• 159

Chương 46: Đại La Thiên thành


Bịch bịch bịch …

Bên trong một con hẻm hẹp, một đôi nam nữ đang nắm tay nhau và cố gắng chạy về phía trước.

Người nam trong độ tuổi mười bốn mười lăm, mặc một bộ đồ vải màu xám với mái tóc không dài không ngắn mà vừa đủ để buộc lên một chóp tốc, nước da màu nâu sáng, thân hình khỏe mạnh và trong có vẻ là người đã từng tập qua võ nghệ.

Người nữ thì cũng thuộc độ tuổi tương tự nhưng lại mặc một bộ đồ màu nâu cũ và trong có phần rách rưới nhưng nước da của cô thì lại tương đối trắng với có dáng người thon và hơi gầy một tí.

Người nam vừa chạy vừa nói

-Hơ hơ hơ hơ … Chạy nhanh lên Hạ Vân hơ hơ hơ …

Nhưng người nữ lúc này dường như đã đuối sức không thể chạy được nữa và dừng lại vừa thở dóc vừa nói

-Hơ hơ … không được rồi Hà Nam. Em không chạy nổi nữa rồi … hơ hơ

-Nhưng …

-Nhanh lên! Chúng đằng này

-Bắt chúng lại!

Người con trai tên Hà Nam vừa định động viên cô gái tên Hạ Vân thì từ phía sau vọng lại tiếng thét to và sau đó là một đám người trong bộ đồng phục vải màu đen tím xuất chạy nhanh về phía họ

-Ầy! Lũ cảnh binh chết tiệt

Hà Nam thấy đám người kia lao đến thì liền cảm thán một tiếng và liền khom người xuống rồi cổng Hạ Vân lên mà chạy tiếp

-Hơ hơ hơ

Hà Nam cứ thế mà cố gắng mà cỏng Hạ Vân chạy. Được cỏng lên lưng, Hạ Vân vừa sợ vừa lo lắng. Cô có thể nhìn thấy được những giọt mồ hôi đang đầm đìa chảy xuống trên má của Hà Nam nhưng cô lại không thể làm gì trong lúc này và đó chính là điều khiến cô bắt đầu có chút ân hận khi đã trả lời cô hỏi trước đó của Hà Nam rồi kéo cậu ta vào mới rắc rối này.



Nơi trung tâm của Minh Quang đế quốc và cũng là kinh đô, nơ cư ngụ của hoàng tộc, Đại La Thiên thành.

Đại La Thiên thành là một tòa thành rộng lớn một cách khủng khiếp với dân số đông đến một cách khó tinh, hơn mười lăm triệu.

Do nằm ở một vị trí địa lý kỳ diệu với sông núi và đồng bằng kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Đại La Thiên thành được xem là một nơi thánh địa và là trung tâm của thế giới

Là một thánh địa cao quý nhất, từ các công trình mang tính chính trị như đế cung, vương điện, các cơ quan quản lý cấp cao cho đến các công trình dân sự và công cộng đều được đầu tự thiết kế một cách có quy hoạch cụ thể và nhờ đó mà cả thành phố khổng lồ này được kiến tạo thành một nơi đầy tính nghệ thuật và tráng lệ một cách thần thánh.

Đại La Thiên thành có tổng diện tích khoảng bảy ngàn cây số vuông và được chia làm ba vòng thánh lớn.

Vòng thành bên ngoài có dạng hình tròn với chiều dài tường thành gần ba trăm cây số và có bốn cánh cổng khổng lồ cao và rộng gần năm mươi mét với hai bên cổng là tượng của hai chiến binh đứng trong thư thế chuẩn bị chiến đấu, cơ thể hạ thấp xuống, một tay cầm khiên, một tay chĩa thẳng mủi giáo và đầu áp sát vế phía trước. Chạy dài theo tường thành có ba ngàn tháp ụ các loại. Diện tích vòng thành này vào khoảng bốn ngàn cây số vuông với đúng một trăm bốn mươi hai tượng có hình dàng giống với tượng tại cổng lớn nhưng là trong tự thế đứng gác và quay mặt nhìn ra ngoài thành.

Vòng thành hai được ngăn cách với vòng thành một bởi một con kênh dài đúng trăm mét và mặt đất cao hơn hai mươi mét. Vòng thành hai có tường thành dài hai trăm cây số với hình dạng hình thoi có bốn cổng ra vào lớn như vòng thành một và tại đây đặt hai bức tượng hai chiến binh trong bộ trọng giáp và cũng trong tư thế chuẩn bị chiến đấu với kiếm và khiên trong tay. Vòng thành này cũng có khoảng hai ngàn tháp ụ các loại. Diện tích vòng thành này vào khoảng hai ngàn chín trăm mét vuông với bốn mươi hai tượng chiến trong mang trọng giáp trong tư thế đứng gác và hướng mặt ra ngoài.

