• 159

Chương 17: Thảm sát (3)


Trong sảnh lớn của vũ đường, Trầm Khung khó khăn để thở từng chút một và cho đến khi tiếng thở dừng hẳn lại thì cơ thể của hắn cũng đỗ gục xuống sàn nhà đầy máu và hòa mình vào núi xác bên trong vũ đường.
Qua một lúc, những người còn sót lại trong sảnh mới ló ra và kinh hoàng nhìn cảnh tượng xung quanh.
Trong sảnh lúc nào chỉ còn khoảng hai mươi người. Mọi chuyện thật khó để có thể tin được khi hơn ba mươi phút trước đó thì ở đây còn là một đám đông nghịt người trong trang phục sang trọng và lộng lẫy thì nay ai nấy mình đều dính máu và có người còn bị thương nữa.
Tiếng xì xào, tiếng rên nhẹ của những người còn sống sót và họ bắt đầu cẩn thận bước từng bước ra giữa sản.
Bên ngoài tòa khách sạn, tiếng còi của xe cảnh sát liên tục hú liên hồi và in ỏi. Xe của cảnh sát và cơ động đã bao vây toàn bộ khu vực và người đứng ngoài xem cũng đã tạo thành một lớp dày quanh hàng rào chắn bằng dây căn chuyên dụng của cảnh sát.
Dù trong một thời gian ngắn nhưng những âm thanh và tiếng động lớn bên trong khác sạn đã khiến mọi người hiểu ra là đã có chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp đang diễn ra ở bên trong.
-Mọi người xin hãy trật tự và quay về. Đây là khu vực có nhiều đối tượng nguy hiểm, xin mọi người nhanh chóng giải tán để đảm bảo an toàn.
Một nhân viên cảnh sát vừa đi vừa cầm loa mà thét lớn.
Tại mỗi chiếc xe cảnh sát đều có một nhân viên được trang bị súng ngắn đang đứng và quan sát về cẩn thận từng ngóc ngách bên trong tòa nhà.
Tại một góc khuất của tòa nhà, một nhóm cơ động đang tiến hành đột nhập vào bên trong.
Từ ngoài nhìn sang, mọi người đều có thể nghe được tiếng la hét và tiếng súng. Ai cũng mường tượng mà hiểu ra rằng đây không phải là một vụ bốc cốc tống tiền như trong phim ảnh thường chiếu mà là một vụ thảm sát tập thể quy mô lớn.
Bằn bằn bằn …
Và một lần nữa, tiếng súng bắt đầu vang lên liên hồi hơn khi các nhóm cơ động tiến hành xâm nhập và đọ súng với bọn khủng bố bên trong tòa nhà.
Ai ai lúc này cũng hiểu là nếu không hành động nhanh thì cả tòa nhà này sẽ biến thành một biển máu và không còn một ai sống sót vì bọn khủng bố không có ý định thương thuyết hay ra yêu cầu gì.
Tại sao lại như vậy? Đây là câu hỏi chung của tất cả những người ngoài cuộc và cả những người đang vật vã trốn chui trốn nhủi bên trong tòa nhà.
Bên trong sảnh chính của vụ đường, mọi người lúc này đã tập hợp lại ở giữa, một số người nhặt lấy súng từ những cái xác của lũ áo đen để tự vũ trang cho mình, số khác thì đứng quanh nơi Trầm Khung gục xuống.
Ngay lúc này, ai ai cũng hiểu được lý do mà họ có thể đứng tại đây. Nếu không có cậu thiếu niên này thì nơi đây ngoài xác chết ra sẽ không còn lại gì cả.
-Cám ơn cậu!
Một người phụ nữ vừa nhìn xác của trầm Khung vừa khóc và cố gắng thốt lên một câu như từ tận đáy lòng. Và cứ như lời nói đã xúc động đến tận tâm can của những người còn sót lại, ai nấy cũng tự đáy lòng mình nói một lời cảm ơn cho người đã ngã xuống bên dưới và cuối mình. Có thể họ quyền lực và cao quý nhưng khi đôi diện trực tiếp sự nguy hiểm thì họ mới thật sự thấu hiểu.
Hai người đàn ông đến rồi lật người Trầm Khung lên và cho hắn một tư thế nằm ngay ngắn. Vài người cố gắng chùi máu dính trên người cho Trầm Khung nhưng do hắn ngã xuống vũng máu nên cả phần phía trước của hắn chỉ toàn là một màu máu, ngay cả cái cà-vạt màu hường mà hắn ghét cay ghét đắng cũng đã nhớm một màu máu. Một người phụ nữ cố gắng lao máu trên mặt Trầm Khung nhưng do máu đã khô nên không cách nào làm sạch được.
Một người tìm trong thân của Trầm Khung và lấy ra cái ví của hắn. Khi mở ví ra thì mọi người đều hết sức ngạc nhiên vì trong ví không có đến một đồng tiền, một giấy chứng minh nhân dân và một thẻ sinh viên.
Mọi người chuyền tay nhau hai tấm thẻ để ai cũng có thể nhớ được tên và mặt người đã chết để cứu họ hôm nay.
Sau đó, mọi người bắt đầu tính chuyện tìm nơi an toàn hơn để ân nấp và chờ cứu viện. Cứ thế, họ nhanh chóng rời đi khỏi sản lớn.
Trong lúc mọi người rời đi thì vẫn còn một người đàn ông tốc múi tiêu, khuôn mặt khá ốm tóat ra vẻ dân dã, Lê Chân.
Lê Chân đứng nhì thân thể Trầm Khung rồi lại nhìn vào hai tấm thẻ chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên trên tay mà thở dài và nói
-Làm sao mà một người như cậu lại có mặt ở đây? Hài! Cái chết của cậu thật là không đáng một chút nào. Đáng tiết, đáng tiết ...
Sau đó, Lê Chân dừng lại một lúc rồi nhìn lên trời. Qua lớp kính trên nốc, Lê Chân có thể nhìn thấy vài ngôi sao mập mờ sau lớp mây mà than
-Ông đây là có dụng ý gì hởi trời cao!
Dức câu hỏi, Lê Chân đứng thêm một lúc rồi rời đi cùng nhóm người còn sống sót.
Sau khi mọi người rời đi, bên trong sảnh lúc này chỉ còn lại những xác chết không hồn và một mùi máu tanh đến sặc mủi.
Nằm nghiêm chỉnh trên sàn nhà, tuy đã qua một lúc lâu nhưng nay tại vết thương của Trầm Khung lại không bốc lên làng sương xanh trắng như thường lệ.

