xin xỏ chút tiền xài ấy mà.
Trần Văn chẳng hề để bụng chuyện vừa rồi.
Rời đi rồi người mặc đồ đen vẫn cố tình nhìn cảnh sát giao thông kia thêm vài lần.
Trần Văn vô thức nhận điếu thuốc, Hạ Hàm còn tốt bụng châm thuốc giúp gã.
Từng hành động cử chỉ của hai người đều lọt vào mắt người mặc áo đen.
Trần Văn rít mạnh một hơi để làm giảm bớt tâm trạng khẩn trương của mình, tuy trong lòng gã ta vẫn đầy nghi hoặc.
Để lại câu này, Ngô Hâm trực tiếp lên xe, cũng cầm lấy bộ đàm trong xe lên rồi ra lệnh cho người bên tiền tuyến:
Chuẩn bị hành động! Biển số xe màu đen A60328!


Rõ!


Rõ!

Ngô Hâm nói thẳng.
Hạ Hàm vừa nghe xong tức khắc biết được đã có chuyện xảy ra, anh lạnh lùng nói:
Tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay!

Cúp điện thoại, Hạ Hàm lập tức đứng lên, rời khỏi Cục Cảnh sát, chuẩn bị hành động.
Hạ Hàm đang mặc đồng phục cảnh sát giao thông giơ tay ngăn xe của Trần Văn lại, cử chỉ thì ra hiệu cho xe của gã ta dừng bên đường.
Người mặc áo đen phía sau tất nhiên của hiểu ý của đối phương.
Trần Văn dừng xe, Hạ Hàm tiến đến gõ cửa.

Này cậu trai, tiền thối này!
Bác gái gọi với theo bóng lưng Ngô Hâm.
Nhưng giờ cậu còn thời giờ đâu mà lo tiền dư nữa chứ?

Không cần đâu ạ!


Thật hay giả thì do anh quyết định à? Mau lên, đưa tôi 100 tệ, tôi thả anh đi.
Hạ Hàm tỏ vẻ mình là kẻ tham tiền, trực tiếp đòi tiền.
Cảnh sát giao thông đúng là có người lợi dụng việc công như thế này để kiếm chác chút lợi riêng, thêm được chút thu nhập.
Trần Văn hiểu ngay. Hơn nữa, 100 tệ cũng không nhiều, dùng tiền giải quyết rắc rối cũng tốt, nếu không ai biết cuối cùng đối phương sẽ tra ra cái gì.
Trần Văn lấy bằng lái của mình ra rồi đưa cho Hạ Hàm.
Trần Văn hoàn toàn hiểu rõ khu vực này, ngày thường, chỗ này rất ít khi có cảnh sát giao thông tuần tra và kiểm tra.
Hạ Hàm nhìn giấy phép lái xe, lạnh nhạt nói:
Làm phiền anh xuống xe nói chuyện với tôi một chút. Bằng lái này có chút vấn đề.

Xe Trần Văn dần dần chạy xa, Hạ Hàm nhìn theo đuôi xe, lấy bộ đàm ra rồi phát lệnh:
Tiểu đội 2, chuẩn bị hành động!


Rõ!

Xe chạy xa khỏi nội thành, chiếc Jetta do Ngô Hâm lái thong thả bám theo đuôi xe Trần Văn, hai xe cách nhau không gần không xa.
Nói xong, anh trả bằng lái lại cho Trần Văn.
Dù nói thế nào thì chuyện này cũng đã giải quyết xong.
Trần Văn quay lại xe lần nữa, khởi động xe rồi rời đi.
Tiếng chuông điện thoại làm nhiễu loạn thần kinh của anh, Hạ Hàm mới bừng tỉnh giấc.
Không chút chần chờ, anh lập tức nghe máy. Giọng nói trầm thấp mà vô lực của Hạ Hàm truyền ra:
A lô? Ai đấy.


Sếp ơi, có biến.

Hạ cửa xe xuống, Trần Văn thản nhiên nói:
Có chuyện gì thế thưa sếp?


Đề nghị anh đưa bằng lái cho tôi kiểm tra.