Vòng thành thứ ba cao hơn vòng thành thứ hai cũng hai mươi mét với cấu tạo tường thành hình tròn với chiều dài tường thành là ba mươi lăm cây số. Vòng này chỉ có hai cổng ra vào có kích thước tương tự nhưng khác là ở chỗ ngoài hai pho tượng hình chiến binh mang trọng giáp trong tư thế chiến đấu ra thì sau lưng mỗi pho tượng còn có một đôi cánh long vũ trong tư thế dương cao. Tổng diện tích vòng thành vào khoảng một trăm cây số vuông với hai mươi bức tượng chiến binh có cánh đứng gác.

Bên trong vòng thành cuối là một tổ hợp khối công trình kiến trúc cung điện dạng núi với đỉnh núi là hình một người thân mang chiến giáp, lưng khoác áo choàng với một cái vương miện trên đầu, mắt hướng về phía đông và có tư thế đưa cao một thanh kiếm lên trời. Điểm đặc biệt của bức tượng này là thanh kiếm và vương miện khổng lồ của bức trong dường như là đồ thật và thân cả hai vật này đều tỏa ra ánh hào quang màu hoàng kim thần thánh.

Nhìn tổng quan từ trên cao, cả Đại La Thiên thành trong rất giống ký hiệu của Thánh Quang giáo hội.

"Thánh địa trung tâm Đại La Thiên thành. Đất là đất Thánh Tích, núi là núi Thiên Trụ, sông là sông Thần Huyền chảy qua. Nghìn dặm tường thành nghìn dặm gác, ba lớp tường thánh địa nối trời xanh. Hai trăm mãnh binh hai mươi bốn đức thiên binh cùng phò một Đại Đê. Đất này, trời này, nơi này nào do tay phàm nhân mà có thể tạo. Nghìn dặm dài một dấu ấn Thánh Quang há chẳng phải đã là thiên ý? Thôi tại từ đây ta bái lạy, xin quỳ dưới Thánh Quang đức phụ mẫu. Một mảnh đất trời Minh Quang chiếu, thiên hạ muôn trùng tâm là đây "



Trước khi bị cảnh binh rượt đuổi, Hà Nam là một người gác cổng cho một quý tộc tại vòng thành hai và Hạ Vân là một cô gái sống tại vòng thành một.

Do là ở trong thành phố nên với khoảng cách địa lý và dân số trong thành thì việc hai người có thể gặp nhau đã là có thể xem là thiên ý.

Hà Nam về cơ bản là dân từ nơi khác đến và với kỹ năng chiến đấu tốt thì trong một lần tình cờ đã may mắn ứng tuyển vào đội bảo vệ cho một gia đình quý tộc nhà họ Dương Phong.

Trùng hợp thay, gia đình nhà Hạ Vân lại là nơi chịu trách nhiệm cung cấp vải cho dinh thự của nhà họ Dương Phong và Hà Nam trong lần đi xuống vòng thành một để lấy vải thì vô tình gặp Hạ Vân.

Lúc đầu thì cả hai cũng không quen thân gì vì đội đi lấy vải có đến năm người nên hắn cũng không được chú ý lắm. Thế nhưng khi đến đợt lấy vải thứ hai, cha của Hạ Vân được người trong dinh thự Dương Phong tộc gọi vào nên cô cũng vào đó theo.

Do đòn người trừ Hà Nam ra thì ai ai cũng đứng tuổi nên tự nhiên là Hà Nam và Hạ Vân có chút hợp ý và trên đường dài hai người đã có cơ hội nói chuyện với nhau.

Hà Nam có thời gian cũng khá dài sống tại vòng thành hai nên cũng có khá nhiều chuyện để kể với Hạ Vân vì cơ bản tầng lớp người sống tại vòng thành hai là cao cấp hơn vòng thành một nên cũng có nhiều chuyện về ông này bà nọ, thiếu gia này tiểu thư kia để hay những món đồ lạ quý để kể.

Và sau lần đó, mỗi lần Hà Nam xuống lấy vải hay hàng hóa khác thì đều ghé qua nói chuyện với Hạ Vân và hiển nhiên là bốn người còn lại trong đội biết ý nên cũng tạo cho hắn cơ hội.

Hạ Vân do là con trong gia đình kinh doanh vải nên ăn mặc có thể nói là không tệ và công thêm nước da cùng nhan có phần xuất chúng nên luôn được mọi người trong khu vực để ý.

