• 159

Chương 11: Thật đẹp


Sau khi đá chết con chó, Trầm Khung cũng phải đấu tranh tâm lý một chút xem có nên vác con chó về làm thịt không. Nhưng sau khi nghĩ một lúc thì hắn quyết định bỏ nó nằm đó vì dù sao đây cũng là chó của hàng sớm của bà chủ nhà.

-Không được không làm vậy được! Bị phát hiện là xác định …

Trầm Khung vừa lầm bầm tự nói nhỏ nhưng mắt thì dán vào xác con cho nằm yên trên đường.



-Sao mày vào được thế?

Hoàn Phong mở cửa phòng ra và hỏi

-Tao trèo vào!

Trầm Khung mắt liếc ngang dọc rồi khẻ nói

-Làm đéo gì vậy?

Hoàn Phong thấy Trầm Khung cứ lén la lén lút mà khó hiểu hỏi

-Xịt …

Trầm Khung đưa ngón tay trỏ che ngang miệng rồi lấy từ một góc ra một cái thùng xốp to đùng được quắn băng keo rất cẩn thận.

-Thế … đéo …

Nhìn thấy cái thùng xốp trong quen quen khiến Hoàn Phong xanh sẫm cả mặt mày và nói muốn không nên lời.

-Xịt …

Trầm Khung ra hiệu im lặng rồi nhanh chóng vác cái thùng vào trong và đặt nó ở giữa phòng

-M… mày đã làm cái quái gì?

Hoàn Phòng lúc này cố gắng hít sâu thở mạnh để bình tĩnh và hỏi Trầm Khung

-Làm đéo gì à … không phải mày rất tò mò sao?

Trầm Khung nở một nụ cười quỉ dị rồi với tay lấy cây dao nhỏ được vắt trên khay dao và tiến lại gần Hoàn Phong

-Ê … ê … tao với mày là bạn bao năm nha ... mày … mày tính làm gì … ĐỪNG ÁAAAA

Hoàn Phong sợ hãi lui về nhưng khi lưng hắn chạm vào tường thì hắn biết là mình hết đường lui và thét lên

-Nín! Làm quái gì mà la như con gái vậy? Có biết là gần 2 giờ sáng rồi không? Còn để cho người ta ngủ nữa chứ?

Trầm Khung tay vừa cầm dao vừa chỉ vào Hoàn Phong và nói

-Mày đâm tao thì tao không được la à?

Hoàn Phòng cố gắng phản kháng bằng lời nói

-Đâm đéo gì? Tao lấy dao mở thùng cho mày xem thôi mà?

Trầm Khung vừa nói vừa ngồi xuống và rạch bỏ lớp băng keo trên thùng xốp

-Hở?

Hoàn Phong lúc này mới biết là mình hố nên cũng thôi không
diễn sâu
mà quay sang nhìn xem trong cái thùng đó là cái gì

Trầm Khung rạch hết lớp băng keo rồi mở nấp thùng ra thì Hoàn Phong thấy xác một con chó Bacgie nằm bên trong lớp nước đá dày.

-Đéo?

Hoàn phong méo mặt mà thốt ra một câu

-Thế lúc 1 giờ mấy tao la làng la sớm là bị cho rượt mà mày ứ có nghe à?

Trầm Khung nhìn Hoàn Phong với một ánh mắt không thể nào ngạc nhiên hơn

-Nghe gì? Tao dùng tai nghe

Hoàn Phong ngu ngơ nói

-Thôi xong!

Trầm Khung nghe thế thì cũng tự hiểu. Hắn biết Hoàn Phong có cái tai nghe Razer, tên này mà ụp cái đó vào tai rồi là thế giới bên ngoài có bị diệt vong thì hắn cũng ứ biết.

Sau đó, Trầm Khung dùng một cách vắt tắt nhất để kể lại khúc mình bị cho rượt cho đến lúc hằn đống thùng xốp nó và trèo vào đây.

-Này làm nồi giả cầy là thơm

Hoàn Phong sau khi nghe hết thì liền nhìn con chó với một ánh mắt khác và nói

-Đấy! Ta biết … mày biết … tao mày ăn … há há

Giọng Trầm Khung bỗng nhiên trở nên nham hiểm



Sau khi kết thúc bàn bạc, Trầm Khung và Hoàn Phong giấu cái thùng trong nhà vệ sinh rồi đi ngủ.

Trong thế giới đen tối, Trầm Khung phiêu du giữa không trung mà suy nghĩ. Hắn tự đặt cho mình nhiều câu hỏi khác nhau về những chuyện đã qua. Nhưng mọi chuyện chả đi đến đâu khiến hắn mẹt mỏi.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Trầm Khung quyết định ngưng việc tự hỏi mình lại và bắt đầu tiếp tục nghiên cứu về làng sương xang trắng. Hắn cho rằng nó chính là khúc mắc lớn nhất cần phải được tìm hiểu và tháo gỡ.