Hạ Hàm liếc nhìn người mặc đồ đen ngồi sau và cô gái đang mê man ngồi tựa vào hắn, cô gái kia chỉ để lộ ra gương mặt, trên người đắp một cái áo khoác.
Xe chầm chậm chạy qua đường phố, hai bên đường vẫn là cảnh trí quen thuộc.
Xe từ từ rời xa khu vực được tai mắt Âm Tam theo dõi chặt chẽ, khi sắp tới giao lộ cao tốc, ngay phía cuối ngã rẽ của con phố phồn hoa, có cảnh sát giao thông đang chấp hành nhiệm vụ kiểm tra bất ngờ.
Trần Văn thản nhiên nói:
Canh cô ta cho kỹ đấy.


Trần Văn không hề biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, hiện tại gã đang lái xe, cô gái phía sau bị người mặc áo đen trông chừng.
Bọn họ không hề quen biết nhau nên cũng không nói chuyện nhiều, suốt quãng đường đi đều chỉ yên lặng, không nói năng gì.
Nghĩ như thế, Trần Văn móc ví, kẹp ra một tờ một trăm đưa cho Hạ Hàm. Gã ta quay lưng về phía xe nên người mặc áo đen chỉ loáng thoáng nhìn thấy hành động hai người đang giao dịch gì đó.
Sau khi
hối lộ
cho Hạ Hàm 100 tệ, Trần Văn tiếp tục nịnh bợ anh:
Anh cảnh sát à, em còn có việc phải làm, mong anh thông cảm cho!

Hạ Hàm lại giống như một cảnh sát giao thông dễ đuổi vậy, anh nở nụ cười gian xảo, hả hê nhìn Trần Văn:
Đi đi, dễ bàn thôi mà, cám ơn cậu em nhé!


Thím ơi, bán cho cháu một bát cháo gạo lứt đen 6và hai cái bánh bao nhân thịt bò.
Cậu cũng đã nắm rõ được quán nào ở đoạn đường này bán bánh bao ngon.
Hiện tại, Ngô Hâ5m đang một tay cầm bánh bao, tay còn lại trả tiền.
Cũng đúng lúc này, trong tầm nhìn của Ngô Hâm, Trần Văn và một người áo đen đi ra, hai người còn túm theo một người phụ nữ, đẩy cô ta lên xe.
Sau khi tới cạnh Hạ Hàm, gã ta dò hỏi:
Đồng chí cảnh sát, không biết tôi gặp vấn đề gì?

Thậm chí Trần Văn còn suy đoán là có phải chuyện của Tần Nhị gia đã bị lộ không? Vốn dĩ làm trộm là có tật giật mình, hiện tại gã ta có dự cảm chẳng lành.
Nhưng Hạ Hàm lại móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra đưa cho Trần Văn:
Hút điếu thuốc trước đã. Sau đó chúng ta nói chuyện về vấn đề bằng lái.


Đồng chí cảnh sát, bằng lái xe của tôi có vấn đề gì sao?


Anh nói xem? Bằng giả. Làm ở đâu, tốn bao nhiêu?
Hạ Hàm lạnh lùng hỏi với dáng vẻ khinh thường đối phương.
Tần Văn xấu hổ cười:
Không thể nào! Anh cảnh sát à anh xem kỹ lại đi, chắc chắn bằng của tôi là thật đấy!

Ba tiểu đội đồng loạt đáp lời.
Còn Ngô Hâm vừa khởi động xe vừa gấp gáp bấm số của Hạ Hàm.
Hiện tại, Hạ Hàm đang gục xuống bàn ngủ trong Cục Cảnh sát, mấy ngày nay, vì vụ án và lo lắng cho Đông Túy nên hầu như ngày nào anh cũng tăng ca trong Cục tới nửa đêm, giám sát từng hành động của đối phương và sự an toàn của Đông Túy.
Ngô Hâm đẩy cửa xe Jetta ra, thản nhiên tiến về xe Trần Văn, cậu vờ như đột ngột nhìn thấy dây giày bị bung nên ngồi xổm xuống thắt lại, sau đó thuận tay gắn thiết bị theo dõi vào sau biển số xe.

Ung dung thắt dây giày xong, Ngô Hâm đứng lên rồi bỏ đi.

Thừa dịp họ không chú ý, cậu quay trở về xe, vì để đảm bảo, chiếc Jetta này sẽ không được dùng nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.