Ấy thế nhưng vì cha cô không phải là người dễ tính lắm nên ít có ai tiếp cận được với cô và hiển nhiên là như trời đã tác hợp cho hai người khi lần đầu đi chung, vì đường dài khá chán nên cha cô cũng cho phép cô nói chuyện với Hà Nam và từ đó cô cũng thường tìm cớ để ra nói chuyện với Hà Nam mỗi khi có hắn có dịp xuống vòng thành một.

Nhưng có câu
hồng nhan bạc phận
và mọi chuyện bắt đầu trở nên tệ khi thiếu gia nhà họ Dương Phong trong lần tình cờ đã thấy Hạ Vân đi theo cha mình vào dinh thự.

Vị thiếu gia này tính là sẽ cưới Hạ Vân làm tiểu thiếp nhưng vì người nhà họ Dương Phong không chấp nhận thân phận của Hạ Vân và riêng vị thiếu gia đó cũng đã có hôn ước với một vị tiểu thư khác nên trước khi hôn sự được tổ chúc thì hắn ta không được có thê thiếp.

Hà Nam những tưởng mọi chuyện sẽ trở lại êm đẹp thì hắn nào đã quên mất đây là thời đại của nô lệ và khi đã là nô lệ thì đâu được tính là con người và cũng từ đó mà gia đình của Hạ Vân gặp nhiều sự cố rồi vỡ nợ và dẫn đến gia đình tan nát.

Hà Nam không rõ thế nào và cũng hiển nhiên là không thể biết. Điều duy nhất hắn biết là một ngày kia, hắn thấy Hạ Vân trong bộ đồ nô lệ và bị người ta dẫn vào bên trong dinh thự thì hắn mới tá hỏa ra vấn đề.

Hà Nam lẻn vào căn nhà kho củ mà nay đã bị biến thành nơi ở của nô lệ duy nhất trong dinh thự mà tìm Hạ Vân hỏi cho ra lẽ

Về Hạ Vân, cô chỉ biết là cha cô nhận được một mối làm ăn lớn và đã làm tờ cam kết. Ông lúc ấy đã rất vui mừng và còn mở một buổi tiệc nhỏ cho cả nhà nhưng nào ngờ đến ngày lấy hàng để giao thì bên cung ứng thường lệ lại từ chói cấp hàng cho cha cô khiến cha cô tái xanh mặt mày mà chạy khắp nơi tìm hàng nhưng hiển nhiên là không ai đồng ý bán

Nếu có Trầm Khung ở đây mà nghe câu chuyện này thì hắn sẽ liền hiểu ngay và các bạn cũng thế. Nhưng với tư duy của một cô gái và một cậu trai mười bốn mười lăm thời kỳ này thì còn khá kém để hiểu.

Do vi phạm cam kết nên gia đình Hạ Vân bị người ta siết nợ và phải bán toàn bộ gia sản và khi một người không có gia sản thì cũng không thể đống nổi phí thân mà một khi đã không đống được phí thân thì sẽ bị bắt thành nô lệ và rồi từ thế mà gia đình Hạ Vân bị chia cắt.

Lúc kể cho Hà Nam nghe mọi chuyện, Hạ Vân đã không kiềm được nước mắt trước biến cố đến quả đổi bất ngờ này. Cô đơn giản chỉ là một cô gái đang tới tuổi trăng tròn cặp kê mà hởi ơi tai họa ập xuống đầu độ ngột thế thì đừng nói là một cô gái nhỏ như cô mà đến ba mẹ cô cũng không thể chịu được.

Theo quy định, nếu không đống được thuế thân thì kẻ đó sẽ bị bắt làm nô lệ và nộp cho người cai quản vùng đó giải quyết và trong khi gia đình của Hạ Vân bị đưa đi thì đột nhiên cả nhà hay được tin là Hạ Vân đã được người khác mua rồi cô bị đưa đi trước mắt cha mẹ mình. Đến lúc này, có lẽ cha mẹ của Hạ Vân đã hiểu ra nguyên nhân của tai họa này nhưng với Hạ Vân thì còn phải rất lâu nữa mới có thể hiểu ra.

Đứng nhìn người mình yêu chìm trong cơn uất ức và tuyệt vọng, một chàng trai trẻ và sung sức như Hà Nam thì nào có thể làm ngơ. Trong khung cảnh rối bời đó, Hà Nam đã hỏi Hạ Vân rằng cô có muốn trốn đi khi không vì cả hai đều biết Hạ Vân sẽ thành ra thế nào nếu tiếp tục ở lại nơi đây và Hạ Vân đã đồng ý.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Du Giới.