Chương 28: Tồn tại hơn cả trong truyền thuyết
-
Du Giới
- Vincent032
- 1813 chữ
- 2019-08-20 09:05:56
Rầm
Trầm Khung nặng nề rơi xuống một khoản đất trong khu rừng, rất may cho hắn là trong quá trình bay hắn không vướng phải nhành cây nào hết và rơi đúng đẹp và giữa một vùng đất trống. Nơi Trầm Khung đám xuống bị lõm xuống một khúc kha khá và cát bụi bây mịt mù.
Nói ra thì đây là một trong những trò mèo mà Trầm Khung ngày trước tự mò ra sau khi hắn phát hiện mình có thể dùng lực lượng mới chạy bên trong cơ thể để hỗ trợ cho lực đẩy khi nhảy và từ đó hắn làm ngược lại để hỗ trợ cho việc đáp. Dự kiến ban đầu của Trầm Khung chính là dùng trò này để lấy le với các cô gái.
Bạn hãy thử tưởng tượng, trong một khung cảnh mà một người đẹp bị đe dọa bởi cái gì đó mà Trầm Khung thì từ trên đáp xuống như một siêu nhân và giải cứu người đẹp y như trong phim thì phải nói là ngầu biết bao. Ấy thế mà mọng đẹp của hắn liền tan ngay trước khi có cơ hội thể hiện vì một viên đạn găm vào tim và giờ hắn phải dùng nó đề chạy trốn.
-Hưu hưu hưu~~~
Tiếng hú vang vọi khắp mọi nơi và sau đó là nhiều tiếng hú quái dị khác cũng vang lên từ khắp mọi nơi khiến Trầm Khung lạnh hết cả xương sống mà cấp đầu chạy sâu vào bên trong khu rừng.
-Hơ hơ hơ …
Trầm Khung vừa thở dóc vừa chạy như bay và lách người né những ngọn cây. Hắn không biết hắn đã chạy bao xa và chạy bao lâu nhưng hể mà hắn chậm lại là liền sẽ nghe được tiếng bước chân và với khả năng nghe của hắn thì cũng có nghĩa những con quái vật các hắn không quá hai trăm mét.
-Chết tiệt chết tiệt CHẾT TIỆT! Đang yên đang lành sao lại vướng phải vụ này kia chứ
Trầm Khung vừa chạy vừa gào gú mà than trời trách đất vì đó là những gì hắn có thể làm trong hoàn cảnh này dù biết là hắn làm thế thì lũ quái vật kia có thể nghe được. Nhưng mà thế thì cũng đã sao khi chúng cũng cách hắn đâu có xa. Thử đặt mình vào tình thế của Trầm Khung thì tôi nghĩ bạn cũng muốn chửi như hắn cho hả cơn tức giận mà thôi.
-Két két!
Âm thanh gào gú của lũ quái vật nay đã rất gần và Trầm Khung cũng biết rõ điều đó vì hắn đã đón được khi nghe tiếng bước chân. Nhưng biết thì sao? Không biết thì sao? Trầm Khung cuối cùng thì cũng chỉ biết cấm đầu mà chạy chứ hắn còn có thể làm gì hơn? Đánh với chung? Đừng có mà điên, lũ đó cao ít nhất hai mét, dựa vào tốc tộ chạy và thời gian đuổi theo hắn từ đầu đến giờ thì bọn chúng cũng là dang trâu bò thứ thiệt và lại còn trong rất góm ghiếc. Đánh với chúng, có thằng ngu mới làm chuyện đó khi mà hắn còn có thể chạy
-Chạy chạy chạy … nhanh … nhanh hơn nữa … Cái đệt! Đâu ra vậy? a~~~
Trầm Khung cấm đầu mà chạy nhưng khi hắn vừa dậm mạnh một phát và lao người đi thì hắn lại nhận ra là mình tiêu rồi. Vì do rừng cây nhiều quá che hết tầm nhìn nên hắn không nhìn thây phía trước là một cái hố to.
Cái hố này có đường kính khoảng hơn 500 mét và sâu đến tối đen không thấy đáy.
Với lực của mình, Trầm Khung đã dậm một phát và bay đến cả một phần năm hố bán kính hố và rơi thẳng xuống.
GÀO~~~
Khi bóng dáng Trầm Khung biến mất trong màng đem của miệng hố thì bỗng nhiên một tiếng gào góng to khủng khiếp vang lên. Tiếng gào góng to đến nỗi tạo ra sóng âm làm đánh gãy cả những cảnh cây quanh miệng hố.
Ngay liền sau tiếng góng, từ miệng hố thổi lên một trân cuồng phong và Trầm Khung ở dưới miệng hố cũng bị trận cuồng phong này thổi bay ngược trở nên.
Bộ dạng Trầm Khung lúc này mặt mày xanh lét, cả người cứng đơ. Mọi thứ trong như kiểu máu của hắn đều bị trận gào góng và gió lóc vừa rồi thổi bay đi hết.
Vù vù vù …
-Gừ gừ gừ …
Giữa những trận cuồng phong vang lên tiếng vỗ cánh
vù vù
và kèm theo đó là tiếng
gừ
mà khi ta nghe liền có thể xác định ngay đó là một con vật to lớn.
Dưới màng đen sâu thẩm, một bóng trắng từ từ lớn dần lên rồi sau đó lao thẳng lên vút tận trời cao và cuốn theo Trầm Khung bay lên theo.
Bóng trắng bay lên thật cao trên trời thì mới dừng lại rồi dang đôi cánh da ra và một hình một con bạch dực long đồ sộ hiện ra giữa không trung.