Nhưng đã nhận định, Trầm Khung xác nhận mạch máu và dây thần kinh không phải là nơi giảm giữ làng sương mà chỉ là con đường truyền dẫn. Nói như vậy việc cơ thể của hắn được cải tạo lại chính là do ảnh hưởng khi tiếp xúc với chúng.

Trầm Khung lúc này lại tập trung vào quang sát kỷ làng sương đang di chuyển trong cơ thể hắn nhưng mọi thứ lại không như mong muốn của hắn, cơ thể hắn lúc này đang trong quá trình ngủ say và hoàn toàn không có điều gì đặc biệt xuất hiện.

Ngẫm nghĩ một lúc, Trầm Khung bước ra khỏi thế giới đen tối và bắt đầu thức giấc, hắn cần phải tạo ra một cái gì đó để tạo sự bất thường.

-Làm gì nhĩ? … a

Trầm Khung tự hỏi mình một câu rồi lại suy nghĩ thêm một lúc cho đến khi một ti sang lóe lên trong đầu hắn.

-Thử cái gì! Chẳng phải là thử việc khác thường so với lúc trước sao? Việc khác thường so với lúc trước mà mình có thể làm lúc này chẳng phải là tự làm mình bị thương sao …

Trầm Khung nhớ đến chuyện đã xảy ra sau khi hắn bị thổi bay rồi nghĩ đến việc tự làm mình bị thương. Khả năng hồi phục của hắn chính xác là chỉ bắt đầu xuất hiện sau khi những việc khác thường này đến nên việc bị thương há không phải là việc có ảnh hưởng đến cơ thể mà lại tạo ra sự khác thường sao.

Nghĩ như thế, Trầm Khung chạy ngay xuống gác và lại mò đến hộp kim chỉ và chọn ngay cây kim nhọn nhất. Trầm Khung chọn cây kim vì dẫu sao hắn cũng thật sự là sợ đau và nếu cây kim này có đâm vào thì cũng chỉ có nhứt một chút.


chịch


Trầm Khung đâm thẳng cây kim vào ngón tay trỏ, một cảm giác đau nhứt truyền đến. Ngay lúc vừa rút cây kim ra, Trầm Khung tập trung tinh thần lại và quang sát bên trong cơ thể mà cụ thể là mạch máu phụ cận gần vết thương.

Nhưng thời gian đã qua một lúc lâu mà vết thương vẫn như củ, Trầm Khung thấy dù mọi cơ quan trong cơ thể đều trở nên tốt hơn thì việc hồi phục vết thương của hắn vẫn như vậy và cứ như thế này thì cũng giống như lần trước, hắn cần phải chờ một thời gian nữa thì vết thương mới bắt đầu lành lại.

-Thật buồn cười khi lại còn nghĩ mình sẽ có khả năng hồi phục nhanh và có thể tự khôi phục lại bộ phận bị mất, thật là ảo tưởng quá mức

Lúc này Trầm Khung lại tự cảm thấy nực cười và tự diễu mình mà lại quen bén việc làm thế nào mà mình có thể sống sót sau khi bị va đập đủ kiểu trong vụ nguyên một ngọn núi rơi xuống. Có lẽ, bản thân hắn cho rằng đó là ảo giác chứ không phải là thật.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bị vùi dập các kiểu nhưng sau đó thì mọi thứ trên người như quần áo, điện thoại, … đều bình thường như chưa từng có chuyện gì thì làm sao ta có thể tin đó là sự thật?

Và đúng như những gì Trầm Khung nghĩ, khi thời gian đến thì vết thương đã bắt đầu ngứa lên và tự lành lại. Trong quá trình đó, Trầm Khung đã quan sát và phát hiện lý do của việc này.

Cụ thể là khi cơ thể bị tác động như bị thương, làng sương lúc đầu sẽ không có phải ứng gì hay nói cách khác là phản ứng vô cùng chậm. Mật độ của làng sương tại nơi gần vết thương sẽ từ từ tăng lên và cho đến khi tới một mức độ thì vết thương sẽ bắt đầu lành lại. Khi vết thương lành lại xong, Trầm Khung nhận ra sự hao mòn của làng sương.

Qua cảm nhận của mình, Trầm Khung nhận thấy sau khi mật độ của làng sương ngày một dày lên đến một mức độ thì lại có một lượng nhỏ thấu qua được lớp màng chắn của mạch máu và đi đến vết thương, đó chính là lý do vết thương lành lại.

-Nếu như vậy! vết thương càng nghiêm trọng thì càng dùng nhiều? Vậy cơ thể được cải tạo lại cũng là nhờ việc làng sương này thẩm thấu qua mạch máu và dây thần kinh để đến cách cơ quan khác. Vậy mật độ càng dày thì sẽ có thể thẩm thấu qua được?