Lúc này là đã hai tiến trôi qua kể từ khi mọi chuyện bắt đầu. Lực lượng cơ động đã đột nhập sâu vào bên trong tòa nhà và họ đã dùng trực thăng để giải cứu được một nhóm người và đồng thời cũng cứu thêm được một người ngoại quốc.
Sau khi cứu bọn họ ra, lực lượng biệt động lại tiếp tục tiến hành đột nhập để khống chế lực lượng khủng bố. Nhưng khi mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ thì lại có thêm một bất ngờ lớn nữa.
Bùm bùm bùm bùm ~~~~~
Cả khu vực run chuyên bởi những vụ nổ kinh hoàng xuất phát từ tầng hầm của tòa nhà khách sạn và kéo dài đến tận tầng cuối cùng.
Vụ nổi mạnh đến mực tạo ra một đợt sóng âm mạnh thỏi những người đứng quanh bay một đoạn ngắn và cả tòa nhà đỗ thẳng một hàng từ trên xuống.
Trong biển lửa của vụ nổ, thân thể của Trầm Khung cũng bị thổi bay đi nhưng bỗng nhiên trong không trung lại kẻ ra một lằng đen dài rồi từ từ mở rộng ra. Thân thể Trầm Khung bay đi và lọt vào trong lằng kẻ đen ấy. Sau khi nuốt trọn Trầm Khung vào bên trong, lằng kẻ đen ấy cũng khép lại và biến mất.
RẦM~~         
Nhưng sau khi lằng kẻ này vừa biến mất thì một cột sét dài và to khoảng một bàn tay từ trên không trung đánh xuống đúng ngay vị trí mà lằng kẻ xuất biến mất.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Du Giới.