Con bạch dực long này có sãi cánh to ngang với miệng hố, cả một thân hình đồ sộ cao gần 400 mét với những tia ánh kim màu trắng thanh cao. Đôi mắt to, sắc bén và tỏa ra một làng sương khói màu lục nhạt tinh khiết. Từng mảnh vảy trên người dực long đều to như một tấm khiên. Tay và chân của nó vô cùng lực lưỡng với những móng vuốt trắng to và vô cùng sắc bén sắt bén. Một cái đuôi dài khoảng 300 mét kết hợp với một cái chớp đuôi nhọn hoắt như một mủi thương. Nhưng đặc biệt biệt hơn hết là trên đầu con dực long này mộc lên ba cái sừng với ba màu lần lượt là xanh trắng đỏ như phát quang và một làng sương mờ mờ lượng lờ tạo ra sự huyền ảo khi nhìn vào sừng của nó, ba cái sừng này tồn tại một cách hoàn hảo khiến người ta nhìn vào cứ trong như con dực long đang đội một cái vương miện tuyệt đẹp.
Tất cả tạo thành một sự tồn tại cao quý và kiểu hảnh bậc nhất trên thế giới.
Do bị trận cuồng phong do con dực long dập cánh mà tạo ra khiến Trầm Khung bị thổi lên và nằm ở một độ cao cao hơn con dực một cả trăm mét nên hắn có cơ hội được quan sát tường tận về một sự tồn tại mà Trầm Khung cứ ngỡ là chỉ có trong truyền thuyết. À mà không! Không phải là như trong truyền thuyết mà phải gọi là vượt qua cả những gì được đề cập đế trong tất cả những truyền thuyết mà Trầm Khung biết.
Con dực long sau khi bay lên thì không làm gì nhiều mà chỉ đưa mắt nhìn về hai
dòng sông
đen kịnh quái vật và vỗ cánh một cái. Nhưng kỳ lạ là cái vỗ cánh này của nó lại tạo ra một trận cuồng phong khác còn kinh khủng hơn trước.
Trận cuồng phong lần này bay xẹt qua khu rừng chết và cuốn hết cây cối cùng đất đá trên đường đi và lao thẳng về một hướng một
dòng sông
.
Bất kỳ nơi đâu và trận cuồng phong đi qua, đừng nói là rừng mà ngay cả đất và núi đá còn bị vào mòn mà lõm đi thì nói chi đến bọn quái vật đang đi trên mặt đất.
Trầm Khung trên cao có thể thấy rõ trận cuồng phong bay xẹt qua rồi chạy dài theo chiều dài của đàn quái vật và bất kỳ nơi nào nó đi qua thì nơi đó chỉ còn lại là một vùng đất bị lõm xuống. Không biết là do quá xa hay là do bọn quái vật đã bị trận cuồng phong xé tan tành mà Trầm Khung không thể nhìn thấy bất kỳ đớm đen nào bên trong trận gió dữ tợn ấy. Hắn thầm nghĩ, cái thứ này mà có tại thế giới hắn thì một thành phố đông dân và hiện đại nhất sợ là sẽ bọn trận gió này cạo đến không còn cái trụ nền móng nhà mất.
-ÔNG~~~
Nhưng khi trận gió đó quét sạch một
nhánh sông
thì con quái vật to bằng cả quả núi bỗng nhiên góng to lên và lao nhanh về phía con dực long chứ nào có cái dáng lù lù như trước.
Nhưng do Trầm Khung đang trên đà rơi nên khúc con quái vật to bằng ngọn núi lao đến thì cũng là lúc hắn rơi lại vào trong miệng hố.
Trên đường rơi của Trầm Khung, từ dưới miệng hố xuất hiện một thứ có màu trắng và nhanh như một tia chớp mà bắn thẳng vào ngực của Trầm Khung khiến hắn nhém tí nữa là sợ đến ba hồn bảy vía dắt tay nhau mà rời khỏi xác.
Nhưng khi tia chớp trắng đó lao vào người hắn thì Trầm Khung lại không thấy đau nhứt gì cả và khi nhìn lại thì … hởi trời hởi đất ơi … Trầm Khung thấy một cái lỗ to cỡ gang tay và đen ngòm tồn tại giữa ngực hắn.
-Cái … á á á ~~
Trầm Khung tính buôn ra một câu biểu cảm thì một cảm giác khó chịu kinh khủng xuất hiện và như xét toạc cả cơ thể hắn ra. Cái lỗ đen trên người Trầm Khung bỗng nhiên kéo dài ra một đường dọc đen và cứ thế kéo dài đến hết chiều dài cơ thể của Trầm Khung tạo thành một đường kẻ dài đen ngòm rồi nuốt hắn vào trong và khép lại.
Nhưng khi đường kẻ màu đen vừa biến mất thì nhanh như một tia chớp, một cái miệng khổng lồ đớp vào ngay khoảng không mà một phần trăm giây trước thôi thì Trầm Khung vẫn còn ở đó.
Một cú đớp chớp nhoáng nhưng không bắt được Trầm Khung khiến con dực long tỏ ra bực bội và cũng cùng lúc đó, từ trên trời cao đánh xuống một cột sét to đùng và nện thẳng vào đầu con dực long.
Một tiếng ầm khủng khiếp vang lên, nhưng đầu còn dực long bị tia sét đánh cho khom xuống một chút mà không có bất kỳ tổn hại nào.
Nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện cứ như là do con dực long không bắt được Trầm Khung mà lại còn bị sét đánh trúng đầu khiến nó điên cồn gào góng làm rung chuyển cả mọt mảnh trời đất và lao về phía
nhánh sông đen
còn lại.
Bóng trắng con rồng bay xẹt qua và để lại trên mặt đất một thận xác khổng lồ của con quái vật to bằng quả núi bị cắt ra làm hai.