Trầm Khung lúc này tự mình thử điều khiến làng sương để chúng tụ hợp lại một chỗ, nhưng khi làm thế thì hắn lại phát hiện ra làng sương này dù đi theo sự điều khiển của hắn nhưng lại chuyển động theo một vòng tuần hoàn chứ không tụ hợp lại.

-Sao lại như vậy? không phải chúng nghe theo sự điều khiển của mình à? Mình nhớ rõ rang lúc trước đã điều khiển làng sương tự xoay tròn và tụ hợp lại thành dạng lỏng bên trong … đan điền.

Trầm Khung sau một lục hoang mang thì lại phát hiện ra một điều, hắn không thể khiến làng sương tụ hợp lại bên trong mạch máu thì sao lại không dẫn chúng đến đan điền để làm việc đó. Cũng giống như điện vậy, bên trong dây dẫn điện thì điện chỉ có thể chạy bên trong đó hoặc là bị rò rỉ ra ngoài do tác nhận khác chứ không có việc tự tụ lại, nếu muôn tụ lại hay thay đổi điện thì cần phải có cách trạm biến áp.

Nghĩ như thế, Trầm Khung ngay lập tự điều khiến làng sương bay về đan điền và đúng như hắn đã nghĩ, chỉ có nơi đây hắn mới có thể tác động mạnh đến làng sương chết tiệc kia.

Cũng như lần trước, Trầm Khung cho chúng xoay tròn lại theo tốc đồ ngày càng nhanh dần và từ từ hình thành thể lỏng, sau khi làng sương chuyển hết thành thể lỏng, Trầm Khung quyết định không tiếp tục tụ chúng lại mà thử xem có thể đưa chúng ra bên ngoài đan điền hay không.

Theo quỷ đạo đưa vào, Trầm Khung điều khiển chất dịch màu xanh trắng từ từ tiến ra khỏi đan điền. Khi chất dịch chạm đến nơi ngăn cách thì lại như không có chuyện gì mà đi theo sự điều khiển của Trầm Khung một cách thuận lời và tiến vào mạch máu. Điều này làm Trầm Khung vui mừng hẳn lên.

Việc mọi chuyện còn vui hơn khi Trầm Khung phát hiện ra mình có thể đưa chất dịch này thẩm thấu qua màng ngăn cách của mạch máu và dây thần kinh để tiến ra bên ngoài.

Trầm Khung lúc này mở mắt ra và đưa hai tay lên trước mắt, sau khi chất dịch thành công thẩm thấu ra ngoài thì hắn đã điều khiển chúng hướng về phía hai bàn tay.

Khi chất dịch đến giữa long bàn tay, Trầm Khung vẫn chưa nhìn thấy có gì khác biệt. Dù đã nhìn thấy trong bên trong cơ thể nhưng điều gì đó lại thôi thúc Trầm Khung khiến hắn lại muốn dùng chính đôi mắt này để nhìn chúng hơn.

Trầm Khung điều khiển chất dịch và chúng bắt đầu thấu ra bên ngoài và một điều khiến Trầm Khung ngạc nhiên xuất hiện. Trước hết là khi chất dịch thấu ra bên ngoài thì chúng chuyển ngay từ dạng lỏng sang dạng hơi và mấu chốt của vấn đề là bằng chính đôi mắt của mình, Trầm Khung nhìn thấy một làng sương màu xanh trắng đang bốc lên từ giữa hai long bàn tay của mình.

Ngay lúc đó, Trầm Khung dâng lên một cảm giác hứng thú và sảng khoái vô cùng. Hắn nhanh chống cho chất dịch thẩm thấu ra nhiều hơn và làng sương bốc lên ngày một dày. Chứng kiến cảnh đó, Trầm Khung lại điều khiển chất dịch lan ra khắp bàn tay rồi lên ngón tay và cùng thẩm thấu ra khiến cả hai cánh tay của hắn bốc lên nghi ngút một làng sương màu xanh trắng.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó bằng chính đôi mắt của mình, Trầm Khung nhất thời chìm vào im lặng và ngắm nhìn làng sương đang bốc ra. Chúng không bay đi, không tan đi mà lại động lại tại tay của hắn và nhấp nhô lên xuống như một ngọn lửa có màu xanh trắng.

Trầm Khung nhất thời di chuyển mười ngón tay lại gần nhau hơn và một dị tượng đã xuất hiện, làng sương màu xanh trắng lúc này từ từ thay đổi và phân chia ra hai màu xanh và trắng rõ rang.

Làng sương màu trắng tụ lại giữa khoản không của hai bàn tay và làng sương màu xanh thì bao phủ hết toàn bộ bên ngoài. Tất cả gộp lại khiến cảnh tượng xuất hiện cứ như là hai bàn tay của Trầm Khung đang cháy lên một ngọn lửa màu xanh có tim màu trắng.

-Thật là đẹp!

Trầm Khung như thừ người ra và thốt lên.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Du Giới.